Ban đầu dự định sẽ đáp chuyến bay trực tiếp đến Tây Hải thành, nhưng ngoài ý muốn chính là, đường bay tới đó trong thời điểm này không hiểu vì sao lại bị phong toả.
Mạc Phàm với tiểu Mei buộc phải đáp xuống Bắc Hải thành ở phía Đông.
Bắc Hải thành cũng được xem là một thành thị lớn, chỉ là dân cư lại đặc biệt phi thường thưa thớt so với những Ma Đô hay Đế Đô phồn hoa. Khí hậu nơi đây phi thường khắc nghiệt, đi về phía Tây Bắc chính là Tân Cương, tiếp giáp với Côn Lôn sơn vạn yêu chi quốc.
Đường xá Bắc Hải thành, Mạc Phàm có nghe qua là thuộc về những thị trấn nông thương cực kỳ nhộn nhịp trên cả nước, nhưng một mặt không hiểu nổi, làm sao hôm nay lại liền thưa thớt bóng người như vậy?
“Đại thúc, cho hỏi đường nào là ngắn nhất đi tới Tây Hải thành?” Tiểu Mei chạy lại hỏi một người đàn ông đi trên đường.
Trung niên đại thúc nhìn qua nàng, lại nhìn tới Mạc Phàm dáng vẻ kia đang đứng ngóng ngóng cái gì đó.
“Ngắn nhất là đường hàng không đã bị phong toả đi, hiện tại đường vòng tuy rằng núi non hiểm trở phức tạp mà lại mất thời gian, nhưng vẫn tốt hơn so với trực tiếp đi thẳng vượt qua Lam Hải hồ, hai ngươi sẽ không muốn đi tới đó đâu“. Vị đại thúc ho khụ khụ vài tiếng trả lời lại.
“Đại thúc, người không sao chứ?” Tiểu Mei trọng phép hỏi.
“Gần đây có chút yếu đuối rồi, người có tuổi vốn là như vậy, không sao không sao… khụ khụ...” Đại thúc tiếp tục ho vài cái nữa, khó khăn trả lời.
“Ta có vị tỷ phu, cũng coi như là danh y có tiếng, người có muốn để hắn xem qua?” Tiểu Mei đột nhiên hai mắt như nghĩ ra cái gì đó hỏi rằng.
“Không cần, các người nên đi đi thôi, trời về đêm, rét lạnh, càng có nhiều người sẽ bị cảm hơn”. Đại thúc nói rằng.
“Ân, đa tạ đại thúc!” Tiểu Mei nhún người một cái chào tạm biệt, nàng cũng không tiện làm phiền lâu, nhanh chóng quay lại kể cho Mạc Phàm nghe.
Hắn nghe xong lập tức hiểu được ý tứ của những lời này, sắc mặt có chút xám xuống.
Muốn từ đây đi đến chỗ kia, con mẹ nó phải đi đường vòng sao?
...
Điều kiện tự nhiên Lam Hải hồ vốn không thích hợp để làm hang ổ yêu ma, mặc dù là hồ có diện tích lớn nhất Trung Hoa đại lục. Tuy nhiên nó tọa lạc tại điểm giao cắt trên nhiều con đường di cư của các bộ tộc yêu quần xung quanh Côn Lôn sơn. Nhất là kể từ khi một số Ma điểu bộ lạc lấy nơi này làm trung gian điểm di chuyển, nhân loại cũng không có mấy ai dám bén mảng đến địa phương này để du lịch nữa.
Lam Hải hồ chìm trong trong một màu xanh thăm thẳm mà tinh khiết, nơi đây vừa có sự quyến rũ của tự nhiên hoang dại, lại vừa có vẻ đẹp bí ẩn của nhân sinh toả ra giữa mênh mông đất trời.
Toạ lạc trên một vùng đại địa xa xôi, không có náo nhiệt, ồn ào. Cũng không phải vì sợ nhân loại quấy nhiễu, muốn giấu đi nét đẹp sơ khai của chính mình, chỉ đơn giản là mượn tuyết sơn làm cốt cách, lấy trời xanh làm xiêm y, âm thầm lặng lẽ giữ lại cho thiên nhiên một chút gì đó ưu mỹ cùng thuần khiết nhất.
Quả thật bầu trời cùng mặt hồ xanh thăm thẳm kia hoà quyện, tạo thành một vẻ ma mị cùng cuốn hút, dễ dàng khiến người ta chìm đắm, đem trái tim cùng tâm trí của mình luân hãm sâu vào bên trong, dường như chỉ cần tùy ý vẫy tay, là có thể chạm vào.
