“Ngươi tuyệt đối không nên giết nàng!!!” Apase giơ lên ánh mắt, nhìn chăm chú Mạc Phàm đồng tử.
“Vì sao, nếu nàng đơn giản sống yên ổn trên Côn Lôn kia ta cũng không có cái ý định đi đối đầu, vì cái gì nàng đem mầm bệnh giết đi vài triệu, vài chục triệu người khắp nơi lại vẫn đáng được sống?” Mạc Phàm hơi hơi nhíu mày lại, một dạng không đồng tình lắm.
“Trận chiến tranh này trên thực tế là Vĩ Linh Hoàng một tay sắp đặt, nàng bất quá là kẻ nhược trí bị lợi dụng. Nếu như ngươi nói giết nàng… thì…” Apase trong lòng nhấc lên một chút gợn sóng.
Mạc Phàm khẽ cúi đầu xuống, nheo mắt mình tỏ ý muốn lắng nghe Apase nói hết.
“Ngải Giang Đồ bên kia cũng phải bị giết. Hắn bị thao túng làm việc cho Vĩ Linh Hoàng thì khác gì Băng Bích Hạt Chu làm việc cho Vĩ Linh Hoàng. Thậm chí không có Ngải Giang Đồ thân phận tại Hồng Sâm đảo thì các nàng vẫn không dễ dàng gieo mầm bệnh được. Hay chẳng lẽ vì ngươi và Ngải Giang Đồ có quen biết nên sẽ nhắm mắt bỏ qua cho hắn?” Apase nói ra.
“Sẽ chỉ có một loại kết quả!” Mạc Phàm trầm giọng nói, hắn thâm tâm quả thật có hơi đường đột bất ngờ, loại ý nghĩ này của Apase trong khoảnh khắc vẫn thật có chút đạo lý, nhưng là động cơ không thể tránh khỏi.
Ngải Giang Đồ không hề giống Băng Bích Hạt Chu lắm, một người mất hẳn đi ý thức của chính mình, kẻ còn lại là nhược nhược nghe theo Vĩ Linh Hoàng, trên phương diện tư duy, càng có thể coi như tự chủ.
Băng Bích Hạt Chu ở trên chiến trường cũng là kiêu tướng, có thể lấy một địch vạn. Có thể đối mặt Côn Lôn yêu đế loại phi phàm cấp bậc này, cấm chú nhân loại đa số vẫn như cũ không chịu nổi một kích, chỉ có thể giống như bây giờ Mạc Phàm lực lượng, vẫn là người nắm giữ cốt cách ác ma trạng thái, thêm vào một ít may mắn đế vương đồng đội mới miễn cưỡng phản kháng lại được.
Đây là chiến tranh hình thức, mà chiến tranh hình thức bắt được tướng trọng yếu nhất của địch, nhất định phải giết, tuyệt đối không nên nghĩ đường lưu lại thả hổ về rừng.
“Ta cũng cảm thấy Apase tỷ nói có lý!” Tiểu Mei từ lúc nào cũng xuất hiện trước mặt Mạc Phàm đi tới.
“Đây là đại hội phiên tòa xét xử sao? Ta không phải thẩm phán hội, các ngươi cũng không phải luật sư bào chữa, giết đã rồi nói!” Mạc Phàm hơi buồn bực một ít, hắn không nghĩ tới Tiểu Mei lý lẽ thế nào lại đứng về Apase một giuộc.
“Tỷ phu, dừng tay lại, nếu ngươi giết nàng, có hay không nghĩ tới Vĩ Linh Hoàng tự nhiên sẽ đem chuyện này thành lý lẽ để thúc Côn Lôn trăm vạn yêu tộc đổ bộ xâm lăng nhân loại?” Tiểu Mei e sợ Mạc Phàm ra tay quá nhanh, nàng vội vã gấp gáp nói.
“Ah...”
Từ nãy giờ hắn đều không cảm nhận được bóng dáng Vĩ Linh Hoàng can dự. Băng Bích Hạt Chu hẳn là cái trung đẳng đế vương tồn tại, trên thế giới đồng dạng xem như chúa tể thống trị một trong. Vì sao Vĩ Linh Hoàng không cứu? Vì sao một người thông minh như nàng lại chấp nhận bỏ đấy để mình giết chết Băng Bích Hạt Chu?
Nghe lý luận này của Tiểu Mei, Mạc Phàm lần đầu có cảm giác bị xao nhãng, hắn nhưng trước đó hoàn toàn cuốn vào trận chiến với Băng Bích Hạt Chu, thời gian nảy sinh sát ý với nàng ngày càng gia tăng, liền đầu óc có chút không thừa nhận quan điểm khác.
Nghĩ tới đây, Mạc Phàm cũng đột nhiên rùng mình một cái, lúc nào sát ý muốn triệt tiêu đối thủ đã thành mục tiêu của mình rồi?
