.................
Nàng viết tiếp chữ nổi thể Tống.
_ Đào lý mãn viên tân phú quý.
Xuân huyên lưỡng thụ cựu xuân thu.
Đại ý, ngay cả chữ hiếu, chữ kính còn không biết, nói cái gì mà xuân thu nhà nhà vui, nói cái gì mà tuổi thọ cùng với đất trời.
Đường Bá Hổ sắc mặt hơi biến động, thầm mắng chửi ‘con mụ khốn’ trong lòng một câu.
“Lão sư, à không, thật xin lỗi, tiền bối, góc bể chân trời mới là nơi nuôi dưỡng chân tính của ta”. Đường Bá Hổ lạnh lùng nói ra.
Hắn viết thơ Thiền Tông đối lại, đem thư pháp chữ nổi viết ra không khí rồi in khắc trên tường lớn.
_ Sinh tử do lai bãi vấn trình,
Nhân duyên thời tiết tự nhiên thành.
Sơn vân dã hữu xuất sơn thế,
Giản thuỷ chung vô đầu giản thanh.
Tuế tuế hoa tuỳ tam nguyệt tiếu,
Triêu triêu kê hướng ngũ canh minh.
A thuỳ hôi đắc nương sinh diện,
Thuỷ tín nhân thiên tổng giả danh.
Hàm nghĩa ẩn dụ cho câu: Lão sư, thôi xin đừng hỏi lai lịch về tính cách và hiếu thuận con đường làm gì, nhân duyên vốn là cứ tự nó hình thành.
Tựa như mây núi đã có cái thế bay ra khỏi núi, nước suối không tiếng nào không phải là tiếng nước gieo vào lòng suối.
Hàng năm, hoa vẫn nở vào tháng ba. Sáng sớm gà vẫn gáy vào canh năm. Rốt cuộc thì ai mới là người hiểu được tiếng lòng người mẹ? Giống như ân sư, tin rằng người và trời đều giả danh, hiếu thuận với trời chính là đạo nghĩa!
Đường Bá Hổ càng viết càng bị đạo tâm thơ ý sa lầy, viết đến trời đất quay cuồng bùng nổ, sấm sét xé tung trời quang, gió rít thổi bay ra cánh rừng trăm dặm Cấm Viên.
_ Từ sinh hữu mệnh, phú quý tại thiên.
Bất tri mệnh vô dĩ vi quân tử dã.
Hắn dùng Nho gia đáp lại Nho gia, muốn nhấn mạnh một lần nữa rằng -- Ta, Đường Bá Hổ chỉ thuận trời. Đạo của hắn thi hành ra được cũng do mệnh trời, mà bị phế vong, cũng là do mệnh trời.
Chuyện của ngươi không phải do ta làm, làm sao có thể cãi được mệnh trời?
Quân tử chính là phải theo ý vận mệnh của trời, không phải ngươi cái này lão cổ hủ nói vài chữ liền được.
Nếu như Đường Bá Hổ bút pháp làm cho trời long đất lở, núi lửa phun trào tầng mây phát ra lệ tiết rền vang.
Vậy thì Thần Ngữ của Thu Ly lại là trùng điệp nhu tịnh, tựa như nước chảy trên sông, hoa rơi cửa Phật, dạt dào vĩnh hằng không bao giờ bị đánh đổ.
Nhìn thấy nàng hạ pháp, ở Hồ Thảo Viên rộng chín ngàn bốn trăm dặm chung quanh lập tức nổi lên Thủy Nguyên Tố từng hạt từng hạt, sau đó từng hạt thủy nguyên tố vẽ thành chữ thơ.
_ Quân tử trung dung, tiểu nhân phản trung dung.
Quân tử dụ ư nghĩa, tiểu nhân dụ ư lợi.
Quân tử hoài đức, tiểu nhân hoài thổ.
Quân tử hoài hình, tiểu nhân hoài huệ.
