Đảng chém gió vẫn đang hoành hành trên Weibo.
Trình Tư Yên coi
hết nửa buổi mới tỉnh hồn. Trên Weibo đã chém đến phương nào rồi, đâu
còn bóng dáng của cái mà cô muốn tìm? Tuy nhiên đây lại là một cái cớ
rất tốt. Nếu chỉ bằng mấy chữ của Phương Duệ, cô không thể chạy đến câu
lạc bộ Hô Khiếu đề nghị chứng thực. Nhưng bây giờ đám tuyển thủ chuyên
nghiệp nháo rần rần lên, chuyện này đã trở thành chuyện lớn. Fan Vinh
Quang có đến cả trăm triệu người đều đang bàn tán về nó. Nếu còn chưa
tìm đến Hô Khiếu để hỏi, phóng viên Trình Tư Yên mới thật sự là thiếu
nhạy bén nghề nghiệp.
Vì thế Trình Tư Yên gọi trực tiếp cho câu
lạc bộ Hô Khiếu, bên Hô Khiếu lại một mực phủ nhận. Về bài post Weibo
của Phương Duệ, họ bảo không biết có việc đó, chờ trao đổi lại với tuyển thủ.
Nghe có vẻ như đang thoái thác nhưng đây chính là tình hình thực tế đang xảy ra ở câu lạc bộ Hô Khiếu. Phương Duệ post Weibo giữa
đêm khuya, sáng sớm mọi người làm ầm ĩ lên, bên Hô Khiếu cũng chỉ mới
biết tức thì. Họ bắt tay vào giải quyết ngay, đầu tiên tìm Phương Duệ
lên hỏi đầu cua tai nheo. Tình cảnh hiện tại của hắn trong chiến đội có
phải bí mật gì cho cam, hỏi phát hiểu luôn. Sau đó Hô Khiếu lại trưng
cầu ý kiến đội trưởng Đường Hạo. Đường Hạo nhất quyết không chịu thỏa
hiệp. Hắn không có ý buộc Phương Duệ phải ra đi, nhưng cũng sẽ không vì
thế mà đồng ý thay đổi phong cách của mình. Phương Duệ muốn phát huy
năng lực bản thân một cách cao nhất, Đường Hạo lẽ nào lại không? Trong
mắt hắn, cố gắng dung hòa với phong cách của Phương Duệ đồng nghĩa với
không thể triệt để phát huy năng lực của mình, đó chính là nguyên nhân
chính để hắn không chịu nhượng bộ.
Câu lạc bộ thấy vậy thì bó tay rồi. Đường Hạo và Phương Duệ chết sống không đội trời chung, ngoài việc hi sinh một trong hai thì còn cách nào khác? Hi sinh ai? Hô Khiếu chỉ
cần một giây đã quyết định được. Đường Hạo là con át chủ bài mà cả Hô
Khiếu phải dựa vào suốt mấy năm tới, đương nhiên không thể để hắn ra đi. Còn Phương Duệ tuy đã cống hiến cho chiến đội nhiều năm, đang trên đỉnh cao phong độ, nhưng vẫn phải đánh xoay quanh át chủ bài là Đường Hạo.
Nếu Phương Duệ không thể phát huy được tác dụng đó, vậy chỉ đành… anh
rất tốt nhưng em rất tiếc.
Sau cùng, ông chủ Hô Khiếu đích thân
tìm đến Phương Duệ nói chuyện, thông báo rằng chiến đội sẽ để hắn ra đi. Là người đứng thứ hai trong chiến đội suốt năm năm qua, Hô Khiếu cần
phải dành cho hắn đầy đủ tôn trọng.
Phương Duệ không hề bất ngờ
với kết quả này. Vấn đề không phải chỉ hôm nay mới bùng nổ mà đã tồn tại cả một mùa giải. Suốt mùa giải vừa rồi, đôi bên không thể chứa chấp lẫn nhau, hôm nay có lẽ chính là thời khắc ngả bài.
