...............
“Ta không bán vật phẩm, ta bán cơ hội làm ăn với triều đình”. Mạc Phàm hài lòng nói.
Thủ đoạn bơm đểu giá chỉ là bề ngoài, quay về thời tiền sử dùng trò này còn có thể gạt người được, nhưng bây giờ không giống, Mạc Phàm sẽ không ngu ngốc như vậy tự vả vào mặt mình.
Hắn tính toán bàng bạc với Lãnh Liệp Vương, chính là bán cái này ‘không thể khước từ quan hệ’ mấy chữ.
Thật giống như buôn bán đồ cổ, đồ vật chưa chắc đã là tốt, đã là có thể xài được, nhưng giá trị nằm ở câu chuyện bên trong, nằm ở một chữ ‘cổ’, chữ ‘thần bí’, chữ ‘độc nhất’, ở cốt lõi nội dung bao hàm bên trong của nó.
Triều đình cần mặt mũi, Hàn Hải Điện cần mặt mũi, Nhật Minh Giáo cần mặt mũi, một vật phẩm thúc giá đối tác quan hệ.
Còn mua về để làm gì ư? --- vậy thì nhìn vị kia phòng số 100, Triệu Sắc Tông tông chủ Triệu Mãn Duyên.
Hắn mua bán quan hệ, hắn mua đồ bị mất của Lương Thiếu Soái để tặng lại cho Lương Thiếu Soái, này là một món ân tình đổi về cơ hội buôn bán, phục vụ cho mục đích riêng cho Triệu Sắc Tông.
“Thì ra là thế, Mạc Thẩm Tước, cảm tạ chỉ giáo ta”. Lê Nam Phước càng lúc càng đối với Mạc Phàm có một sự bội phục.
Bán một cái Kim Côn giá trị ước tính chỉ khoảng 1 kim nguyên bảo, trực tiếp thúc giá gấp 8 lần lên 8 kim nguyên bảo.
Phải biết, nếu như là mua sắm phổ thông nô lệ nhân loại ‘chủ cấp’ trở xuống, 1 viên Kim Nguyên Bảo có thể mua lấy trăm cái. Mà trước mắt một món đồ này nhìn qua không tác dụng quá lớn so với 20 đầu chủ cấp, giá cả lại là tiêu thăng đến trình độ này.
Mạc Thẩm Tước gia trong mắt Lê Nam Phước có thể coi là đại ác bá hùng thương.
Ở trong phòng 100, Triệu Mãn Duyên hoàn thành giao dịch về sau, vẻ mặt đầy đắc ý tiếp tục cưỡi ngựa xem hoa, tựa hồ chính mình mới là quyền vương nơi này.
“Triệu tông chủ, ngài bỏ ra tận 8 kim nguyên bảo, chơi có chút quá lớn”. Nguyệt Thanh Y đi theo Triệu Mãn Duyên đến đại hội đấu giá.
Triệu Mãn Duyên quay đầu nhìn Nguyệt Thanh Y, đạo mạo nói: “Không nhiều, ra giá lớn bớt đi dây dưa tiết kiệm thời gian. 8 kim nguyên bảo mở cửa thông quan cho ta vận lương buôn hàng ra khỏi Bắc Châu, âu cũng là chuyện cực kỳ trọng đại”.
“Nếu chúng ta kéo hàng tốt thì vẻn vẹn một hai năm kinh doanh ở Đông Châu đều có thể thu hồi toàn bộ số vốn”.
Nguyệt Thanh Y than nhẹ một tiếng, truyền âm nói: “Ta đối với ngài tính toán không hiểu tại sao chỉ có hoàn toàn yên tâm“.
“Ừm?” Triệu Mãn Duyên nghi hoặc nhìn nàng, “Bởi vì ta đẹp trai sao?”
Nguyệt Thanh Y bị câu nói này làm cho đỏ mặt, lập tức lắc đầu, nói: “Không, bởi vì ngài rất giống một người...”
Triệu Mãn Duyên sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Còn có người giống được ta ở nơi này?”
Chỉ thấy Nguyệt Thanh Y hơi thẩn thờ vuốt vuốt thái dương của mình, sau đó nàng mới dùng sức gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Không... có lẽ không phải, ta cũng không biết nữa, mỗi lần nghĩ tới nó, ta lại cảm thấy phi thường đau đầu, cho nên ta liền ép nó xuống”.
Triệu Mãn Duyên lúc này cẩn thận nhìn Nguyệt Thanh Y, xưa nay hắn vẫn không có tại bên nàng phụ cận quan sát.
