.....
...
...
Cửu U, Ma Đô.
Nước lũ dâng cao trong thời gian dài đã khiến cho xứ sở một thời hoa lệ phồn vinh này trở nên không khác gì hoàng tuyền phế tích.
Hơn sáu triệu thi thể không có tìm thấy, cổ trấn cung đình hóa thành ma lâu địa phủ, mà sông Hoàng Phố bây giờ thì biến hình y hệt một mảnh màu đỏ mất mát thê lương.
Xương máu của bọn hắn, trả về mẫu thụ.
Nhiều năm đi qua, mẫu thụ bắt đầu thích nghi với nước biển, nó cũng nghe theo pháp tắc luân chuyển vòng đời sinh mệnh, tạo ra tân hạt giống.
Mười mét bên dưới sông màu hồng, thổ địa thai nghén phù sa, phù sa đắp lên ôn dưỡng hạt mầm, hạt mầm cuối cùng nảy thành cây non.
Lại chầm chậm trôi một thời gian cho đến hôm nay, vô số cây non sinh trưởng mạnh mẽ, tô điểm lên tòa phế tích này, nhìn sơ một vòng sông Hoàng Phố sẽ thấy xuất hiện lít nhít tụm tám tụm chín đài liên hoa (hoa sen) mọc cạnh nhau.
Mạc Phàm ngồi trên đài sen, ánh mắt mang theo hoài niệm tưởng nhớ về Ma Đô trong ký ức.
Hắn thấy Minh Châu học phủ phản chiếu, thấy hình bóng một thiếu niên phách lối đứng ngạo nghễ bên cạnh một đầu U Lang tác quái; hai người hết đại náo tân sinh viên toàn trường, lại tiếp tục giẫm sang hỏa hệ 200 học viên. Hắn thấy Ngải Đồ Đồ nghịch ngợm, thấy Mục Nô Kiều dịu dàng, thấy Ma Đô tổng cục hiệp hội liệp sở.
Mạc Phàm thở sâu, hít sâu thời điểm, hắn lại thấy Hứa Chiêu Đình. Hứa Chiêu Đình đến từ Bác Thành giống Mạc Phàm, hắn sống qua một ải Bác Thành, nhưng cũng bởi vì Bác Thành vết cắt mà vẫn mệnh.
Năm nhất học phần, máu hắc súc yêu tại Ma Đô ngã xuống, Mạc Phàm nhận...
Không biết vì cái gì tâm trí Mạc Phàm rung động lên một khắc này, ác hồn Vũ Ngang hoàn toàn rơi vào một loại đông cứng cảm giác.
Hình ảnh Hứa Chiêu Đình chậm rãi tan ra, Mạc Phàm lại thấy một dáng người nữ tử bi ai, nàng đáng thương đến mức, cho dù khi còn sống, vẫn như cũ để cho nội tâm của mọi người chưa bao giờ thôi chua xót nghĩ về.
Nàng chính là Đinh Vũ Miên. Đinh Vũ Miên cũng là Ma Đô duyên phận cùng hắn trải qua không nhiều không ít, nhưng đủ sâu. Mà nàng một khắc cuối cùng chết đi, vĩnh viễn ám ảnh trường tồn.
Ở đằng kia vốn dĩ có một tòa Minh Châu tháp oai nghiêm uy dũng, nó bị đánh sập rồi, cùng một chỗ với sáu triệu sinh mệnh rời đi cái thế giới này, giống như hoàng hôn ánh chiều tà khi thê sắc.
Bọn họ đã trở thành một phần bắt buộc của cuộc hành trình.
Mưa tháng sáu, hải yêu thiên tai.
Rằm tháng bảy, cô hồn dã quỷ.
Ma Đô tháng tám, ác ma trở lại.
Ta đã về.
Ta muốn thu hồi Ma Đô.
“Ong Ong Ong~~~”
Mặt dây chuyền trước ngực Mạc Phàm, con lươn nhỏ không ngừng rung động.
Hấp thụ tàn hồn của thiên phụ Chaos về sau, con lươn nhỏ đúng là khôi phục bổn nguyên không ít, nhưng chưa từng có dao động mãnh liệt như hôm nay.
