Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1348: Chương 1348: Yên Vũ hết đường xoay chuyển




Edit & beta: Lá Mùa Thu

Quán cà phê nằm ở nơi rất khuất. Trận đấu mới kết thúc chưa bao lâu, gần nhà thi đấu có vô số khán giả rủ nhau đi quẩy, đám Diệp Tu nếu đi ra chắc chắn sẽ bị dân chúng bu quanh. May mà đây là sân nhà Yên Vũ, Sở Vân Tú quen đường xá, dắt Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đến một chỗ khá yên tĩnh.

Ba người ngồi xuống, gọi ba tách cà phê. Thuốc đã hút xong trên đường đi, Diệp Tu ngẩn tò te nhìn bảng cấm thuốc trên tường, thừ cả người.

“Hưng Hân tốt đấy chứ.” Sở Vân Tú mở miệng.

“Còn Yên Vũ?” Diệp Tu lại không vòng vo như cô, nói thẳng vào việc chính. Hắn nhìn ra tâm trạng Sở Vân Tú không vui. Cô hẹn bạn đi uống nước sau trận đấu, ắt có liên quan đến chuyện trong chiến đội.

“Anh thấy sao?” Sở Vân Tú hỏi ngược.

Ai cũng biết vấn đề trước mắt của Yên Vũ nằm trên phương diện chiến thuật. Chiến thuật của chiến đội là thứ cần giữ kín với đối thủ, nhưng khác với thuộc tính trang bị bạc, chiến thuật sẽ thể hiện rất rõ trong trận đấu. Do đó, nó không được tính là vũ khí bí mật gì. Cả đội có thực hiện thành công chiến thuật ấy hay không mới là điều then chốt. Đấu pháp kị sĩ cover thích khách Liều Mình Một Hit hiện nay ở Ba Lẻ Một đang tung hoành khắp Liên minh, nhưng đội khác chưa chắc bắt chước được. Sự khác biệt về tuyển thủ và nhân vật dẫn đến những khác biệt trong cùng chiến thuật, không thể cứ áp dụng rập khuôn cho nhau.

Vì thế, chiến thuật không phải thứ cấm kỵ trên bàn tán gẫu. Ai chẳng biết xài? Xài thế nào mới là vấn đề!

Tuy nhiên, hỏi ý đối thủ về chiến thuật nhà mình cũng khá hiếm thấy. Đối thủ được gì khi giúp các chú mạnh lên?

Thế mà Sở Vân Tú hỏi, Diệp Tu lại như chẳng hề để tâm, nghĩ sao nói vậy: “Hệ thống chiến thuật hiện tại rõ ràng không ổn. Nè nghĩ đi, như bóng rổ ấy, chỉ có một đứa cao gánh bốn đứa vòng ngoài, chứ ai cho một chú lùn gánh bốn? Yên Vũ đang là trường hợp thứ hai. Đội hình này thỉnh thoảng chơi bất ngờ còn được, chứ làm đấu pháp chính không ổn đâu.”

“Thì thế.” Sở Vân Tú nói.

“Đã biết sao không thay đổi?” Diệp Tu hỏi.

“Anh nói xem đổi kiểu gì?” Sở Vân Tú nói.

“Nên cho Tôn Lượng vào đội hình năm người đầu tiên.” Diệp Tu nói. Tôn Lượng là tuyển thủ Yên Vũ, cầm nhà quyền pháp, lúc trước vẫn luôn đánh chủ lực. Mùa giải này, Yên Vũ có hệ thống chiến thuật mới, hắn rơi xuống ghế thay phiên.

“Ờ, rồi đá ai ra?” Sở Vân Tú hỏi tiếp.

Diệp Tu sửng sốt.

Một vấn đề quá đơn giản, Sở Vân Tú cần phải hỏi hắn từng chút một ư? Đá ai ra? Lúc hỏi câu này, trên mặt Sở Vân Tú tràn đầy bất đắc dĩ và cay đắng. Rõ ràng bên trong có ẩn tình. Nghĩ nghĩ, Diệp Tu dường như đã hiểu vài thứ.

“Khi cần, buộc phải tách hai chị em kia.” Diệp Tu nói.

“Vấn đề là, không được tách hai ẻm.” Sở Vân Tú nói.

“À...” Diệp Tu im lặng. Hắn hiểu rồi.

Không được tách hai chị em họ Thư? Làm gì có chuyện kỳ lạ đó? Cặp đôi hợp tác này đâu phải lá bài tủ bảo đảm chiến thắng, mà ngược lại, sự góp mặt cùng lúc của hai cô nàng mới khiến bố cục nghề của đội hình Yên Vũ trở nên bất hợp lý.

Không được tách ở đây không phải do chiến thuật, mà do phương diện khác. Cái gì có thể bắt chiến thuật phải hi sinh? Chỉ có thể là quyết sách từ câu lạc bộ. Đây không phải vấn đề chiến thuật của chiến đội. Đây là vấn đề kinh doanh của câu lạc bộ Yên Vũ. Đường lối kinh doanh của họ là hai chị em họ Thư phải cùng có mặt trên sân.