Mà ở giữa mặt hồ mênh mông vô tận đang vô cùng yên tĩnh, tuyết sơn trắng xóa đang in bóng dưới mặt nước, đột nhiên mặt nước khuấy động như có vật gì vừa rơi xuống từ trên cao.
Không gian đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên rung động sững sờ, mặt nước càng ngày càng nhiều những sinh vật đang rơi xuống từ trên bầu trời!!
Đó là một cái Giác Thiên Điểu bộ lạc đang di cư bay lượn trên không trung, tựa hồ như nhìn thấy một sinh vật thân ảnh đồng dạng là nhân loại đang đi lạc vào đường đi của chúng nó, thế là thành đàn hàng ngàn hàng vạn con bao vây, ý định xâu xé con mồi xấu số kia.
Giác Thiên Điểu bay rất nhanh, nhanh tới mức bên trong lượng lớn như vậy không khí sản sinh ra lấm tấm xao động phong nguyên tố.
Mà phong nguyên tố hỗn độn, lại nhất định có mang thuộc tính nam châm nhiễm từ rồi…
“Nhiễm từ… từ tính?” Cái thân ảnh nhân loại đột nhiên nở nụ cười nửa vành trên khóe miệng.
Cả một đoàn giác điểu khổng lồ như vậy, trong lúc nhất thời từng con từng con như bị thứ gì đó cực sáng cực cường, chớp chớp mấy cái đã đem hết thảy bắn xé ra, nướng chín trong mấy giây ngắn ngủi, tựa như một hồi thần thánh sấm chớp diệt thế, bất luận là sinh vật cấp thống lĩnh hay là quân chủ kết cục cũng không có gì sai biệt, bị thiểm điện đánh xuyên nát nhừ cả cơ thể, bốc cháy rơi rụng lả tả xuống bên dưới mặt hồ.
Bầu trời lúc này đã nhuộm một màu tím thẫm, mặt hồ càng như là được tắm dưới cơn mưa cánh hoa màu tím lung linh, vô cùng tương phản với màu xanh biếc như tranh vẽ lúc đầu, khung cảnh từ băng thanh yên tĩnh dần dần chìm đắm trong sự ồn ào, ấm áp cùng chân thực...
Mà cái này mùi vị chân thực, không hiểu sao lại để người ta có cảm giác kinh hãi tột độ, là nghiền ép hủy diệt, mà càng là giống với thiên nhiên tạo hóa tự sinh tự diệt đám Giác điểu này hơn!!
...
Kỳ Liên Sơn, một phần của Côn Lôn, nằm về phía Bắc Tây Hải thành hơn 500 km...
Xuyên qua một mảnh rừng rậm bạt ngàn, lại phóng tầm mắt hướng mây mù xa xăm, mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi sừng sững giữa thiên vân. Mà cái này đỉnh núi, dù cho giữa ánh nắng chói mắt giữa ngày hè, lại vẫn lấp đầy mênh mông tuyết trắng...
Mà ở trên rìa sườn núi, một đoàn năm người cả nam lẫn nữ đang bước tiến trên con đường gập ghềnh dẫn về hướng khu vực đỉnh núi kia, những người này trang phục cơ hồ giống như những thợ săn lính đánh thuê, thực lực nhìn qua rất mạnh mẽ, hầu như đều là siêu giai pháp sư có một chút đặc thù bản lĩnh đi. Dù sao những ma pháp sư cao giai trở xuống cũng sẽ chẳng có cơ hội đặt chân vào sườn của dãy núi thuộc về Côn Lôn này.
Nói là thuộc về Côn Lôn sơn, ý tứ chính là thuộc về Côn Lôn đại yêu quốc, loại địa phương này nếu như có dấu chân của nhân loại tồn tại, thì chỉ có thể là đến từ những kẻ thần trí không tỉnh táo, hoặc là người chết vì tiền, chim chết vì ăn!
Nhưng ở địa phương quỷ quái này, lại có thứ gì đáng giá để để bọn họ chấp nhận mạo hiểm đây?
“Lão nhị, chúng ta sắp đến nơi chưa?“. Một cái nữ nhân tựa hồ là trưởng đoàn mở miệng.
Nữ nhân này khoác lên một bộ y phục màu trắng tinh khôi, khăn đuôi cáo màu truyết trắng hoàn mỹ quấn quanh cổ, từ trên xuống dưới hoàn toàn là trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra đôi mắt dài lạnh lùng, tuy rằng không có để lộ ra khuôn mặt, nhưng nhìn qua phi thường nhợt nhạt.
