............
Ở phía ngoài Kỳ Thạch Bàn Cờ.
Đông đông đông~~~
Tại Mạc Phàm Ngân Dị Ác Ma bạo lực đánh cận chiến, thêm vào lén lút rót lực lượng hỏa hệ dung hợp phong hệ, thêm vào một cái Kiếm Vực, tay càng nắm song Thần Kiếm Kiếm Linh hóa thành cái này giản dị tự nhiên giống như là Phượng Hoàng Lửa có hai cái hỏa phượng vĩ đuôi dài xâu kim bầu trời, phong bạo thổi liệt hỏa bừng bừng sinh cơ, tạc cho bầu trời nhuộm đỏ ma diễm như ngày tận thế.
Thân thể Mạc Phàm nắm hai tay hai kiếm biến mất vào trong tầng ma diễm dày đặc. Trong quá trình ma diễm mở rộng, ma pháp tích tụ năng lượng ẩn chứa uy lực khủng bố ngoài sức tưởng tượng. Ngay cả Phong Thanh Dương cũng cảm giác được một luồng năng lượng bàng bạc đang hình thành phía trước mặt mình.
Không có bất kỳ cái gì sức tưởng tượng động tác, cũng không có kinh thiên động địa dị tượng, Mạc Phàm như lưu tinh từ phía trên bên cạnh nổ ra bắn tới, nhắm ngay Phong Thanh Dương tấm kia đẹp trai khuôn mặt trùng điệp hạ song kiếm.
Song kiếm thời khắc này có một vệt ma diễm kéo dài hàng vạn mét. Làm Phong Thanh Dương phát giác được Mạc Phàm cái này giả vờ trước mặt chịu đòn để lén lút âm mưu chồng pháp, kết hợp siêu nhị trọng Cấm Chú ma pháp đáng sợ thời điểm, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mang vội ra Huyền Quy Kiếm ngăn tại trước mặt, Huyền Quy ảo ảnh kiếm cái kia tựa hồ một bình phong phun ra u ám kiếm ý, vô số kiếm ý hóa thành mai rùa chặn ở trước mặt Phong Thanh Dương.
Ầm một tiếng, giống như cự mộc va chạm chuông đồng, nặng nề thanh âm truyền khắp toàn bộ Hàm Dương thảo nguyên, đáng sợ sóng xung kích cách hai người bọn họ mấy vạn dặm trên mặt đất cát vàng xông mở, lộ ra một cái cát vàng hố to vết thủng giữa trời.
Phong Thanh Dương bị động đỡ đòn, lực lượng cơ thể yếu đi một bậc, ngay lập tức bị Mạc Phàm vô cùng cường đại lực lượng chấn động đến liên tiếp lui về phía sau, miệng thổ huyết, hai ống tay áo sém lửa, mỗi một bước lui lại, đại lục đều rung rung chấn động.
Đã nghe ra tiếng răng rắc rạn nứt khung xương chậu và xương bánh chè của Phong Thanh Dương khi miễn cưỡng chống song kiếm đè xuống. Cái này lực tì đè hỏa áp, so với Thái Sơn Áp Đỉnh, à không, kì thật có thể so với toàn bộ Địa Cầu đè lên người.
Bịch!!!
Phong Thanh Dương khụy gối để trụ vững, ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Phàm cái này Hỏa Thiên song kiếm hạ thế, bầu trời toàn bộ là màu đỏ, là phong sinh ma diễm.
“Còn thiếu, vẫn chưa được”.
Hô~!
Phong Thanh Dương phải chủ động lướt người về sau, tránh né khỏi thế kiếm, sau đó dùng Ỷ Thiên Kiếm cắm xuống đất tạo ra vụ nổ sạt lở để Mạc Phàm mất thăng bằng, tung nhanh ba cước liên hoàn đạp hắn ra xa hàng chục ngàn thước.
