.................
Phong Thanh Dương cẩn thận cân nhắc nhiều yếu tố qua, rốt cuộc quyết định dùng một loại ngôn ngữ phi thường hãnh diện cùng khoa trương thần sắc để vào đề:
“Tà Thần là một cái mệnh cách con đường, để cho một đời người sau phấn đấu vì nó hoàn thành quá trình truyền thừa vĩ đại. Một kỷ nguyên đó, hắn và ta đều là bằng hữu thân thiết nhất, chúng ta tung hoành khắp cõi U Minh, đánh đến phương thiên Âm Giới, không phải là Hắc Ám Chúa Tể, nhưng so với Hắc Ám Chúa Tể tương lai tuyệt đối không kém, thật giống như trên trời cao lít nhít sấm sét vang dội, giống như Thái Cổ Phong Bá Chiến Thần cùng Thái Ất Kiếm Tiên một dạng ở trên đỉnh núi, uyên sơn một tòa lại một tòa hướng tầng trời thấp nhìn thấy người bị chúng ta giết vẫn lạc”.
“Ngươi liền thổi phồng a? Dạng này chém gió hơi bị lộ liễu”. Ở bên trong thế giới tinh thần của Mạc Phàm, Lãnh Tước tức giận không tin nói.
Nhưng nói tới nói lui, hắn bị Lãnh Liệp Vương trừng một cái, lại yên lặng ngoan ngoãn cùng các sư huynh sư muội khác tại một bên tiếp tục nghe.
Trong tám tòa hồn cách của Mạc Phàm, Lãnh Tước vai vế chỉ lớn hơn Vũ Ngang cùng Lonna, một dạng là nhóm út nục hay bị ăn hiếp nhất.
“Thời điểm đó, tại bên trong Hắc Ám Vị Diện, ta và hắn có thể cói là tuổi trẻ khí thịnh, cứ việc ta chưa là Kiếm Đế, hắn chưa là Tà Thần, nhưng mặc kệ như vậy, chúng ta tại đồng lứa thanh niên bên trong có thể đã đánh khắp chư hầu ma giới, lật tung mười tám cõi địa ngục của Âm Gian đều không có đối thủ, thậm chí bên trên xuất hiện một chút cực cổ cường giả thế hệ trước có tầm mắt cao hơn đỉnh đầu phách lối trước mặt chúng ta, kết quả cũng không ít kẻ trong đó bị chúng ta đánh cho bế quan cáo lão hồi hương, nói không chừng còn có những kẻ trực tiếp xin canh Mạnh Bà uống rồi tiến vào luân hồi đầu thai một kiếp”. Phong Thanh Dương lại một lần nữa sinh động như thật giảng thuật nói.
Một thời thanh xuân huy hoàng luôn luôn là kỉ niệm mà Phong Thanh Dương tưởng nhớ sâu sắc nhất, đến bây giờ hồi tưởng kể lại, hắn vẫn như cũ có cảm giác bồi hồi xúc động, như thể tất cả mọi việc chỉ mới thoáng diễn ra vào hôm qua.
Bất quá, Mạc Phàm hiện tại cũng có cảm giác nên đồng cảm với Lãnh Tước, hắn nóng mắt, không ngần ngại tạt một gáo nước lạnh, nhanh chóng kéo Phong Thanh Dương về thực tại: “À, đoạn này kì thật ngươi và ta ngầm hiểu, ngươi có thể lướt qua nhanh một chút”.
Chỉ gặp Phong Thanh Dương dở khóc dở cười một màn, cười mang tính có lệ, ngược lại vẫn làm lơ Mạc Phàm đòi hỏi nhiều thứ, tiếp tục diễn giải: “Có một lần, chúng ta quyết định ra biển lớn, muốn vượt biên tung hoành đến một cương thổ khác, lấy tu vi Đế Vương cấp để hiên ngang đi sang Diêm La Giới và Vạn Tượng Giới lịch luyện”.
Ở kỷ nguyên xa xôi cực cổ đó, ngay cả đối với Hắc Ám Vị Diện thì việc một sinh linh đột phá đến Đế Vương cấp cũng có thể tính là một tồn tại phi thường siêu việt chúng sinh. Phải biết, Thập Điện Diêm Vương bên trong lúc bấy giờ, cao nhất cũng chỉ là Đỉnh cấp Đại Đế.
Mạc Phàm chỗ này đã nghe loáng thoáng bố vợ Văn Thái và Ảnh Duệ Trưởng Giả nói qua một lần, Hắc Ám Tập Khu trừ phần dã ngoại Chu Du thế giới ra, còn có ba cương thổ khổng lồ, siêu siêu khổng lồ khác, đó là Âm Giới, Vạn Tượng Giới, Diêm La Giới.