“Chưa được, ngươi đã làm hết sức rồi. Còn lại để cho ta đi. Nhờ ngươi mà ta còn có cơ hội đi thẳng đến hơn 5 năm sau, này đã là kì hạn trả nợ”. Mạc Phàm ôn nhu nói.
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve Tiểu Nê Thu miếng ngọc thạch con lươn.
Mạc Phàm là người xuyên không, ân, là con mồi béo bở trên bàn cờ được Chaos đưa đi du hành xuyên không. Hắn vốn dĩ từ khoa học thế giới nhảy vọt qua mà đến, mặc dù góc độ nào đó đến phân tích, thế giới ma pháp hết thảy đều cùng khoa học thế giới một dạng, nhân loại ngoại trừ tiếp thu thêm ma pháp, trên cơ bản cũng không có biến hóa lệch trời như mọc sừng, mọc răng nanh, mọc tai yêu. Ngay cả người yêu của hắn, hay là Mạc Gia Hưng hôm trước cũng là nguyên vẹn chân thực.
Nhưng dù sao đi nữa, Mạc Phàm ngay từ đầu vẫn rất có cảm giác xa lạ, dù sao đây chính xác là một cái thế giới xa lạ.
Một đoạn kia cô độc thời gian, mỗi lúc trời tối suy nghĩ lung tung, chỉ có Tiểu Nê Thu một mực làm bạn tại bên cạnh hắn, bầu bạn với Mạc Phàm mỗi một đêm minh tu không ngủ.
“Ong ong ong~~~”
“Được rồi được rồi, ta biết. Ta nhưng là tầm mắt so với bọn chúng càng xa. Ta biết kẻ thù của chúng ta đang ở ngoài kia 100 km đang chần chừ mò tới, ta cũng biết bởi vì ta ngồi ở đây, cho nên bọn chúng còn đang sợ hãi đến tè ra quần”. Mạc Phàm xoa xoa trấn an Tiểu Nê Thu.
Đến tình báo của Lãnh Thanh, Linh Linh còn phát hiện đen kịt hải yêu sắp tràn vào Ma Đô, Mạc Phàm làm sao lại không biết đâu.
Nhưng vì sao đã hơn nửa ngày trôi qua đều chưa cập bến, bây giờ phảng phất đã có câu trả lời.
Lung lay a.
Đột nhiên Ma Đô xuất hiện sinh vật lạ ngồi chơi nghịch nước giữa đêm.
Nghịch nước còn tốt, cũng không phải nô bộc yêu tinh chán sống nghịch nước.
Là Quân Vương!!!
Tình báo hải yêu so với nhân loại rất không tệ, nhưng làm sao đều bỏ sót một đầu Quân Vương như thế nghịch nước giữa đêm đâu!?
Ban Lan Yêu Vương đang dẫn một đạo quân theo cánh Bắc đánh xuống Ma Đô, nó cách bờ biển khoảng chừng 17 km liền đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí nồng nặc từ trong nội thành xông hơi đi ra, giống như không bao lâu nữa sẽ tiếp cận đến địa phương nó đứng vậy.
Không đúng, viết xuống dòng này, cỗ khí tức tà dị kia đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt Ban Lan Yêu Vương rồi.
Nóng!
Nóng rát như lửa đốt.
A, đây là biển cơ mà?!
Ban Lan Yêu Vương cái gì cũng không kịp phản ứng, chỉ có cảm nhận được hơi thở nóng như lửa đốt tràn ngập khắp cuống họng, khắp lỗ mũi mình.
Nó thấy lửa, lửa không phải ở trước mặt, cũng không phải ở sau lưng.
Mà là từ cơ thể nó bốc cháy, từ hốc mắt đó hừng hực cháy sinh ra.
Làm sao vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!?
Quân đoàn hải yêu tiên phong của Ban Lan Yêu Vương trong vòng 10 dặm chung quanh đều theo cơ thể nó bốc cháy dữ dội. Bọn chúng chưa từng như thế thảm thiết kêu rên, cảm giác không khác gì rơi nhầm xuống Luyện Ngục chỗ kia.
Nếu không phải Luyện Ngục, tử hỏa vì sao bốc cháy trên biển???
Liệt diễm màu tím!?
Ngọn lửa bị nguyền rủa!!!
“U u u u u u u u u u ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Tại bạo hưởng lĩnh vực lan truyền bờ Đông quốc gia phía trước vài phút, Ma Đô bầu trời đột nhiên bị tử sắc quang mang bao phủ.