Mạc Phàm rơi xuống một ao đầm nước sâu, theo đáng lẽ cả người phải lấm lem bùn đất mới đúng, nhưng khi hắn từ ao sông nhảy lên đứng thẳng, thân thể, thậm chí áo quần cũng chẳng hề bị nhiễm một vệt bẩn, tựa hồ bởi vì hào quang trên người đã tẩy lễ một cách triệt để đi rồi.
Phong Thanh Dương xác thực là kiếm cảnh bí kiếm quá mức kinh khủng, Mạc Phàm thụ thương không ít, nhiều lần trong trận chiến này hắn toàn lực phòng ngự đều kém chút không có chống đỡ xuống nổi, may mắn bản thân không có lâm vào tử cục, cuối cùng lợi dụng không gian, phong hệ ma pháp dung hợp trốn ra được.
Có thể nhìn thấy thời khắc này, Vĩnh Dạ Ma Kiếm hào quang trên thân đã mờ nhạt đi hơn bao giờ hết, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện không ít vết loang lổ, có vài đường nứt nhỏ kèm theo mảnh mẻ vụn tràn lan trên lưỡi kiếm.
Nguyên nhân chính, có lẽ là do trước đó không lâu Vĩnh Dạ Ma Kiếm sử dụng Bách Bộ Phi Kiếm bị Phong Thanh Dương dùng Phá Tiễn Kích hóa giải, càng phản kích bằng vô số đạo Nhật Miện Trảm để phá toái đi lực lượng còn dư sót trên thân Vĩnh Dạ Ma Kiếm. Sau đó bởi vì chấp niệm ngoan cường vẫn còn hiếu chiến, cho nên Vĩnh Dạ Ma Kiếm càng chiến càng trọng thương, thẳng đến vết thương dần dần càng trở nên nghiêm trọng.
Mạc Phàm lúc này không thể tiếp nhận thêm bảo kiếm của mình tổn thương, bất đắc dĩ phải cưỡng chế Tiểu Dạ quay về linh ước.
Mặt khác, tình huống hiện tại Lãnh Tước cũng là như thế, Lăng Tuyệt Phi Phong đều bị Phong Thanh Dương kiếm huy chém sau lưng trọng thương, Mạc Phàm thu hồi Lãnh Tước về thế giới tinh thần, bản thân bắt đầu thử nghiệm đem siêu nhiên lực ma pháp ra tới cường hóa thân thể. Đây là tình huống bắt buộc không thể không dùng, đối phương quá cường đại, nếu lại còn không dùng đến đáy hòm lá bài, khả năng chết rồi cũng còn chưa dùng được.
Bất quá, chỉ là cường hóa siêu nhiên lực, trên cơ bản cũng không thể trước mặt ánh mắt nhân thế lộ ra chân chính chức danh phù thủy, chức danh pháp sư. Quá lắm chính là để cho mọi người kiến thức được mình Quỷ Bí Giả hơi biến hóa một chút.
Trừ thổ hệ, băng hệ, hỗn độn hệ phía ngoài, 12 hệ siêu nhiên lực khác đồng thời cường hóa, trong nháy mắt ban cho Mạc Phàm Ngân Dị Ác Ma lực lượng thể đạt tới Bán Đế Hoàng, thậm chí trên lực lượng nhục thể còn cường đại hơn cả Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương dẫu sao cũng chỉ là Thương Kim Giả nhục thể nhân loại, hắn sở dĩ mạnh, mạnh là về Duy Tâm thương kim, mượn kiếm khí cường hóa bản thể, chứ nhục thể không so được với chân chính Quỷ Bí Giả, không so được Bán Đế Hoàng thể cách man lực chân chính.
Thân thể của Phong Thanh Dương ở Hắc Ám Vị Diện đã mất, cuộc đời thủ lĩnh Thập Điện Diêm Vương của hắn đã kết thúc, bây giờ hắn không có một chút Thần Quyền nào tồn tại trên người, càng không có nhục thể chúa tể giả cường đại như lúc xưa. Cũng giống như ở U Minh Thần Tộc, Thần Quyền và thiên chức của Diêm La Kiếm Đế vĩnh viễn bị xóa bỏ khỏi U Minh Thần Tộc, chức danh này đã không còn, cho nên mới xuất hiện một cái Hình Thư La Sát và một cái tăng trưởng như diều gặp gió Atula Đế thay thế.