Âm Giới hay Âm gian là biên cương khối Thần Hành lớn nhất, lớn so với thân thể Thần Mẫu Gaia không hề nhỏ, thống trị giả chính là khối liên minh hoàng thất U Minh Thần Tộc. Diêm La Giới là vùng dã chiến, Phục Hiên Vương Văn Thái chính là đến từ chỗ này. Mà Vạn Tượng Giới, có đánh chết Mạc Phàm cũng không cho phép mình quên cái địa phương này, đây là địa bàn của Thần Minh theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ở thế giới hắc ám ---- Chí Tôn Đế Hoàng – Đệ Nhất Chúa Tể Cổ Nguyệt Tru Đế.
Dưới tình huống bình thường thì Mạc Phàm cũng không có nhớ đến vấn đề này, ký ức của hắn bị Siêu Duy Vị Diện pháp tắc chế tài mai một, chưa có trở lại hết. Nhưng có một số chuyện, chỉ cần có manh mối gợi ý, hắn tự khắc sẽ dần dần nhớ ra.
Phong Thanh Dương không có lựa lời để nói, hắn hiện tại càng giống như một cái gia gia tóc bạc trắng bởi vì sương mai tuổi đời, mở miệng ra là chân thành kể hết, đem hoàn cảnh chân thật diễn tả lại một lần cho con cháu nghe:
“Đầu tiên phải bắt đầu từ Diêm La Giới, Diêm La Giới cái kia đoạn truyền kỳ, để chúng ta dần dần ý thức được thế giới này bí mật còn sâu xa so với chúng ta cảm giác trước đó càng kinh khủng. Biết được phía trên đỉnh đầu thiên đạo Đế Hoàng cảnh, Kinh Thế, Bất Hủ, Chí Tôn. Trong mắt bọn ta lúc đó, những tồn tại này trông không khác gì Thần Linh sống ở trong thế giới, bọn họ không phải chỉ nắm giữ quyền năng khủng khiếp đại diện cho thế giới, đáng kể hơn nữa là bọn họ đang mỗi một thời khắc đan dây bố cục chiều hướng của thế giới này”.
Ai thăng làm Chúa Tể, ai nên có lãnh địa thuộc về mình, ai có quyền sống, ai bắt buộc phải chết, ai phải làm pháo hôi, chủng tộc nào không được phép tồn tại, nhiệm vụ của ngươi là gì, bối cảnh 10 vạn năm nữa thiên địa cấu trúc ra sao, tất cả là nhân gia Đế Hoàng chia xẻ miếng bánh lớn, toàn quyền ghi chép cùng quyết định. Ngươi một khi chống lại nhân gia, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Phong Thanh Dương sâu sắc cắn răng một cái, lúc này mới âm trầm kể tiếp: “Trong tầng tầng âm mưu đó, bọn ta đồng dạng lần đầu tiên được kiến thức đa vị diện, biết đến bên ngoài tầng không gian tối này còn có thật nhiều tầng không gian khác tồn tại mạnh không kém. Cuối cùng, trong dòng chảy xô bồ đó, ở Diêm La Giới, ta gặp được nàng, Đạm Đài Vân Du...”
“Đạm Đài Vân Du?”
“Là Ngô Hiền phải không?” Mạc Phàm suy đoán nói.
“Ừm, ngươi làm sao nghĩ tới?” Phong Thanh Dương nhíu lông mày, có chút cảm thấy khát nước.
“Không phải có não liền hiểu sao, một cái thần hồn sống dai như quỷ đói hàng triệu năm như ngươi, trọng sinh hết lần này đến lần khác, như thế mà chỉ một kiếp này gặp trúng Ngô Hiền lại thần trí điên đảo như vậy. Đại khái chỉ có thể giải thích bằng tiền duyên. Ngươi dựa vào một loại thủ đoạn đặc thù nào đó, tại trăm triệu tầng thế giới, tại đa vị diện chiều không gian tìm kiếm được qua luân hồi Ngô Hiền sẽ đi về đâu, đầu thai đến hình hài gì”.
Yếu tố tâm linh hơn, trung hồn Lonna có trực giác rất nhạy cảm về linh hồn, nàng nói cho Mạc Phàm biết, Ngô Hiền và Phong Thanh Dương, phảng phất có một loại vòng lặp thiên địa tơ hồng se duyên, hẳn cũng không phải chỉ mới từ một kiếp này.
Từ trên góc độ lý luận, Mạc Phàm có một câu nghi vấn không dám thẳng thắn nói ra ---- tỷ như, phải chăng nhiều lúc đầu thai ở giữa, quá trình này diễn ra không suôn sẻ lắm, Ngô Hiền đầu thai nhầm thành con bò, con heo, gà, dê, chó, mèo gì đó, dạng này Phong Thanh Dương khi biết sự thật sẽ cắn răng mở trạng trại sủng thú, từ từ ôm ấp kể lể sống một cuộc đời thanh tịnh, bò chết, heo chết, chó chết, hắn sau đó rút kiếm tự vẫn chờ thêm một kiếp người.
