.......
Bất quá, trên đời này không có thứ gì trọn vẹn hoàn hảo, tiền mất tật mang.
Liều mình thi triển lôi ma pháp, từng có một thời khắc quá trớn, hắn cảm thấy thế giới tinh thần của mình hoàn toàn đổ nát, tất cả các hệ khô quặp tắt đèn giống như quay về phía mình ám chỉ đình công vậy.
Sau đó, Mạc Phàm mất nhận thức, hắn rơi vào liên miên mê man giấc ngủ say.
Thời gian trôi qua lâu rồi, lâu lắm rồi. Mạc Phàm vốn là thứ nguyên pháp thần, cảnh giới cảm ngộ hỗn độn thời không rất cao, cho dù là nhắm mắt ngưng thần, hắn vẫn có thể vô ý thức trong tinh hải của mình niệm ra thời gian thực.
Đây là loại quán triệt thiên bẩm, chỉ có cảnh giới như hắn, như thiên phụ Chaos trước đây mới có được.
Mạc Phàm có thể biết thời gian trôi qua rất lâu rồi, nhưng hắn giống như vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Trong giấc ngủ, hắn thỉnh thoảng chìm vào mộng đẹp, mà ở trong giấc mộng của chính mình, Mạc Phàm thường xuyên nhìn thấy một vị nữ tử đeo nhan sa đang gảy đàn.
Đẹp... Rất đẹp.
Thân thể mỹ lệ ẩn bên trong lớp hồng y mềm mại tôn lên dáng vóc như thần thánh của nàng, những đường cong ưu mỹ nửa ẩn nửa hiện kì thật để cho hắn đều phải bùng nổ kích thích dục vọng, mà đến cả cái kia tư thế ngồi gảy đàn kia, quả nhiên càng tô vẽ thêm cho nàng nét yêu mị quyến rũ đến tạo cực đăng cơ.
Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của nàng bên dưới lớp nhan sa che mặt, nhưng thông qua cặp mắt, Mạc Phàm cũng biết đây là một vị đại tuyệt mỹ mỹ nhân. Cặp mắt soi được nhân tâm kia của nàng tựa hồ ẩn chứa lực lượng vô hình, giống như là Vạn Yêu giới thai nghén ra thiên tôn thần nữ vậy, sau đó dùng nàng chiếm hữu sắc đẹp của toàn bộ nhân loại, toàn bộ yêu tộc, cuối cùng lại hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt cợt nhã nhìn xuống Mạc Phàm, như một tôn quý Thần Tiên Tỉ Tỉ nhìn xuống sinh linh nhỏ bé vậy.
Trong một khoảnh khắc sau đó, Mạc Phàm đột ngột nhớ tới một cái tên tương xứng với nữ nhân này nhất...
Nhã Tràm...
Hình tượng Nhã Tràm biến hóa cực nhanh làm cho thị giác Mạc Phàm bị xung kích mãnh liệt, trước giờ không nghĩ tới Nhã Tràm lại có một mặt yêu mị như thế này.
Cũng phải thôi, dù sao nàng cũng là Côn Lôn Yêu Thần, là Vĩ Linh Hoàng, là thế gian cực đỉnh báu vật. Yêu mị, tự nhiên chính là nàng trời sinh phẩm chất.
Có chút chói mắt...
Không biết vì cái gì, Mạc Phàm dường như có cảm giác cả cơ thể mình bỗng nhẹ tênh đi mấy phần, giống như một cánh hoa liễu vậy, nương tựa theo một loại năng lượng sinh mệnh nào đó nâng niu đến điều tiết, hắn thậm chí còn mường tượng đến một loại tràn trề sinh lực bản nguyên đang không ngừng thăng hoa, thăng hoa đến trào ra ngoài.
Đột nhiên hô hấp bị rút đi, có chút hắc ám vật chất điên cuồng tràn vào cơ thể chính mình để cho Mạc Phàm lập tức rơi vào một trận khó thở.
Khó thở, Mạc Phàm mạnh mẽ giãy dụa, nhưng không có bất kỳ cái gì đầy đủ phản kháng lực lượng, thật giống như một cái tiểu pháp sư tại vị Chúa Tể nào đó uy áp xuống vậy, liền cử động đều không được, chỉ có thể vô ích giãy dụa.
Đột nhiên ngay tại thời điểm muốn hồn phi phách tán, giây phút tử thần kề cận trong nháy mắt, Mạc Phàm cuối cùng bừng tỉnh mở mắt ra, trước mặt toàn bộ hư ảnh mờ ảo đều tan biến.
“Khụ! Khụ! Khụ! Nội bà, ta chưa muốn chết a...” Mạc Phàm sắc mặt trắng bệch bật người dậy quơ tay quơ chân.