Mặt khác, Ngân Dị Ác Ma của Mạc Phàm, cơ bản chỉ là một phần trong tất cả các hệ ma pháp của hắn, vốn chỉ là siêu nhiên lực độc hệ pháp tắc thuế biến, hắn còn mười mấy cái như vậy cường hóa, cứ việc những hệ ma pháp khác vẫn chưa bị Duy Tâm ‘Phục Pháp’ hoàn thiện mỹ hảo giống độc hệ, nhưng vẫn hoàn toàn chính xác bá đạo vô cùng, thẳng đến chỉ với siêu nhiên lực, không Lãnh Tước, không Bạch Phượng Hoàng, như cũ kéo Mạc Phàm đến nửa bước Đế Hoàng.
Chiến đấu kĩ năng, kinh nghiệm trận mạc đủ loại phương diện bên trên, Phong Thanh Dương tất cả đều áp đảo, Mạc Phàm ba cái đánh một, thậm chí triển khai cả một chút ma pháp thì vẫn bị rơi vào hạ phong trước mặt Phong Thanh Dương, nhưng lực lượng cơ thể, sinh mệnh lực, Mạc Phàm siêu nhiên lực liền ưu thế hơn rất nhiều.
Đừng xem nhẹ lợi điểm này, Mạc Phàm tận dụng nó một cách triệt để nhằm rút ngắn khoảng cách với Phong Thanh Dương. Ví dụ như, hắn liều mạng đỡ đòn kháng cự bị chém chừng mười nhát vào người, sau đó bắt lấy cơ hội sáp lá cà đối phương, cận chiến một quyền, một trảo, một kiếm liên miên đòi lại máu từ trên người đối phương, rút sinh mệnh về kéo dài chiến trận cho mình.
Cách này --- có hiệu quả!!!
Một trận gió từ dưới khe vực thổi tới, thổi đi xung quanh bụi bặm từ mớ phế tích ngổn ngang và bình địa lộn xộn.
Phong Thanh Dương nhục thể yếu, ưa thích công kích áp đặt, nhưng hiển nhiên giờ khắc này cũng đã ngầm hiểu được, tốt nhất nên ưu tiên không cùng Mạc Phàm cứng đối cứng, cường độ thân thể, sinh mệnh lực của Mạc Phàm nằm ở một cái đẳng cấp khác.
Vút ~!
Phong Thanh Dương xuất kiếm, ở trên cao oanh Cửu Âm Kiếm – Phá Địa Thức, nhìn thấy mà giật mình băng liệt địa ngấn, âm thanh ầm ầm chói tai vang lên, khe nứt nham thạch trên chỗ đứng của Mạc Phàm càng lúc càng mở rộng, ngay sau đó, hơi khói bốc lên ngun ngút, phía dưới khe nứt xuất hiện từng đợt phong quyển như là vô số lưỡi đao sắc nhọn đột nhiên vụt bay lên, sau đó lại nhanh chóng bao vây Mạc Phàm mà chém.
Mạc Phàm lắc lư không đứng vững, hắn liền giậm chân một cái, ý niệm cho Tiểu Hữu sau lưng lan tỏa Huyền Không Giới Vực Kiếm Vực, ngay ngắn cản lại đường phong nhận cùng băng liệt địa ngấn của Phong Thanh Dương, miễn cưỡng để chính mình trọng tâm ổn định không còn mất cân bằng.
Một lúc sau, kiếm thức qua đi.
Mạc Phàm cùng sau lưng Bạch Dương Nhật Kiếm chậm rãi từ từ đứng tư thế thẳng lên, lần nữa nhìn về phía đỉnh núi bầu trời.
“Ít nhất, trước khi kết thúc ân oán, ngươi phải nói cho ta biết năm đó là chuyện gì xảy ra”.
.................