Cố sự ngôn tình a, đủ chân thật... đẫm nước mắt!!
Phong Thanh Dương im lặng một lúc, không có bác bỏ Mạc Phàm.
Một lúc lâu sau, hắn nhãn tình lại có chút quang mang, ôn tồn kể tiếp: “Ở Diêm La Giới, ta trở thành Diêm La Vương, hắn trở thành Tà Thánh Vương, nhưng con đường của chúng ta chia làm hai ngả, ta cùng Đạm Đài Vân Du về Âm Giới phiêu bạc cùng tu luyện, mà hắn thì khác, chí của hắn sau đó càng ngày càng bành trướng, muốn đứng ở tại thế giới này siêu việt tất cả mọi người, muốn trở thành thiên đạo Đế Hoàng, siêu việt thiên đạo Đế Hoàng”.
Không thể không nói, Phong Thanh Dương đem chuyện xưa kể lại có bản lĩnh xác thực mạnh, cho dù không đem thính giả trực tiếp dẫn đường du hành thời gian coi bằng thị giác, nhưng trình độ này nếu tại trà lâu làm cái người kể chuyện đoán chừng cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
Mạc Phàm nghe đến nhập tâm, từng phút giây đều tại chăm chú nghe hắn nói.
Phong Thanh Dương giảng thuyết: “Quá khứ trôi đi mấy ngàn năm ở Hắc Ám Vị Diện, hắn rốt cục tại Vạn Tượng Giới đột phá chí cao vô thượng Cổ Thần Tà Thần, lấy tính khí trời sinh phách lối ngang tàng không biết ẩn nhẫn của hắn, thực ra đã sớm va vào không ít tảng đá vĩnh hằng chót vót như Âm Giới - U Minh Thần Tộc - Bắc Âm Nguyên Thiên Đại Đế, Đức Thánh Mẫu Quảng Cung Công Chúa, đụng chạm đến cả Diêm La Giới - Cổ Thần Asmodeus và Quỷ Chúa Belphegor.
“Ta còn nhớ hắn năm đó nhưng lỗ mãng rồi, rõ ràng là đến U Minh Thần Tộc cầu người rời đi hỗ trợ chống lại Diêm La Giới, kết quả bị gác cổng ngăn lại liền một cước đem người ở đại môn đạp, sau đó bỗng nhiên nhảy một cái, từ chân núi trực tiếp nhảy đến U Minh Thần Tộc chính tháp, sau đó liền dùng lĩnh vực của mình nắm U Minh Tháp bao phủ quậy một trận. Mạc Phàm, ngươi cõ lẽ không biết, hắn - Tà Thần lúc đó cũng giống ngươi lúc trước gặp ta cái dạng này, mang theo cuồng vọng tự tin cùng coi trời bằng vung ánh mắt”.
“Ở tháp Âm Giới bên trong, Hoàng Vương quản lý toàn bộ U Minh Thần Tộc là Đức Thánh Mẫu Quảng Cung Công Chúa gai mắt hắn đến cực điểm, nàng vốn là đang tiếp đón đoàn sứ giả Diêm La Giới, nào ngờ sự tình bị phát sinh mất mặt đến cường độ này, thế là nổi trận lôi định triệu tập đem Tứ Cung, Cửu Tư Quân, Thập Tam động Ma Thiên Phán Quan, toàn bộ âm ti pháp điện vây quét tên càn rỡ, nhưng không ai thắng nổi hắn. Thẳng đến ba cái Thập Điện Diêm Vương đồng loạt xuất thủ trấn áp thì mới dẹp yên được. Mặc dù lúc đó ta không có ra mặt, nhưng một mình hắn căn bản là không chống nổi cùng lúc ba cái Thập Điện Diêm Vương, rất nhanh bị bắt giam”.
Suy cho cùng, thứ để cho người ta dằn vặt nhất chính là hoài niệm. Nói đến đây lời nói, Phong Thanh Dương ngữ khí càng lúc càng lộ ra tâm sự buồn man mác.
“Ta và Đạm Đài Vân Du là hai người duy nhất tin tưởng Tà Thần hắn. Ta có thể khẳng định nắm chắc, cho dù hắn điên cuồng thể nào, tuyệt đối cũng sẽ phải có nguyên nhân, nói không chừng nguyên nhân động cơ phía sau còn khiến cho toàn bộ thế giới xoay chuyển kinh người. Bất quá, U Minh Thần Tộc vậy mà để vị kia đến từ Diêm La Giới - Cổ Thần Asmodeus trực tiếp ra tay giày vò tra tấn Tà Thần, ngay cả ta lãnh tụ Thập Điện Diêm Vương đều không có khả năng đi vụng trộm cướp ngục đào thoát. Kết quả không còn cách nào khác, vì muốn cứu Tà Thần, ta phải đến Vạn Tượng Giới, nhờ vả gặp qua Đệ nhất chúa tể Cổ Nguyệt Tru Đế”.
.....................
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”