“Tôi hiểu, tôi
hiểu cả. Không cần nói nữa đâu.” Phương Duệ trên mặt mỉm cười nhưng
không muốn nghe ông chủ giải thích thêm nữa. Hắn biết câu lạc bộ cũng ở
vào tình thế khó xử.
“Ok.” Ông chủ Hô Khiếu dừng lời, “Cậu muốn đi đâu, chúng tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ.”
”Ừm... Để tôi suy nghĩ đã.” Phương Duệ nói.
”Không sao, còn thời gian mà.” Ông chủ Hô Khiếu nói.
Ừ, còn nhiều thời gian lắm. Kỳ chuyển nhượng vừa mới bắt đầu được nửa
tháng thôi, ngoại trừ Gia Thế bị hốt hết sạch thì đến nay vẫn chưa có vụ chuyển nhượng nặng ký nào khác.
Đi đâu bây giờ?
Từ văn
phòng ông chủ bước ra, Phương Duệ tâm trạng nặng nề vô cùng. Hắn sớm
đoán được kết quả này rồi, nhưng điều đó không đồng nghĩa hắn đã chuẩn
bị đầy đủ tinh thần. Không ngờ phải rời khỏi Hô Khiếu, nơi mình đã chiến đấu suốt năm năm.
Năm năm có lẽ chỉ bằng một quãng thời gian nhỏ với người bình thường, nhưng với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, đó
có thể là cả cuộc đời của họ.
Phương Duệ cảm thấy bản thân mình
cũng giỏi giang mà ha, năm năm chẳng qua là một giai đoạn trong đời đánh giải của mình thôi, bây giờ sắp đi chỗ mới, lật sang một trang giấy
mới. Chỉ có điều, đi đâu bây giờ?
Phương Duệ vừa nghĩ vừa thuận
tay móc điện thoại ra. Tối hôm trước tắt máy đến giờ chưa mở lại, ai ngờ mới mở thì có người gọi ngay: phóng viên Trình Tư Yên ở báo Thể Thao
Điện Tử. Phương Duệ đoán được cô muốn hỏi gì, mà cũng chẳng cần giấu
diếm bởi mọi việc đã định đoạt xong xuôi. Hắn bèn tiếp điện thoại.
”Thật phải đi rồi?” Trình Tư Yên chờ mãi Phương Duệ mới chịu mở máy. Và câu trả lời cô nghe được, là khẳng định.
”Ừ! Phải đi rồi...” Phương Duệ nói, ánh mắt lại nhìn lung tung khắp nơi.
”Định đi đâu?” Trình Tư Yên hỏi.
”Chưa nghĩ ra...” Phương Duệ nói.
”Trên Weibo có nhiều chiến đội đang rủ rê cậu đó!” Trình Tư Yên nửa đùa nửa
thật. Màn đại chiến trên Weibo khó nói thật hay giả lắm.
”Weibo?” Phương Duệ đớ người.
”Sao, cậu vẫn chưa lên à?” Trình Tư Yên nói.
”Chưa luôn!” Phương Duệ nói.
”Lên coi đi... giải trí lắm.” Trình Tư Yên chỉ đành nói vậy, “Cả Diệp Tu cũng comment post của cậu.”
”Diệp Tu?” Phương Duệ nghe cũng giật mình.
”Ổng muốn đại diện Hưng Hân thỉnh cậu về!” Trình Tư Yên nói.
”Hưng Hân à?” Phương Duệ thoáng trầm tư.
”Mau lên coi đi!” Trình Tư Yên nói.