Đơn giản bởi vì nàng thường xuyên tới lui đứng cạnh Diệp Mộng A, thực sự là bị dìm nhan sắc, bị chìm hào quang đến cực hạn, nhưng bây giờ tỉ mỉ xem xét, Triệu Mãn Duyên cũng thấy cái này Nguyệt Thanh Y đồng dạng phi thường đẹp.
Nàng trời sinh có một loại khí chất cao quý quý tộc đặc thù, phảng phất để cho hắn có một cỗ nào đó rung động ý tứ đến nói.
“Được rồi, chờ món đồ thứ hai đấu giá đi”. Triệu Mãn Duyên hít một hơi sâu thở dài, bình thản nói.
Lúc hắn nói, hắn chú ý nhìn lên phòng trên chót vót đỉnh thác 405 kia.
Không biết thần giao cách cảm hay là cố ý, Triệu Mãn Duyên có cảm giác mình vừa bị ai đó đào hố kiếm tiền.
Sang mấy ngày tiếp theo đấu giá hội vẫn tiếp tục được tổ chức, các thiên tài bảo tàng, vật phẩm giá trị cực cao đều bị mang đi, cái trước đắt giá hơn cái sau liền trở thành chuyện bình thường.
Dù sao ở kỳ đại hội này, Mạc Phàm đã nhúng tay sửa đổi quy trình, các danh mục mặt hàng tự nhiên không còn giữ nguyên thứ tự chất lượng từ nhỏ đến lớn nữa, hmm, ngoại trừ bốn vị trí cuối.
Tỷ như ở ngày thứ sáu, Nguyệt Thiên Thanh lấy ra một bộ hài cốt, một bộ đến từ Quỷ Khung Bỉ Mông hài cốt. Khi vải đỏ dưới linh vật xuất hiện trong nháy mắt, một chút phù thủy như Lạc Nhạn nắm giữ nhẫn phép Vọng Khí Thuật rõ ràng cảm giác được một cỗ trùng thiên oán niệm bắn ra.
Đó là một bộ toàn thân hồng lâu hài cốt, hài cốt mặt ngoài tựa hồ còn có lấm ta lấm tấm ngân quang. Không cần đến gần, Mạc Phàm cũng có thể thấy rõ ràng bộ hài cốt này cường đại phép thuật hệ thủy cùng hệ bùa chú quỷ hệ.
To lớn hài cốt Quỷ Khung Bỉ Mông vô cùng hoàn chỉnh, bởi vì thân hình cực giống voi ma vút, cũng cực giống lợn rừng, giống chó ngao các thể loại, đồng thời có lực chiến đấu mạnh mẽ mà gọi tên, phun ra nuốt vào được cả một tòa thành không thành vấn đề. Phải biết, một tòa thành nhỏ nhất ở Siêu Duy Vị Diện cách tính, khả năng cũng lớn hơn cả một vài quốc gia ở Tây Âu trong thế giới ma pháp.
Nhưng đó không phải điểm then chốt giá trị, then chốt giá trị chính là Tinh Thần Châu Não của Bỉ Mông, Tinh Thần Châu Não mới là Bỉ Mông tinh hoa chỗ, dùng để phụ trở tinh thần lực tu luyện, tuyệt đối là chí bảo cấp độ đối với phù thủy.
Lạc Nhạn không tiếc tiền đua giá với các thế lực khác, cuối cùng thành công bỏ ra 23 kim nguyên bảo chốt giá.
Ngày thứ bảy đấu giá khá nhẹ nhàng, Mạc Phàm mua được bản đồ bảo tàng thánh địa ở Trung Châu giá thành 3 kim nguyên bảo.
Mạc Phàm cái gì cũng không thấy vừa mắt, chỉ có bảo tàng thánh địa, các loại thượng cổ di tích để hắn đích thân xông vào lịch luyện mới là nhất lưu hài lòng.
Dù sao đi nữa, xông vào Trung Châu thánh địa, liền Hàn Hải Điện, triều đình, Nhật Minh Giáo hay Điền gia, Quỷ Cốc Tông đều có chút không quá nguyện ý.
Không phải ai cũng giống như Mạc Phàm dạng này có Thần Thụy tường thú Ngọc Diệm Kỳ Lân, bằng không xông vào Trung Châu chính là tìm đường chết.
Những ngày sau đó đồ tốt lần lượt ra đi, chủ yếu nhất là Mạc Phàm không có tham dự đấu giá thêm, hắn chẳng tìm được cái nào vừa ý.
Mỗi một kiện tham dự cạnh tranh Vương phẩm đồ vật trở lên, đều là trải qua Cổ thành nghị hội tự mình thẩm tra qua. Mạc Phàm thời điểm ban sơ còn có chút nghi hoặc, thần khí các loại đồ vật tốt như vậy vì sao giữa các thế lực với nhau không tốt chính mình trao đổi chia chác?
