...............
Thiên Thành Triều Ca.
Huyện Phúc Lộc, ngõ Tao Đàn.
Lại là một ngày bình thường như mọi ngày, Sở Nguyệt Cát vẫn như cũ sinh hoạt quen thuộc như chính hắn đã làm suốt mấy năm nay, vẫn dậy sớm trước cả khi đàn gà trong tiểu trấn kịp gáy o o, vẫn thường nhật tất bật sắp xếp những thứ cần làm trong ngày.
Xong xuôi tất cả, mở ra cánh cửa mục chuẩn bị đi lấy hoa về giao, Sở Nguyệt Cát giật mình nhìn thấy một bóng người thấp bé ngồi ngay cửa, hắn theo phản xạ tự nhiên lùi lại một bước.
Mãi cho đến khi tâm tình bình phục, để ý thấy bóng ảnh đang ngồi kia có gì đó khá quen thuộc, càng là một bộ lộ ra dáng lưng khòm khòm trông có vẻ tội nghiệp đáng thương lắm. Sở Nguyệt Cát cố giữ cho thanh âm không quá to tiếng nói:
“Trịnh Khắc Thiên, ngươi làm cái gì đấy? Mới sáng sớm qua đây, lại chọc mẹ ngươi giận đấy à?”
Nhìn thấy Trịnh Khắc Thiên đang thập thò ngoài cổng, thằng bé đứng lên, mặt mũi bên trên có vẻ đặc biệt hoảng sợ, chỉ là rụt rè đứng đó, muốn nói gì đó với hắn nhưng có vẻ do dự không dám nói ra.
Sở Nguyệt Cát thấy vậy, chợt nhớ đến mấy hôm trước, cũng chính là Chúc Chi Sơn xoắn xuýt đi tìm kiếm Trịnh Khắc Thiên. Lấy một người trầm tính chu đáo như Chúc Chi Sơn làm việc, Sở Nguyệt Cát đoán rằng khả năng thực sự là có việc gì không lành xảy ra rồi.
Quen thuộc nhân tâm ứng xử, Sở Nguyệt Cát dắt tay thằng bé rồi chốt cửa, dẫn thằng bé vào trong nhà cho nó uống chén nước ấm, chính mình ngồi xổm trên ghế gỗ dài, liên tục nháy mắt ra hiệu cho nó tới ngồi bên cạnh mình.
Thằng nhóc loai choai mang theo cốc nước, cúi người rón rén tới bên cạnh Sở Nguyệt Cát, từ từ ngồi xổm xuống, phong cách lề mề chậm chạp khác hẳn với sự linh hoạt nhanh nhẩu bình thường.
Sở Nguyệt Cát thấp giọng hỏi: “Uống nước rồi có khá hơn không. Nói cho ta nghe được chưa?”
Thằng nhóc ra sức hít mũi, nhỏ tiếng nói: “Sở Nguyệt Cát, ta nói cho ngươi biết, mấy hôm trước ta gặp một quái nhân. Ngươi có nghe nói cái lão già kể chuyện phiếm trước phố Hàng Mã không, gã hay cầm cái vò rượu to tổ chảng ấy”.
Sở Nguyệt Cát hỏi: “Ngươi nói người kể chuyện dưới mái đình đấy à?”
Thằng nhóc gật đầu cật lực: “Đúng rồi, ông già đấy ốm yếu lắm, trông qua thì có có vẻ đến ta cũng không bế lên nổi, nhưng cái vò rượu dài đó đáng sợ lắm, cực kỳ đáng sợ luôn!”
Trịnh Khắc Thiên nói nói, dừng lại thở một chút, lại nắm chặt tay Sở Nguyệt Cát, mở lời: “Hừ hừ... trong vò rượu của ông ta có thể chứa cả một bể nước to đùng, to khổng lồ đến như này này”.
Thằng bé vươn hai tay ra to thật to diễn tả, cũng không biết làm sao có thể diễn đạt hết ngôn ngữ của mình.
Sở Nguyệt Cát ngồi nghe, há hốc mồm, chủ yếu là không biết Trịnh Khắc Thiên đang khoa trương muốn đề cập đến thứ gì.
Nó nói tiếp: “...Là ta, là ta tận mắt thấy ông ra rót nước suốt nửa ngày trời. Ông ta đổ nước từ vò rượu ra, nước chảy như thác, thác nước xối xả đổ xuống thậm chí có thể lấp đầy cả giếng cổ thần bí kia. Ngươi tưởng tượng được không? Giếng cổ thần bí mà cũng bị lấp đầy nước đó. Ta ban đầu không tin, nhưng khi ta sờ tay xuống miệng giếng thì thấy nước ngập, ta liền tin, ta liền sợ hãi. Sở Nguyệt Cát, nước trong vò rượu của lão già đó, cảm giác rất lạnh lẽo, cảm giác sờ vào liền khiến da đầu ta tê buốt, rợn tóc gáy, sởn da gà”.