Hắn đang phi thường thở dốc.
Mà ngồi ở đối diện hắn lúc này, rõ ràng có một vị khôi ngô nam trung niên, nhìn qua giống như là người Tây Âu, mũi cao, mắt sâu, tóc nâu vuốt ngược sau lưng, râu ria cắt tỉa gọn gàng, nhưng cũng đầy nam tính.
Hắn nhìn chằm chằm Mạc Phàm, mang theo mấy phần chờ mong cảm xúc.
Một lúc sau, lão trung niên vẫn là người đầu tiên mở miệng: “Tiểu tử, ngươi mơ cũng rất biết hưởng thụ nha, liền liền vạn yêu thần tọa mà cũng dám đè ra giở trò. Hắc hắc, nếu như ta đem chuyện này nói cho nàng, ngươi cái mạng nhỏ chắc chắn không giữ được”.
Mạc Phàm giật nảy mình, vội vàng lau lau khóe miệng, cũng có thật nhanh động tác trộm cái khăn trước mặt, che lại quần của mình.
Hắn hơi cảm giác xấu hổ một ít, nhưng vẫn chùi mặt làm như không có chuyện.
Qua một hồi mới bình thần hỏi thăm: “Ây... chuyện gì đang xảy ra, sao ta lại ở đây?”.
“Ngươi vừa được ta cứu từ cõi chết trở về”. Cái kia trung niên tóc nâu nói rằng.
“Chết?...”
Đột nhiên hắn cảm thán, cảm thán lúc, bắt đầu nhớ nhớ ra chút chuyện gì.
Mạc Phàm xoa xoa thái dương, cố lật xem chuỗi sự kiện gần đây vừa xảy ra. Sau đó hắn mới hít vào một hơi sâu, hướng vị trung niên hỏi: “Ta ở đây bao lâu rồi?”
Theo hắn trong giấc mộng tính toán đến, lấy thứ nguyên pháp tắc cảm thụ, thời gian mình ngủ mơ hẳn cũng không ít hơn ba tháng đi.
Giờ có lẽ đã là mùa Đông.
“Bốn tháng, ngươi cái này bất tỉnh nhân sự bốn tháng, sinh mệnh lực cạn kiệt, tinh thần chi hải đổ vỡ, ta đều muốn cứu ngươi cực kỳ khó khăn đấy”. trung niên khôi ngô nói rằng.
Nghe giống như trời sập xuống vậy, Mạc Phàm thần sắc càng ngày càng nhợt nhạt, kém chút ngã xuống xỉu lần nữa.
“Hải yêu, hải yêu thiên tai thế nào rồi?” Mạc Phàm ôm đầu, đầu đau như búa bổ hỏi một câu.
“Nửa tháng trước toàn bộ năm vị Thập Uyên Chúa Tể của hải dương một lần hội tụ, tạo ra chiến khu hoành tráng chưa từng có ở Thái Bình Dương. Nhân loại phương diện, dường như quốc gia của ngươi đường ven biển đã bị đánh sập hoàn toàn. Duy nhất còn một tòa căn cứ duyên hải chưa thất thủ...”
Lão trung niên suy nghĩ một hồi, cố gắng nhớ ra cái tên tòa cứ điểm đó.
“Hmm, gọi là Phàm Tuyết Thành”.
“Đó là các ngươi quốc gia tòa thành duyên hải cuối cùng. Nếu nó cũng sập, vậy thì các ngươi quốc gia không tới hai tháng sau đó, nhất định sẽ bị xóa tên trên bản đồ”.
Mạc Phàm quá đỗi kinh hãi, lập tức đứng thẳng người lên, vội vội vàng vàng chuẩn bị mở ra không gian chi nhãn.
Lão trung niên tay một chỉ, trùng kích mạnh mẽ vào tinh thần lực chưa hoàn toàn ổn định của Mạc Phàm, tức thì bóp không gian chi nhãn của hắn lại.
“Ngươi...” Mạc Phàm nhìn về phía cái này trung niên khôi khô, nhất thời ngây dại.
Nhân loại vẫn còn một người khủng bố như thế tồn tại???
Tinh thần lực như vậy, rõ ràng là cùng một cảnh giới với Mạc Phàm, nếu không muốn nói còn ổn định trầm đọng hơn.
Chẳng lẽ vị này cũng là thế giới tối cường quân bài giống lão sư Nhật Ánh!?
Không, không đúng. Không nói dáng dấp bên ngoài, người này tinh thần lực so với lão sư Nhật Ánh thậm chí còn mạnh mẽ hơn, là nhân loại nắm giữ tinh thần lực mạnh nhất mà Mạc Phàm từng cảm giác được. Coi như là lão sư Nhật Ánh, rất khó có thể trong thời gian ngắn như vậy tiến bộ.