Ý bảo: Đường Bá Hổ ngươi tự nhận mình là quân tử sao? Ngươi sử dụng học thuyết thiên mệnh cùng quân tử trong Nho gia, thế có hiểu được cái gọi là quân tử cầu ở mình, tiểu nhân cầu ở người. Quân tử hiểu rõ nghĩa, tiểu nhân biết rõ lợi. Quân tử nghĩ đến đức, tiểu nhân nghĩ đến chỗ ở; quân tử quan tâm đến phép tắc, tiểu nhân quan tâm đến ân huệ.
Mỗi một lời súc tích cô đọng, Thu Ly không hề quát tháo làm cho trời đất điên đảo, mà nàng nhẹ nhàng viết ra thanh ý, uốn nắn một lần cái này học trò hỏng.
“Ta năm đó dạy ngươi như thế nào ngươi còn nhớ không?”
“Người quân tử đối với mọi việc trong thiên hạ, không quy định phải làm như thế nào, cũng không quy định không được làm như thế nào, chỉ xét hợp nghĩa thì làm. Cái gọi là mệnh trời, không phải mượn trời để làm lý do. Vong ơn bội nghĩa thì chính là vong ơn bội nghĩa”.
Dùng nước hồ làm mực, dùng mây trên trời làm dấu, Thu Ly giờ khắc này phảng phất bóng dáng của một vị Thần Ngữ Thánh Nhân, là Hoa Đà tiên sinh tái thế, giảng lại một bản Đạo Đức Kinh của Lão Tử để trấn bình thiên hạ.
Nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện ký tự 道沖,而用之或不盈 。
(Đạo xung nhi dụng chi hoặc bất doanh)
Dưới mặt nước lại nổi lên ký tự: 淵兮,似萬物之宗
(Uyên hề, tự vạn vật chi tông)
Dụng ý: Siêu Duy Vị Diện, thế nào là Duy Tâm đ*o quả?
Đạo tức là trống không, nhưng đổ vào mãi mà không đầy. Duy tâm sâu thẳm tựa hồ không thấy đáy, bình sinh chính năm chữ ‘tổ tông của vạn vật’.
Duy tâm đ*o quả mạnh hay yếu, liền coi tâm của người đó lĩnh hội được vật gì trong cái hồ không đáy của thiên hạ.
Đường Bá Hổ tức phát điên rồi.
Đừng nhìn những này chữ viết bút phát vô hại. Cầm Kỳ Thi Họa bên trong ẩn ý, Thần Ngữ chính là thiên địa độ kiếp thao túng pháp tắc. Chữ viết tùy độ hàm nghĩa của nó, tùy lĩnh hội của người viết mà có thể để cho trời đất chấn động, viết giả mà thành thật.
Tỷ như khi Đường Bá Hổ viết ra:
_ Phong thanh, lôi thanh, bi thán thanh, đô thử nhất sinh.
Hiểm sự, nan sự, thiên hạ sự, tranh đương dũng sĩ.
(Tiếng gió, tiếng sấm, tiếng bi thương, đều là tiếng một cuộc đời này của ta.
Việc nguy, việc khó, việc thiên hạ, đua nhau để làm dũng sĩ, ta Đường Bá Hổ thiên hạ Điền gia đại đạo).
Khi hắn viết xuống, mặt trời treo tại trời cao, đưa nó ánh sáng cùng nhiệt khí tạo thành sấm sét, vô tư vẩy xuống nhân gian, đánh vào bên cạnh Thu Ly.
Phong bạo đem mặt đất rung chuyển, không phân lão ấu, không phân biệt quý tiện. Đại ái như vô tình.
Cầm viên bên trong, hươu con chạy ngang qua suối, chim bay xuyên tại rừng. Thoạt đầu chỉ có thể nhìn thấy chân trời sáng lên một cái điểm sáng đỏ sậm, chớp mắt tiếp cận vài giây, sét đánh chúng nát thành tương.
Từng thiểm sét nhiệt, phất phơ có được đỉnh vị quân vương uy lực, kinh khủng vô cùng.
Đường Bá Hổ đã bị Thu Ly ý thơ chọc giận, viết đến thổ huyết, đuôi lửa nối liền một đạo tuyến lửa, như thần nhân vung bút, vạch phá bầu trời, liên miên công kích xuống bên cạnh nàng.