Nếu nghĩ kỹ lại, Yên Vũ từng vì hai cô mà phải nhờ đến Liên minh chuyển giới cho nhân vật, chứng tỏ họ rất kỳ vọng ở hai cô. Song, giá trị thực tiễn của tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn nằm trên sàn đấu, cho nên câu lạc bộ yêu cầu chiến đội phải cho cặp đôi hợp tác này cùng ra trận. Điều này không quá khó hiểu. Nó là điều khiến chiến đội rất chán đời, nhưng không cách nào phản kháng.

Đặt kinh doanh quan trọng hơn chiến thuật.

Người ngoài nghề nhúng tay chỉ huy người trong nghề.

Sở Vân Tú hẹn Tô Mộc Tranh ra uống nước có lẽ không phải muốn hỏi cách giải quyết, mà chỉ là trong lòng buồn phiền, muốn tìm bạn thân tán gẫu xả stress. Giờ cái gì cần nói cũng đã nói, ba người chỉ còn biết im lặng. Nếu Sở Vân Tú đã không thể giải quyết vấn đề này, hai người ngoài như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh biết làm gì hơn?

Sở Vân Tú và Lý Hoa là cặp đôi hợp tác gốc rễ và chân chính của hệ thống chiến thuật Yên Vũ. Giá trị của họ vượt trên cặp đôi chị em họ Thư. Nếu buộc phải hi sinh, tách họ ra để tái cơ cấu đội hình nghề, thì cái Yên Vũ mất đi không chỉ là một người, mà sức chiến đấu cả đội sẽ giảm mạnh. Khi ấy, dù xây dựng được đội hình nghề hợp lý hơn, cũng không có ý nghĩa gì.

Đó là chưa kể, nếu phải hi sinh một trong hai người, Sở Vân Tú càng nên đi trước Lý Hoa một bước. Hai chị em họ Thư đều là thiện xạ tay dài, tác dụng không khác gì pháp sư nguyên tố của Sở Vân Tú. Một ninja tay ngắn như Lý Hoa buộc phải có mặt để đội hình không lệch. Và thế là vấn đề càng thêm nan giải. Sở Vân Tú và Phong Thành Yên Vũ là ai? Là đội trưởng, là nhân vật linh hồn của chiến đội Yên Vũ. Kêu họ nghỉ slot chủ lực? Vậy khác nào đập Yên Vũ build lại từ đầu?

Diệp Tu rà soát một hồi, phát hiện tình hình Yên Vũ thật sự khốn quẫn. Khó trách Sở Vân Tú lại mỏi mệt như thế.

“Vậy cậu tính sao?” Tô Mộc Tranh bỗng lên tiếng hỏi. Từ lúc vào quán cà phê đến giờ cô chưa hề mở miệng, nhưng những gì cần nghĩ, cô đã nghĩ qua hết rồi.

“Mình không biết...” Ánh mắt Sở Vân Tú thẫn thờ. Mùa giải này, cô thật hoang mang quá. Lãnh đạo câu lạc bộ bắt buộc chiến đội phải cho hai chị em họ Thư vào đội hình chủ lực, trong khi hệ thống Yên Vũ hiện tại vốn chưa thể dung nạp thêm hai thiện xạ. Nhưng ai sẽ nói lý với cô? Câu lạc bộ ra lệnh, chỉ định mọi tuyển thủ đều phải có mặt trong trận. Phong Thành Yên Vũ, Lâm Ám Thảo Kinh, Ai Không Cúi Đầu, Há Dám Phản Kháng, bốn người đều phải lên sân, bắt buộc!

Diệp Tu còn ngồi cân nhắc giữa Sở Vân Tú và Lý Hoa liệu có thể hi sinh một người, nhưng trên thực tế, việc đó cũng không thể! Câu lạc bộ Yên Vũ tham hơn hắn nghĩ nhiều. Họ không những muốn hai chị em họ Thư, họ còn muốn cả cặp đôi át chủ bài. Họ muốn một đội hình bất hợp lý như thế phải giành về thành tích! Yên Vũ đã nhấp nhô cả nửa vòng bảng, mà lãnh đạo câu lạc bộ vẫn nhất quyết không đổi ý. Trong mắt họ, Yên Vũ chỉ thiếu tí tẹo vài thứ thôi, như tuyển thủ cố gắng thêm một tí này, thực hiện chiến thuật ổn hơn một tí này, là thắng đẹp ngay ấy mà!

Họ quên mất một sự thật, rằng khi tuyển thủ Yên Vũ cố gắng, tuyển thủ các chiến đội khác cũng biết cố gắng, khi chiến thuật Yên Vũ thực hiện ổn hơn, chiến thuật các chiến đội khác cũng ngày một tiến bộ.