Hàng loạt luồng suy nghĩ bùng phát trong thùy não Mạc Phàm, nhưng hết thảy hết thảy, đều không mang lại bất kì câu trả lời nào vừa ý.
Mạc Phàm ánh mắt ngưng lại, vừa mới hắn chính xác là đem lão sư Nhật Ánh một cái so sánh với lão trung niên khôi ngô này, suy xét qua ai mạnh ai yếu, dù sao bọn họ cũng là nhân loại bên trong hắn thấy mạnh nhất.
Lại thêm nhìn qua tuổi tác có vẻ tương tự, cũng khó trách Mạc Phàm sẽ lấy ra so sánh.
Lão sư Nhật Ánh khí chất điềm tĩnh như một mặt mặt hồ tráng gương, cất giấu sâu không thấy đáy. Còn vị trung niên này, loại năng lượng ba động mà hắn mang đến cho Mạc Phàm là vô ngần bao la, có cảm giác rất giống với Thiên Sứ Thần Hồn, mặt khác, cũng có chút giống với Hắc Ám Vương thần hồn, mạnh mẽ áp đảo.
“Ngươi đang so sánh ta với Đông Dương Thương Vương Nhật Ánh sao?” Lão trung niên cười cười nói rằng.
Mạc Phàm khóe miệng co giật bần bật, lần nữa không nghĩ tới ý tưởng nội tâm của mình sẽ bị nhìn thấu. Người này tâm linh hệ quá mạnh, mạnh mẽ vượt xa cả Diệp Tâm Hạ, cả Tiểu Mei, cả Apase mấy người cộng lại.
Thấy Mạc Phàm lúng túng, vị trung niên khôi ngô cười cợt nói rằng: “Trong thời đại của ta, Nhật Ánh xác thực là thiên tài nhất trong tất cả thiên tài. Ta cũng rất kính nể hắn, một người duy nhất ngang tay được với ta trong một trận giao lưu ma pháp. Ừm, tất nhiên là chúng ta đều có điểm dừng, không ai bộc phát toàn lực”.
Mỗi một lời nói sau đó, Mạc Phàm dường như hình thành một sự liên tưởng nhất định.
Trong một phút tích tắc ong não sáng lên, đột nhiên Mạc Phàm nghĩ tới một cái thân phận khác trên thế giới này có thể đầy đủ so với toàn bộ nhân loại mà đứng ở chiếu đỉnh phong.
“Ngươi là một trong ba vị Thiên Phụ sao?” Mạc Phàm dang tay ra nhún vai, xem như thừa nhận Thiên Phụ thuyết pháp, dạng này có thể là hợp lý nhất.
Qua một hồi lâu sau đó, vị lão trung niên tóc nâu mới mở miệng nói: “Trong tám tòa hồn cách của ngươi, có không ít người biết mặt ta, làm sao không thử hỏi đâu?”
“Không cần hỏi, không mấy người biết được đầy đủ thân phận của ta, ngươi hẳn là Thiên Phụ đi”. Mạc Phàm đã có thể quả quyết chắc chắn đi ra rồi.
“Ta là Văn Thái”. Lão trung niên cười cười, rốt cuộc không tiếp tục làm mất thời gian đoán già đoán non.
Văn Thái!!!
“Ngươi là Văn Thái?”
Parthenon Thần Miếu vị kia nổi danh nhất bên trong Thánh Tử Văn Thái!?
Tựa hồ sét đánh ngang tai.
Khuôn mặt Mạc Phàm vô thanh vô tức chuyển thành xám đen, đen so với bùn đất còn đậm màu hơn, nhất thời có một loại không thể thốt ra lời cảm giác.
Nhạc phụ đại nhân!!!
Vị trung niên đứng trước mặt mình, dĩ nhiên chính là nhạc phụ đại nhân, là bố vợ a.
Mạc Phàm kinh hãi chịu không nổi, khó có thể thừa nhận lực lượng trùng kích nội tâm này.
Thánh tử Văn Thái, người là vị đã bị Thánh Thành phán xử, đã bị Remiel cái tên ngu xuẩn kia đẩy xuống Hắc Ám Vị Diện.
Hắn dĩ nhiên bây giờ trở lên lại, còn là cứu Mạc Phàm một mạng?
Chỉ là còn không kịp để cho Mạc Phàm hết bàng hoàng, Văn Thái tiếp tục bồi thêm một câu nữa:
“Ân, nhưng ngươi nói cũng không sai. Ta cũng là Thiên Phụ“.
“Nostha“.
.......