Từ góc độ nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt hoảng sợ thành thật của Trịnh Khắc Thiên, Sở Nguyệt Cát ban đầu từ bán tín ban nghi, dần dần thành hơi hơi nghiêng về hướng tin tưởng, cuối cùng hoàn toàn nhất trí coi đó là thật.
Thiếu niên nhà nghèo mồ côi từ nhỏ, cuộc sống chẳng có mấy ngày vui vẻ từ khi mở mắt cất tiếng khóc chào đời, nhưng thiếu niên không có vì vậy mà trong quá trình bương chải sẽ bị thoái hóa tâm tính ở một mặt nào đó, ngược lại, nó học được rất nhiều đạo lý làm người, cũng biết thứ gì có thể đặt niềm tin, thứ gì phải giữ vững lập trường, thứ gì có thể làm, thứ gì kiên quyết không thể làm.
Hắn không tin Trịnh Khắc Thiên cũng được, nhưng vạn nhất lỡ như thằng bé nói là thật đâu, chẳng phải chuyện này sẽ vô tình đặt Trịnh Khắc Thiên vào con đường nguy hiểm.
Cứu một mạng người hơn xây mười tòa bảo tháp. Huống chi, Sở Nguyệt Cát rất thương Trịnh Khắc Thiên, cho nên mặc kệ vô lý thế nào, hắn vẫn như cũ bày tỏ sự chân thành chú tâm nghe thằng bé nói.
Trong khi đó, Trịnh Khắc Thiên gặp được người bạn tri kỉ của đời mình, nó luôn miệng kể liên tục, kể không ngưng, mấy ngày nay nó bỏ trốn về nhà ngoại ở Đông Hoa Triều Ca, nhưng cũng không có nói ai chuyện này. Mãi đến khi gặp lại Sở Nguyệt Cát, hết thảy tất cả mọi chuyện giấu ở trong lòng mới đem ra nói.
“Sở Nguyệt Cát, ta vừa mới trở về ngõ Tao Đàn thì đã thấy lão quái nhân kia xuất hiện lởn vởn trong khu hẻm nhà ta, sáng nay lúc ta đi tìm ngươi còn lão đi ngang qua cái giếng cổ lần nữa, hình như còn dừng lại nữa, không biết có phải tại vì thấy ta hay không? Tiêu rồi...”
Thằng nhóc khua tay mô tả khuôn mặt bặm trợn đáng sợ của lão nhân cho Sở Nguyệt Cát biết, giọng nói cứ bị cà giật: “Đúng là dọa chết cha ta mà“.
Thấy Sở Nguyệt Cát im lặng hồi lâu, Trịnh Khắc Thiên lại hỏi dồn: “Ngươi không tin ta sao?”
Sở Nguyệt Cát cười ôn hòa, xoa đầu thằng bé: “Tin. Ta tin ngươi”.
Thằng nhóc mừng chảy nước mắt, bỗng bắt lấy cánh tay của Sở Nguyệt Cát, như là kêu gào nói: “Sở Nguyệt Cát, lần này ta thật sự không lừa ngươi đâu! Ta có thể thề, nếu ta mà lừa ngươi thì tên lạnh nhạt Chúc Chi Sơn sẽ chết không nhắm mắt!”
Sở Nguyệt Cát giơ một ngón tay lên, ra dấu im lặng.
Thằng nhóc lập tức nín thinh.
Một tràng tiếng bước chân từ từ vang lên ngoài cửa.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thằng nhóc Trịnh Khắc Thiên này vốn không sợ trời không sợ đất nay lại ngồi bệt dưới đất, giơ tay lau mồ hôi, mặt mày thì tái mét, rõ ràng là bị dọa sợ chết khiếp.
Nó thấp giọng nỉ non: “Không ổn rồi, không ổn rồi, không phải ông già kia tới nhà ngươi tìm ta đấy chứ? Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Sở Nguyệt Cát bất đắc dĩ nói: “Hay là ta cùng ngươi về nhà ngươi xem thử nhé? Ta dẫn ngươi đi, giữa thanh thiên bạch nhật, lão ta có muốn làm gì cũng không thể nào dám làm một cách lén lút, ta tin vào quan phủ huyện”.
Chắc là thằng nhóc chỉ chờ Sở Nguyệt Cát nói thế, bèn đứng phắt dậy, sau đó chả hiểu thế nào lại lần nữa uể oải ngồi xuống, mếu máo nói: “Sở Nguyệt Cát, chân ta nhũn ra rồi, không đi nổi“.
Sở Nguyệt Cát đứng dậy, cúi người kéo cổ áo sau của thằng nhóc, một tay xách nó, một tay mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này, thằng nhóc cảm thấy như bầu trời sắp sửa sập xuống đến nơi, nên nó quyết định nấp sau lưng Sở Nguyệt Cát, để Sở Nguyệt Cát che cho nó.
Mà thiếu niên nghèo hèn cũng không khiến nó thất vọng, vẫn đứng chắn phía trước cửa.
Chỉ là, khi cửa mở ra.
Nhìn thấy một thân thể lấm lem máu của nữ đại sư Thu Ly không có tí sức lực ngã xuống tới trước mặt Sở Nguyệt Cát.