Chiến đội Hưng Hân sáng ngủ dậy không vào game mà lại leo lên Weibo, chuyện
lạ! Không đâu, thật ra Diệp Tu chỉ phán một câu cho vui rồi vứt máy đi
mất. Quan Dung Phi thức suốt cả đêm không ngủ, đang kêu hắn qua bàn
chuyện quan trọng kìa!Hưng Hân thịt xong Quỷ Vương trong Sào Huyệt Bách
Quỷ từ tối mà đến giờ vẫn chưa nhận thưởng. Phần thưởng cho tự chọn vật
liệu, dĩ nhiên phải đợi hỏi ý giám đốc đại nhân chuyên khâu hậu cần của
Hưng Hân là Quan Dung Phi. Quan Dung Phi yêu Ô Thiên Cơ như mạng nên
nhất định chọn hàng thăng cấp cho nó, nhưng để thăng Ô Thiên Cơ lên cấp
75, hắn đã lên kế hoạch dùng toàn vật liệu hiếm. Lượng vật liệu cần
thiết là khổng lồ, giờ kêu chọn, hắn cũng chưa biết chọn món nào.
Lúc tối ra khỏi phó bản, cả đội năm người không out game mà ngồi chờ Quan
Dung Phi hạ thánh chỉ, chờ hết nửa tiếng mệt quá đi ngủ luôn. Ai ngờ ngủ dậy thấy Quan Dung Phi vẫn ngồi lù lù trên máy, vị trí mông chưa hề
nhúc nhích cm nào, file mở đầy màn hình, bản vẽ vứt đầy đất. Hắn nghĩ
mãi không biết nên làm sao tận dụng cơ hội quý giá này, thế rồi thức
trắng nguyên đêm.
Thảm nhất là đày ải bản thân cả đêm mà cũng chưa nghĩ ra...
”Đi ngủ đi, gấp cái gì?” Diệp Tu nói. Thời hạn nhận thưởng còn dài lắm.
”Im im im, sắp ra rồi.” Quan Dung Phi dán mắt vào màn hình, bất kể ai khuyên bảo.
Diệp Tu bó chiếu, chỉ đành bỏ đi. Sau đó Tô Mộc Tranh ngồi kế bên lướt Weibo thấy trò vui, Diệp Tu ghé đầu qua nhìn, cũng hứng lên comment một phát. Ngờ đâu tin “Diệp Tu post Weibo” nhanh chóng vượt mặt tin “Phương Duệ
chuyển nhượng”, trở thành đề tài hóng hớt chính của cả phường. Vì thế mà tin Triệu Dương giải nghệ lại càng thêm đìu hiu hắt gió, phần đông
tuyển thủ chia sẻ post Weibo liên quan đến việc này xong kèm thêm câu
chúc, rồi thôi chấm dứt.
Dù sao thì giải nghệ là chuyện đáng
buồn, đã vậy đời đánh giải của Triệu Dương còn đáng buồn hơn, đám anh em đồng nghiệp bình thường có thiếu nhân tính hay no limit thế nào đi nữa
cũng không thể chọc ngoáy anh vào lúc này. Cả phường đều là vào trận làm đối thủ, rời trận kéo bè lũ, có người quen có kẻ lạ, nhưng giải nghệ
đồng nghĩa với ra đi vĩnh viễn, từ nay về sau trong thế giới này, họ sẽ
không còn gặp lại anh nữa. Thế nên tâm trạng ai cũng như ai.
Tạm biệt!
Thượng lộ bình an!
Chúc mọi việc tốt đẹp!
May mắn nhé!
Ngoại trừ những câu đó, họ còn nói được gì nữa đây?
Phương Duệ post một bài Weibo mấy chữ, comment trả lời thêm mấy chữ, lại có
thể náo động cả hội tuyển thủ chuyên nghiệp. Dù hắn chuyển nhượng thật
luôn thì có gì lạ lùng hay ghê gớm lắm không? Có bao giờ tin chuyển
nhượng lại rầm rộ đến thế trên Weibo?
Thật ra chuyện của Phương
Duệ chỉ cho đám tuyển thủ chuyên nghiệp một cái cớ để trốn tránh, để có
gì đó mà quan tâm, mà trút nỗi lòng. Hai chữ giải nghệ, đối với họ không chừng còn khó chấp nhận hơn cả cái chết. Chẳng ai trong họ muốn giải
nghệ, cũng chẳng ai muốn nhìn thấy người khác giải nghệ. Thế nhưng, trời nào có chiều lòng người, đó vẫn là bước cuối con đường mà mỗi một tuyển thủ đều phải đối mặt, hoặc sớm hoặc muộn, mỗi người đều sẽ bước lên,
cũng như cuộc đời cuối cùng rồi sẽ tiêu vong, chẳng khác.