Hàng Châu, Thiên Tân đều cảm nhận được mùi vị chết chóc lan truyền từ Ma Đô tới. Lực lượng nguyền rủa hệ đem toàn bộ Ma Đô đều nhuộm thành màu tím, nhìn thấy mà giật mình.
Bọn họ không biết ai làm ra, nhưng trước mắt là thấy không an toàn.
Ma pháp hiệp hội, thẩm phán hội, quân pháp sư căn cứ, cơ hồ là cùng một thời gian, tức thì cùng một chỗ kéo vang lên màu đen cảnh giới, báo động toàn bộ ven biển.
Lúc này, đã dùng không gian truyền tống di chuyển về Thiên Tân, lại từ Thiên Tân đang chạy như điên đến Ma Đô, thiếu tướng Ngải Giang Đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái này màu tím tà ác bầu trời, hít vào một hơi, cảm giác cổ họng bị đồ vật gì gắt gao bóp một dạng, dưỡng khí không cách nào truyền đủ đến thùy não!
Hắn cũng là pháp sư nắm giữ cấm chú nguyền rủa hệ, có thức tỉnh đầy đủ thần phú uy năng.
Làm sao lại không biết nguyền rủa hệ cái kia cường đại cỡ nào.
Đó tuyệt đối là lực lượng Cấm Chú Nguyền Rủa, càng vô cùng thân thuộc lực lượng Nguyền Rủa!!!
Nhưng mà toàn bộ Hoa Hạ cấm chú danh sách là trên tay Ngải Giang Đồ, trừ hắn ra, không có người khắc nắm giữ nguyền rủa hệ cấm chú.
Vậy chỉ có một diễn giải, hải yêu thiên tai... Thật sự tới, bọn chúng có kẻ nắm giữ nguyền rủa lực lượng a.
Ngải Giang Đồ biết Mạc Phàm rất cường đại, nhưng phạm trù nguyền rủa hệ cái kia, ngoại trừ cường đại, cũng cần phải biết mánh khóe cùng lý giải thấu đáo. Nếu không, chính là tức tưởi cắn lưỡi chết.
“U u u u u u u u u u ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Mặc kệ là nắm giữ mệnh cách Đế Vương, cơ thể Ban Lan Yêu Vương bị ác hỏa nguyền rủa đến không đầy mười phút đã tan chảy. Đồng dạng là linh hồn của nó tắm trong Tử Hỏa đáng sợ kia, mỗi một giây trôi qua đều đón nhận cảm giác rơi vào lò nung luyện đan, cuối cùng bị đốt diệt đến không còn một mống.
Bốn vạn hải yêu rơi vào ác ma nguyền rủa địa phương, cơ hồ là không thể nào thoát khỏi ma lực, cho dù có chui xuống biển cũng bị bốc cháy mà chết.
Xa xa ở sông Hoàng Phố, Mạc Phàm vẫn như cũ ngồi trên lá sen trôi dạt, chung quanh nổi bồng bềnh 10 vạn tinh tử từ trong ác ma vũ trụ.
Khung cảnh này tựa hồ có chút giống với trong viễn cổ thời đại kia một cái nhân gia thần minh đang đánh cờ thủ tháp; chỉ cần hắn tùy tiện điều chỉnh một viên tinh tử phác đồ thôi, ngoài kia biển khơi rất có thể lâm vào một cảnh điêu linh vẫn diệt.
Mà sự thật đúng là như vậy.
Cảm ứng được Ma Đô có dị biến không thích hợp, Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần con mắt mười phần đỏ rực nhìn về phía Mạc Phàm, cơ hồ là muốn thám thính thứ gì.
Chỉ là thứ gì đó cũng mặc kệ, Mạc Phàm ngược lại không thèm quan tâm.
Hắn mở mắt ra nhìn xem cái này chói sáng lửa tím bạt ngang bầu trời Ma Đô, vẻn vẹn là nở một nụ cười tà dị, rất có hưởng thụ thành phẩm của mình ý tứ.
Đã cất công dàn quân chơi lớn như vậy.
“Đi về đi. Mảnh đất này kể từ hôm nay, có Thần. Ma Đô Tà Thần”. Mạc Phàm thản nhiên truyền âm.
.....