Nếu không phải bởi vì Sở Nguyệt Cát ngày thường có thói quen tập luyện cùng đi đi lại lại, đốn củi khiên đồ nhiều, coi như tay chân cũng là có chút cơ bắp khỏe mạnh, thậm chí so với Chiến Tướng sinh vật bình thường càng khỏe hơn một điểm... Nếu tất cả những thứ trên không có, chỉ sợ khi Thu Ly ngã xuống, hắn và Trịnh Khắc Thiên sẽ bật ngửa ra sau té.
Máu trên người đại sư Thu Ly lem cả vào áo quần của Sở Nguyệt Cát.
“Thu Ly đại sư, ngài... rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?” Sở Nguyệt Cát kích động nói trong đầu những lời thoại này, nhưng chẳng hiểu sao, hắn không mở miệng phát ra âm thanh được.
Không phải do yêu thuật ma pháp nào, chẳng qua là, mọi việc ùn ùn kéo đến quá vội vã, để cho thiếu niên nhà nghèo ở ngõ Tao Đàn có một loại ảo giác khó có thể tiếp thu nổi.
Thu Ly và Sở Nguyệt Cát cũng tính là có quen biết sơ sơ.
Nhiều năm gần đây nhất, đạo sư Thu Ly cũng sinh hoạt ở Triều Ca, nàng tới thư viện đăng ký dạy học còn sớm hơn Tô Lộc, đồng dạng bây giờ đã là đại sư cấp bậc trong thư viện phụ trách tổ chức các lớp học giảng dạy.
Sở Nguyệt Cát những hôm có mấy lần thỉnh thoảng ghé ngang qua thư viện giao đồ, là nàng thường hay đem gói một chút giấy nháp dạy viết chữ để dạy thiếu niên cách viết mặt chữ. Mặc dù dạy cũng không phải là không công, mỗi lần như vậy, Thu Ly thu lấy của Sở Nguyệt Cát một bó hoa tươi trong giỏ giao hàng của nó.
Bất quá, không thành vấn đề, đối với một người bần hàn ai cũng xa lánh như hắn, tấm lòng của Thu Ly liền để hắn cả đời này cũng không thể nào quên được.
Không thể nói là thân, nhưng hắn rất trân trọng nàng.
“Nguyệt Cát, ngươi mau đi tìm gã lôi thôi ăn mày ngoài cổng thành, mau lên. Đừng nói gì cả, cũng đừng chần chừ gì cả”. Thu Ly giọng nói ráng sức thều thào cho ra hơi.
Hai mắt của nàng đã lim dim rồi, hô hấp rất nông. Nếu không có Sở Nguyệt Cát giữ, e rằng nàng không thể tự mình đứng vững được.
Sở Nguyệt Cát biểu lộ đã bắt đầu tỏ ra có chút sợ hãi rồi.
Hắn trước tiên nháy mắt Trịnh Khắc Thiên, cùng phụ một tay dìu nàng vào nhà nằm, sau đó hỏi bồi: “Đại sư, ngài đừng nói gì nữa cả, yên tâm, ta sẽ đi tìm gã lôi thôi đấy liền. Nhưng ngài phải nghỉ ngơi ở đây”.
Sau đó Sở Nguyệt Cát nhìn qua thằng nhóc Trịnh Khắc Thiên với gương mặt áy náy, giống như là đã phụ lòng nó thứ gì.
Nhưng Trịnh Khắc Thiên cũng không phải là không hiểu chuyện, thằng bé vẫn là biết việc nào nặng, việc nào nhẹ, thứ tự trước sau.
“Ngươi đi đi, ta chăm sóc nàng. Nhưng ngươi nhớ khóa cửa lại rồi mới đi đấy, đừng để lão già quỷ quái kia bước vào”.
Sở Nguyệt Cát nghiêm túc gật đầu.
Hắn vừa dự định chạy ra ngoài thật nhanh, sau đó chợt nhớ ra thứ gì, lại hỏi tiếp: “Thu Ly đại sư, lỡ như ta không kiếm thấy gã lôi thôi đó thì sao. Kì thật không phải lão lúc nào cũng nằm đó ăn vạ”.
Thu Ly nằm mệt mỏi nhắm mắt, nhưng vẫn nghe được khá rành rọt những chữ mà Sở Nguyệt Cát nói ra.
“Còn... Nếu không tìm thấy hắn, ngươi phải đi tìm gã đạo nhân bói toán ở phố Hàng Mã. Hắn có thể...”
Lời còn chưa dứt, Sở Nguyệt Cát đã chạy đi mất rồi.
Thiếu niên ra khỏi cửa nhà, liền cẩn thận đóng cửa lại, thậm chí còn không quên đè dán miếng bùa bình an của đạo nhân bói toán lần trước vẽ cho mình ở ngoài cổng.
Không có cái gì đặc biệt ý tứ, thằng bé chỉ là vô tội vạ đặt niềm tin vào lá bùa.
Bởi vì ngoài đặt niềm tin vào thứ đồ vật ấy ra, thực sự nó bây giờ cũng chẳng biết nên làm gì.
......................