Nhưng từ Lạc Nhạn nơi đó hắn lấy được đáp án là, chính là bởi vì không tốt chia chác, lo lắng công bằng vấn đề, cho nên mới đưa đến buổi đấu giá lớn đi lên, công bằng cạnh tranh. Ai có đầy đủ vốn liếng, ai liền thu hoạch được.
Hàn Hải Điện đồ tốt cũng không tốt chia cho chính mình các điện chủ, này phát sinh một cái vấn đề quan hệ ngại ngùng lẫn nhau.
Đối với bí phẩm linh vật cạnh tranh, Mạc Phàm bản thân cũng không có nghĩ tới quá nhiều, không hề nghi ngờ, trong đó nhất định có bảo bối tốt hắn cần, nhưng vấn đề là, cũng phải có phần kia thu hoạch được bảo bối nội tình mới được, không nói trước có hay không nhiều tiền như vậy, riêng những đồ vật cạnh tranh phía dưới có thể hay không không phù hợp mình sau này là vấn đề lớn.
Những người khác thế lực nhỏ bé mua bán cũng vậy, bọn hắn không có thế lực lớn chống lưng, cái gọi là công bằng công chính đó là muốn nhìn lợi ích đến tột cùng lớn đến bao nhiêu. Nếu như lợi ích lớn đến sử thi cấp đại năng giả đều muốn xuất thủ tình huống bên dưới, cái kia tất cả quy tắc chỉ sợ cũng đều không có ý nghĩa gì.
Coi như là có bảo hộ, vậy thì liên minh Hàn Hải Điện cùng triều đình cũng không thể bảo hộ bọn hắn vĩnh viễn.
Mạc Phàm rất thanh tỉnh, chí ít tại hiện tại thời khắc thế này, hắn cần bảo trì tiền của mình. Hắn chỉ quan sát đánh giá người ta mua gì, lưu ý ai có thể có cản trở một chút tầm mắt của hắn. Còn hắn tiền, chỉ muốn rút kiếm một lần, đợi sau khi bán được Thanh Long Yển Nguyệt Đao, hắn chỉ muốn mua duy nhất một trong ba món chí bảo sau cùng.
Đáng chú ý là, một trong những người Mạc Phàm dòm ngó chằm chằm chính là Triệu Mãn Duyên.
“Vậy ra, đây chính là vị kia mà Giang Dục muốn bái sư”. Mạc Phàm cho người của Nguyệt gia đi điều tra Triệu Mãn Duyên một phen rồi về bẩm lại.
Triệu Mãn Duyên cách đấu giá cũng phi thường đặc thù, ngày thứ 4 bỏ 16 vạn kim tệ mua mật tịch kết giới của Nhật Minh Giáo, ngày thứ 10 bỏ 19 vạn kim tệ mua trận bàn cơ quan phòng ngự của Hàn Hải Điện, ngày thứ 13 lại thành công giật về Phật Lạc Đông Hoàng Chuông giá thành 21 kim nguyên bảo.
Khỏi phải nói, rất nhiều thế lực đối với Triệu Mãn Duyên liền nhìn bằng con mắt khiếp sợ.
Nhà giàu mới nổi, nhưng nổi kiểu này có chút khoa trương.
Mọi người còn hiểu lầm hắn có phải hay không là con rơi của hoàng đế Hạ Băng đang đi lịch luyện a.
Một bên khác, sau khi Triệu Mãn Duyên mua được Đông Hoàng Chuông, Mạc Phàm đã đi ra ngoài đại hội, gặp lại thị nữ Nhàn Nhàn.
Cũng không có cái gì bất ngờ, Nhàn Nhàn thành công liên thắng 102 lần, chủ yếu là Tử Lộc một mình khiêu chiến toàn thắng vô địch không đối thủ, nhận được tổng cộng thành phẩm phần thưởng 7 kim nguyên bảo.
Nhàn Nhàn dùng toàn bộ mua đồ cho cơ quan thuật trận bàn và mua tinh thạch hồn tinh điều huấn thuộc tính cho Tử Lộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tử Lộc đi một chuyến trở về liền sẽ trở thành Đại Đế cấp.
Hôm nay là ngày thứ 15 đấu giá.
Còn bốn món đồ cuối cùng.
Dĩ nhiên cũng là ngày mà Mạc Phàm quyết định xem rốt cục tổng số tài sản mình có thể thu mua được là bao nhiêu.
“Vật phẩm hôm nay là Thanh Long Yển Nguyệt Đao”.
...................