Thế nên cả phường nháo nhào trên Weibo Phương Duệ, xong chộp được Diệp Tu, bèn
hè nhau tiếp tục bay qua bắn phá Weibo Diệp Tu. Có điều bây giờ Diệp Tu
lại bị Quan Dung Phi truyền triệu, bảo nghĩ ra rồi, qua đây bàn phát.
”Phát biểu nghe thử.” Diệp Tu nói.
”Mấy cái này.” Quan Dung Phi đưa cho Diệp Tu một tờ danh sách viết tay. Phần thưởng trứng màu phát cho năm người trong đội, mỗi người được chọn 5
món vật liệu và 1 món trang bị cam, tổng cộng 25 vật liệu 5 trang bị
cam. Việc Quan Dung Phi quần quật suốt đêm chỉ để tính xem nên chọn vật
liệu nào khiến Diệp Tu rất ngạc nhiên. Hắn vốn cho rằng nên chú trọng
những món cần số lượng lớn, có khó nghĩ lắm đâu nhỉ? Nhưng giờ Diệp Tu
cầm tờ danh sách đọc mà trố cả mắt. Sóng não của Quan Dung Phi đi xa
quá, hắn bắt không kịp.
”Nhiêu đây chắc đủ.” Quan Dung Phi nói.
”Đủ? Đủ cho cái gì?” Diệp Tu chấm hỏi.
”Tui muốn làm một thí nghiệm.” Quan Dung Phi trả lời.
”Thí nghiệm?” Diệp Tu tiếp tục chấm hỏi.
”Ừ... một thí nghiệm rất quan trọng để quyết định phương án thăng cấp Ô Thiên Cơ. Nếu thành công, Ô Thiên Cơ mới có thể tiếp tục đi theo kế hoạch
hiện tại, còn thất bại thì chắc phải sửa phương án.” Quan Dung Phi nói.
”Thí nghiệm gì? Sao chưa từng nghe ông nói?” Diệp Tu chấm hỏi lần thứ ba.
”Nhanh thôi ông sẽ biết.” Quan Dung Phi nói.
”Vậy giờ ông kêu tui qua cho coi cái gì?” Diệp Tu cầm tờ giấy nhàu nhĩ hỏi tiếp.
”Coi? Ai cho coi? Cầm danh sách đi nhận thưởng về đây!” Quan Dung Phi nói.
Diệp Tu sầm mặt. Thì ra đại ca có muốn hỏi ý mình éo đâu, sai mình đi ôm đồ về thôi!
”Ok, tui đi nhận thưởng. Xong đem qua ông liền hay sao?” Diệp Tu nói.
”Nồ, tui đi ngủ, ông đi nhận. Để đó, tối mới làm, lỡ sai mệt lắm.” Câu cuối
Quan Dung Phi như đang tự nói mình nghe, đách thèm nhìn mặt Diệp Tu,
xách đít đi luôn.
May là Diệp Tu không phải mới ngày đầu biết
Quan Dung Phi, đã quá quen với thái độ này rồi. Hắn cầm danh sách về
phòng huấn luyện, cho năm nhân vật vào ổ quỷ tối qua đi nhận vật liệu và chuyển hết cho Quân Mạc Tiếu. Thăng cấp Ô Thiên Cơ mà, dĩ nhiên phải
dùng tài khoản Quân Mạc Tiếu.
Sau đó, tin mới về Phương Duệ đã
truyền ra. Nội bộ câu lạc bộ Hô Khiếu dàn xếp xong xuôi mọi việc, chính
thức tuyên bố xác nhận việc Phương Duệ sẽ rời đội vào mùa hè này.