Hắn không khỏi hơi có chút sững sờ, theo bản năng nhíu mày, nếu như cái này là mình hoàn toàn ý tưởng, tự nhiên giải thích thông suốt. Nhưng rõ ràng không phải, ban nãy không phải chính mình còn tỉnh táo chừa lại thủ đoạn đối phó Vĩ Linh Hoàng, cuối cùng đến lúc nhận thụ thương, đổ huyết dịch xuống, bỗng chốc tinh thần không hiểu vì sao lại càng đẩy nhanh hủy diệt chiến ý hơn, liền quên mất mục tiêu ban đầu, ngay cả bát hồn hỗ trợ đồng dạng bị chèn ép không có khả năng lưu ý nhắc nhở một cái?
Chẳng lẽ nói, ác ma huyết mạch sau khi toàn diện thức tỉnh, bản thân mình khi bị trọng thương chính là thời điểm ác tính bùng nổ?
Việc Vong Thần Đại Địa được dẫn dắt từ ác ma huyết mạch cũng bùng phát sát ý mạnh như vậy rõ ràng là ngoài dự liệu, xem như khả năng đó đáng để lưu tâm đi. Mạc Phàm quyết định lần tới sẽ tìm hiểu triệt để hơn vấn đề này.
“Đại ca ca!”
“Đại ca ca!”
“Ah, vậy các ngươi dự định gì?” Mạc Phàm thở phào ra, lấy lại đôi chút tinh thần.
“Chúng ta không giết nàng, nhưng chúng ta cũng không muốn để nàng tự do chạy về vòng tay Vĩ Linh Hoàng được.” Apase ranh mãnh giọng điệu nói, nàng ánh mắt thập phần giống hồ ly tiểu mỹ nữ, hai bàn tay giật giật ôm chằm lấy cánh tay Mạc Phàm mãi không buông.
“Không!!!”
“Thử một chút, nha nha, đại ca ca vô địch siêu cấp đẹp trai.” Apase một mặt mè nheo bám riết Mạc Phàm.
“Tuyệt đối không. Ta lẽ ra không nên cho ngươi thức tỉnh Triệu Hoán Hệ, vốn dĩ thấy ngươi với triệu hoán thú triều của ta liên kết rất không tệ nên mới để lại cho ngươi cái năng lực này quản lý. Liền là muốn gom khế ước đế vương cấp độ ngay lần đầu tiên thì bỏ đi.” Mạc Phàm tức giận buông tay Apase ra.
“Không thử làm sao biết, chẳng lẽ ngươi muốn phế bỏ Tiểu muội muội người.” Apase oan ức tới suýt chút như khóc thật.
Mạc Phàm ngây người rồi, hắn nhìn Apase như thế này bộ dáng, một mực nội tâm ác ma cũng liền muốn tan chảy thời khắc. Đây là Apase lưu lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp hắn đấy.
Tiểu Mei một bên nhìn vào cũng thấy buồn cười, nhiều hơn muốn học hỏi cái kỹ thuật mè nheo này, tương lai học tập tốt một chút, dùng vào việc khi cần thiết thì rất hữu ích.
“Mà nói tới, liền triệu hoán thú của ngươi đã có hay chưa?” Mạc Phàm đột nhiên hỏi.
“Có nha, nhờ bờ vai của đại ca ca đẹp trai nhất vũ trụ che chở, ta tìm được một triệu hoán thú cho mình rồi nha, còn rất thích hợp, vừa vặn là người quen cả. Có hắn trợ giúp ta, tu vi triệu hoán hệ thậm chí thực sự cải thiện rất nhiều” Apase vui vẻ trong lòng đáp lại.
“Người quen?” Không biết vì cái gì, Mạc Phàm đang ngập tràn nỗi bất an trong lòng. Để cho cái xà nữ lắm mưu thoải mái du hồn Triệu Hoán Vị diện, thật là sai lầm của hắn.
“Ngươi cho ta thử nghiệm một chút ký kết khế ước, liền ta sẽ kể cho ngươi?” Apase nói rằng.
“Tỷ phu, người cũng không cần quá lo, linh hồn Apase vốn dĩ đã rất cường đại, còn là bên trong triệu hoán vị diện thường xuyên kiếm du hồn bồi đắp cùng đoàn lang, nàng gánh nặng sẽ không thể nào ngừng trệ lên được linh hồn người. Bất quá, việc đáng lo là tinh thần lực nàng có chịu nổi Băng Bích Hạt Chu hay không thôi.” Tiểu Mei cẩn thận nhận xét.
“Lại nói, nếu là Băng Bích Hạt Chu toàn thịnh ta dĩ nhiên không muốn liều mạng như vậy, nhưng nàng giờ phút này liền mạng nhỏ cũng hấp hối, bằng nhiêu đó trọng thương ta rất tự tin!” Apase nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt loé lên một chút ánh sáng lộng lẫy.