Mà Thu Ly thì một dạng trấn định như thường, nàng mười ngón tay đập xuống, ngồi an tọa xếp bằng, viết ra.
_ Phong thanh, vũ thanh, độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ.
Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm.
(Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, tiếng tiếng đều nghe. Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, việc nào cũng quan tâm).
Ý chỉ, đồ nhi, ngươi đã ma hóa, không năng lực chưởng quản tất cả việc ngươi đang làm nữa.
Ầm ầm ầm ~~~!
Cấm Viên mấy vạn dặm núi sông cơ hồ bị đạo này tuyến lửa sấm sét một cháy mà qua, đột nhiên một đạo thủy lưu xông lên tận trời, cản đường tại phía trước.
Giữa thiên địa có một loại ôn nhu dung hoà liên hệ tạo dựng lên, nguyên khí mãnh liệt. Đông tây nam bắc, tuyệt sát lóe sáng cầu vòng thủy chi, giống như là hình những trang sách mở ra, đem kiến thức ngôn luận chặn lại sấm sét bầu trời.
Trang giấy như trang quốc, tạo thành mái nhà che ô, che lại Thu Ly, bất chấp bên ngoài thế sự đang bị Đường Bá Hổ thao túng.
Nàng nhìn về phía Đường Bá Hổ, thở dài đau lòng.
Trong phút giây đó, đột nhiên nàng lại nhớ đến hình bóng Hoa Đà tiên tổ.
Mặc dù nàng chưa từng gặp mặt qua bao giờ, nhưng có thể tưởng tượng được sự cường đại của hắn, có thể là người thầy vĩ đại nhất mà nàng từng dụng tâm theo đuổi.
Nàng viết câu thơ xuống cho Hoa Đà Thánh Nhân.
_ Tưởng kiến âm dung không hữu ảnh;
Dục văn giáo hối hưởng vô thanh.
Trong thổn thức giấc mộng dài, tưởng thấy bóng Hoa Đà sư tôn từ màn đêm vô hình, ta ở đây vẫn còn nghe lời dạy chốn vô thanh.
Tầm mắt và cảnh giới Thần Ngũ của Thu Ly và Đường Bá Hổ, phảng phất cao thấp đã phân định.
Thu Ly không còn muốn tiếp tục giao đấu với Đường Bá Hổ.
Nàng chỉ ngồi đó, đột nhiên có một tia dự cảm ở trong đầu, lập tức bấm bấm ngón tay, dựa theo quan thuật học thuyết của Hoa Đà thánh nhân, mượn Thần Ngữ pháp tắc nhìn trước được một chút vận mệnh ngắn hạn trong thiên hạ.
Thu Ly bất ngờ chảy nước mắt, một giọt lệ vô cùng tự nhiên rơi xuống trên má nàng.
Bởi vì nàng vừa nhìn ra được một đoạn thiên cơ quan trắc học không thể nào nhầm lẫn được.
Rốt cuộc Thu Ly khóc nức nở, như là muốn dạy Đường Bá Hổ một lần cuối cùng.
“Họa vô đơn chí, kim nhật chí”.
Đường Bá Hổ: “???”
“Ý của nàng nói, họa của ngươi chỉ một lần đến, là hôm nay đến”.
“Đáng tiếc, cũng là ngươi tử kỳ...”
Một giọng nói như là ác ma gảy bên tai Đường Bá Hổ, để cho hắn thần hồn cảm giác đến tột độ căng cứng, mà còn là căng cứng rét lạnh vô cùng mãnh liệt.
Cầm Viên bên trong.
Ngày nắng chợt tối.
Bóng đêm bao phủ.
Trong hắc ám vô tận buông xuống mảnh Cầm Viên này, có một người nam tử từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện, từng bước tiến vào trước mặt hai vị thi hào.
Trên tay hắn, rõ ràng cầm lấy Khoáng Cổ Vĩnh Dạ Ma Kiếm, kiếm kéo lê canh canh trên mặt đất, giống như nhân gian tuần thiên đao phủ vậy.
................