Một Yên Vũ như hiện tại, muốn thắng thật quá khó.

Sở Vân Tú dốc hết ruột gan, thử mọi cách suốt nửa vòng bảng, cuối cùng Yên Vũ vẫn vậy. Ngoài bất đắc dĩ, ngoài cay đắng, cô có thể cảm thấy gì khác?

“Nếu không thay đổi được, thì chỉ còn cách chơi lớn thôi.” Diệp Tu bỗng lên tiếng.

“Nói.” Sở Vân Tú nhìn hắn.

Diệp Tu lại chỉ đưa ra hai chữ: “Hô Khiếu.”

“Quả nhiên mà!” Sở Vân Tú thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

“Cô em có để ý rồi đúng không? Yên Vũ chắc cũng chơi theo kiểu Hô Khiếu được.” Diệp Tu nói.

“Chơi kiểu đó khô máu lắm.” Sở Vân Tú nói.

“Các cô còn lựa chọn khác à? Anh bảo, trừ phi các cô muốn bỏ cuộc.” Diệp Tu nói.

Sở Vân Tú im lặng.

Chiến thuật, ai cũng biết xài. Xài chỗ nào, khi nào mới là vấn đề. Xưa nay chiến đội Yên Vũ bị đánh giá là mềm yếu, đó gần như đã trở thành một phần phong cách của họ. Bây giờ kêu một đội mềm yếu đi chơi theo kiểu khô máu như Hô Khiếu, dĩ nhiên không phải lựa chọn thích hợp. Đây là một biện pháp bất đắc dĩ, cầu thắng trong bại. Cứ nhìn bản thân Hô Khiếu là biết, nếu thành tích của họ không nhấp nhô, họ cũng cần gì cực đoan đến thế? Ra trận mà bỏ thùng máu ở nhà, thật sự quá liều mạng.

Ba người lại rơi vào trầm mặc. Sở Vân Tú chống một bên khuỷu tay trên bàn, tay kia cầm muỗng nhỏ khuấy khuấy tách cà phê trước mặt, khuấy suốt một lúc lâu, một hớp cà phê cũng không uống.

“Đi thôi, về.” Cô đột nhiên đứng dậy.

“Ơ về à?” Đột ngột đến mức Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều kinh ngạc.

“Còn hai tập phim chưa coi hết.” Sở Vân Tú nói.

“Mấy giờ rồi còn chiếu?” Diệp Tu nhìn đồng hồ.

“Anh tưởng tui coi tivi hả?” Sở Vân Tú vứt cho hắn một ánh mắt khinh thường.

“Rồi ok!” Diệp Tu bó tay, cùng Tô Mộc Tranh đứng lên.

Đêm đã rất khuya, con hẻm nơi quán cà phê hẻo lánh Sở Vân Tú dắt hai người đến không có đèn đường. Dưới ánh sao, bóng cô lờ mờ đi phía trước họ. Tình cảnh Yên Vũ hiện nay, nếu nói thù trong giặc ngoài cũng không quá. Nhưng làm đội trưởng chiến đội, Sở Vân Tú chỉ có thể lặng lẽ chống chọi, thu vén vuông tròn bốn phía. Ở về điểm này, có lẽ cô còn mạnh mẽ hơn rất nhiều người đàn ông. Yên Vũ nát đến không thể nát hơn, ngoại giới thi nhau lên án, câu lạc bộ khăng khăng ép buộc, cô vẫn không hề than oán. Cô chỉ không ngừng nghĩ cách, sao cho đội hình thiếu hợp lý trong tay mình đánh về thành tích tốt, để phía nào cũng vui lòng.

“Ok, tui đi bên này, khách sạn hai người bên nào?” Đến giao lộ, Sở Vân Tú dừng lại hỏi.

“Bên đó.” Tô Mộc Tranh chỉ.

“Ừ, lúc khác lên mạng chat.” Sở Vân Tú bước tới ôm Tô Mộc Tranh.

“Cố lên!” Tô Mộc Tranh nói thêm một lần. Kỳ thực đêm nay đâu có tán gẫu là mấy. Những gì Diệp Tu nói, tự Sở Vân Tú đã sớm biết rõ. Có lẽ cô chỉ muốn hai cô gái ngồi xả stress với nhau, hoặc có lẽ, muốn tìm chút động viên để có thêm dũng khí, thêm lòng tin đi tiếp.

Nói cho cùng...

“Mình hiểu.” Sở Vân Tú khẽ khàng. Cô quay lưng, phất tay, càng đi càng xa.

Chẳng lâu sau, lượt đấu thứ 32 Liên minh chuyên nghiệp diễn ra. Đêm đó, chiến đội Yên Vũ vốn đã tắt lửa trong mắt mọi người, trận đoàn đội bất ngờ tung lên đội hình khiến tất cả đều phải trố mắt.

Sáu tay đấm, không trị liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.