“Giả dụ nàng phục hồi, tháo dỡ ngươi khế ước thì thế nào. Cấp bậc của nàng hẳn là còn mạnh hơn ngươi rất nhiều?” Mạc Phàm vẫn còn hơi không mấy tin tưởng.
“Tháo dỡ khế ước thì lại thế nào đây? Ngươi cho rằng ta thức tỉnh ma pháp triệu hoán hệ sẽ phải theo quy tắc nhân loại sao? Medusa chi mẫu có một cái nhãn lực cổ thần giúp vô hiệu hóa đóng băng khế ước, nàng trừ phi vượt qua được nhãn lực cổ thần mới nghĩ đến chuyện tiếp cận xé bỏ...” Apase nháy mắt với Mạc Phàm khẳng định.
“Sử dụng không nên sử dụng năng lực. Còn có loại pháp tắc tốt như vậy?” Mạc Phàm lúc này lại mở miệng nói ra.
“Ừm, loại năng lực này từ ta trên người mẫu thân kế thừa, lấy hồn tế hiến phương thức thu hoạch được thần pháp. Đối với lập ước càng phi thường hữu ích.” Apase nguyện ý xách chuyện này kể lại cho Mạc Phàm nghe. Nàng thừa biết mình thời điểm nói ra, về sau nhất định sẽ bị tên tham lam này hướng đến cái yêu cầu chia sẻ.
“Vậy ra, ngươi dẫn xuất được Triệu Hoán Thú Triều khi còn chưa thức tỉnh Triệu Hoán Hệ chính là mượn tạm thần pháp này tạm ký. Còn có sơ giai Triệu Hoán Hệ cũng muốn thử nghiệm với ta...” Mạc Phàm đăm chiêu vẻ mặt nhận định lại.
“Nêu không phải do Hắc Long Đại Đế hồn cách bùng phát quá mạnh lực lượng, ta tin rằng chính mình đều không phải có cơ hội nha!” Apase cười cười nói rằng.
Nhắc đến ký khế ước chủ nhân của mình, Mạc Phàm khóe miệng nhanh chóng co giật lần nữa: “Là ta không tốt quá yêu thương ngươi, suýt chút không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Đại ca ca, nha, ta chỉ đùa giỡn, ngươi yên tâm sống tốt, ta hảo hảo cả đời này muốn ở cùng đại ca ca nha. Vì vậy, có phải nếu tiểu muội mạnh thêm một chút, ngươi sẽ thêm năng lực không?” Apase đong đưa đầu, phát ra tiến thở dài nói.
Nàng nói cũng không sai, Mạc Phàm quay đầu nhìn lại địa phương ngoại than Cố Đô lúc này, không khỏi nuốt nước bọt một cái.
Ngoài cửa lớn Thần Tường là một mảnh địa ngục cảnh tượng, ánh sáng màu lửa đỏ dung nham chiếu vào hắn trên gương mặt, sâm lâm trăm cây số khu rừng đều trở nên trơ trọi khô cằn hoang phế, thậm chí so với hoang phế mà nói, đại địa tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, là một mảnh hố đen sụp đổ không biết bao nhiêu km xuống.
Cảm giác Thần Tường cùng nội thành bây giờ dĩ nhiên là cách xa nhau thành một cái vực thẳm chết chóc không sai biệt.
Hơn 4000 đầu quân chủ đại chiến, đây cũng là xưa nay một trận chiến Mạc Phàm cho rằng bản thân mình muốn dốc hết năng lực, nếu không phải Apase mở rộng triệu hoán thú triều, có biệt tài dẫn quân đánh trận, thêm vào một cái Tiểu Mei đồng dạng đế vương cấp bậc trợ giúp.
Không có các nàng, hắn đánh được sao?
Đem hủy diệt ma pháp khủng bố nhất thả xuống đây, miễn cưỡng có thể giết sạch đi, nhưng là Mạc Phàm còn chưa tới trình độ có thể chưởng khống hủy diệt ma pháp không lây lan ra bên ngoài. Hoa Hạ, rộng hơn cả Á Châu đại địa nhất định không có khả năng chịu nổi một cái Thánh Hỏa Tịnh Thế giáng xuống rồi!
Mà Băng Bích Hạt Chu tám cái chuôi mâu năng lực dĩ nhiên cũng không hề thua kém hắn, càng là chiếm lợi thế trước đó. Rõ ràng theo mình sức mạnh gia tăng, trách nhiệm tự nhiên cũng sẽ gia tăng, càng bước vào đối đầu với những thế lực ẩn mình đáng sợ hơn nữa.
Mạnh! Cái trước hết vẫn phải tiếp tục mạnh hơn mới không để mình bị thiệt được!
“Bắt đầu đi!” Mạc Phàm hướng Apase nói rằng.