Mà tất cả những người còn lại ăn mặc một bộ rằn ri xanh trắng như thể để phù hợp với địa thế nơi đây, mà họ cũng đều mang một tấm khăn che mặt, có vẻ như tất cả đều không biết được nhau danh tính, chỉ xưng hô bằng những con số thứ tự liền kề.
“Theo tình báo đáng tin cậy thì băng qua sườn dốc này thêm 5 km nữa sẽ đến địa phương có tồn tại thứ đó, chỉ là chúng ta không biết chính xác cụ thể toạ độ, mà nơi đây càng gần với một cái tộc đàn yêu ma, e rằng sẽ có nguy hiểm rình rập, lão đại ngươi xác định muốn tới nơi đó chú“. Nam nhân thấp gầy tựa hồ là người tiên phong dò đường nói rằng.
“Đó là mục đích ta tiên quyết có mặt ở đây, ta thà bỏ xác tại nơi lạnh lẽo hoang vắng này vẫn tốt hơn so với ra về tay trắng!” Nữ nhân giọng điệu phi thường khẳng định.
“Lão nhị, ngươi cũng đừng bận tâm, nàng làm việc của nàng, chúng ta lấy tiền của chúng ta, đôi bên cùng có lợi, nơi này cũng không phải là chân chính Côn Lôn yêu quốc trung tâm, sẽ không đến mức là tử địa a“. Một cái xưng là lão ngũ nói ra.
...
Tây Hải thành cứ điểm...
Trên bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng vô ngần như bọt tuyết, không khí se se lạnh thổi những bông tuyết long lanh trong suốt, tô điểm thêm phần sức sống cho làn sương mờ ảo.
Nhìn về phía xa là những dãy núi cao cao màu trắng liên miên, xung quanh toà thành cũng chỉ là bát ngát đồng không mông quạnh cùng đồi núi chập trùng, cảnh vật hoang sơ, thiên địa hữu tình khiến người ta không nghĩ tới nơi đây dĩ nhiên tồn tại một cái thành trì của nhân loại.
Mạc Phàm cuối cùng cũng đã dừng lại phía trước cổng thành đóng kín, ở phía trên lầu thành cao chừng năm mươi mét, một trong hai tên canh gác ăn mặc trang phục quân pháp sư nhưng là màu trắng dõng dạc hô lên:
“Ngươi là ai, mau xưng danh tính, đến nơi này để làm gì?” Mà vừa nói, dưới chân hắn cũng lấp loé lên tinh đồ, ánh mắt lộ ra địch ý cùng cảnh giác.
Mạc Phàm nhìn lên tên quân pháp sư này cũng không khỏi buồn cười, tất cả những tên gác thành đều đối với người lạ mặt lớn tiếng tiếp đãi như thế sao? Ta đi chỉ có một mình, cũng không có đem thiên quân vạn mã tới phá thành của ngươi, ngươi khẩn trương cái gì? Mà ta cũng chả cần đến thiên quân...
“Ta là Mạc Phàm, phụng mệnh Đĩnh Thành Cấm chú hội đến đây gặp các ngươi thành chủ trao đổi công việc“. Mạc Phàm vẫn là ghi nhớ lời Tiêu Viện Trưởng, bày ra một bộ mặt hoà hoãn nghiêm trang nói.
“Cấm chú hội? Ngươi có mang theo giấy tờ chứng minh chứ?”
“Vù~”
Tên quân pháp sư còn lại vừa dứt câu hỏi, Mạc Phàm đã đột nhiên biến mất trong tầm mắt không thấy tăm hơi.
“Đây là công văn giới thiệu của cấm chú hội, các ngươi tự xem đi!”
Hai người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, Mạc Phàm đột nhiên không biết từ đâu chui ra xuất hiện phía sau lưng bọn hắn.
“Ng... ngươi lên đây từ khi nào?”
Cả hai bị doạ một trận hồn vía lên mây, tên nam nhân tóc trắng này là như thế nào xuất quỷ nhập thần, thoáng cái đã dịch chuyển đến bên cạnh mình mà không hề hay biết a?
“Các ngươi không cần bận tâm, hãy xem kỹ công văn rồi dẫn ta đi gặp thành chủ“.
Tên quân pháp sư run run nhận lấy giấy giới thiệu của Mạc Phàm, sau khi xem qua một lần nội dung cùng với nhìn ra con dấu cùng ấn ký bên trên đều là thật, lúc này mới thở phào buông xuống cảnh giác cùng sợ sệt.
“Thì ra là ngài đại nhân thuộc cấm chú hội a, thật là thất lễ, chúng ta sẽ lập tức thông báo cho thành chủ, xin mời ngài xuống tệ xá nghỉ ngơi một lát!”