..............
Hai tháng tiếp theo trôi qua ở Siêu Duy Vị Diện.
Quạ quạ quạ quạ ~~~~~~~~~~~~~~~!
Một cái bén nhọn thanh thúy tiếng chim hót từ không trung trên tầng mây truyền đến, không hề nghi ngờ đây là đàn ô nha (quạ) chạy nạn Hắc Trùng từ Cổ Vực bay đến.
“Sao thế?” Mạc Phàm nhìn thoáng qua Ngô Hiền có vẻ lo lắng, khó hiểu dò hỏi.
“Ngươi nhìn đi...”
Ngô Hiền chỉ vào một cái hầm chứa đầy trùng dịch sềnh sệch.
Mạc Phàm nhìn lại lập tức phát hiện trùng độc đã tràn ra khỏi hầm ngầm, trùng dịch vốn có độc tính cực mạnh. Một khi tỏa ra không khí sẽ tiến vào trong khí quản sinh vật sống, bắt đầu ăn mòn, hủ thực toàn thân sinh vật đó.
Hầm ngầm là nơi phong bế, không khí bên trong chỉ có giới hạn nhất định, nếu bị trùng độc thẩm thấu vào liền biến thành độc khí có tính hủ thực kinh khủng, sinh vật bình thường không thể nào sống sót nổi.
“Ngươi cảm thấy bên dưới sẽ có thêm manh mối gì?” Sắc mặt Mạc Phàm cũng trở nên trầm trọng.
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Mạc Phàm dẫn theo Ngô Hiền và Nhàn Nhàn rời đi khỏi Hàn Hải Đô Thành, nhưng cho đến nay, bọn hắn vẫn một mực không tìm thấy tung tích của Phong Thanh Dương, đến nỗi Mạc Phàm cũng bắt đầu bán tín bán nghi chuyện này so với chính mình suy nghĩ trước đó càng thêm quái dị.
Trùng quốc đã dần dần tán lui về Trung Châu, tai nạn đã qua đi, cuộc sống bình thường và đều đặn tại lãnh thổ Cổ Vực này tiếp tục được duy trì xuống dưới.
Ngô Hiền chậm rãi lắc đầu không nói gì.
Mạc Phàm thần thức cường đại hơn nàng nhiều lắm, nhưng hắn phóng quét chả thấy gì cả, còn chẳng biết tại sao Ngô Hiền không đi xuống mở cửa hầm, vì thế hắn tự mình bước tới ra lệnh cho Tử Lộc dùng Thâm Hải Chi Lôi thanh tẩy trùng dịch rồi mới mở cửa hầm ra.
“Vù vù vù!”
Độc khí nồng nặc lập tức tràn lên đập vào mặt bốc mùi kinh tởm, Mạc Phàm và Nhàn Nhàn không có vấn đề gì, nhưng Ngô Hiền nhục thể không so được với hai người kia, mặc dù đã được Nhàn Nhàn sử dụng trận bàn thủ hộ nhưng vẫn cảm giác được độc tố thẩm thấu xuyên qua làn da làm cho nàng đầu váng mắt hoa một trận.
“Là thỏ ngọc của a di Thu Ly, nhưng đã chết...” Rốt cuộc Ngô Hiền mở miệng nói chuyện, ngữ khí của nàng rất nhẹ nhưng có thể cảm giác được lòng nàng chứa đầy bi thương.
Đại sư Thu Ly có nuôi một đầu Thỏ Ngọc làm thú cưng hay đặt ở trong áo mình, là ngày trước Ngô Hiền cũng thường xuyên qua thăm a di của mình, tự nhiên biết đến Thỏ Ngọc này.
“Ngoài nó ra, Thu Ly a di còn có nuôi một con Tiểu Hắc Ưng chuyên phi hành ngày đêm để đưa thư cùng quan sát”. Ngô Hiền nghĩ nghĩ do dự một lúc, lại bổ sung.
Mạc Phàm con mắt hơi động, lập tức nhảy xuống hầm ngầm.
Trong hầm chỉ là một mảnh đen thui, độc khí làm cho không gian bên trong ẩm ướt và trơn trợt. Cho dù Mạc Phàm có năng lực nhìn đêm, nhưng không phát động được thần nhãn thời điểm, cũng không thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong.
Trong hầm có hai cái giường và một cái bàn nhỏ vươn vãi thức ăn.
Mạc Phàm và Nhàn Nhàn xuống trước, bọn hắn không cảm giác được khí tức sinh mệnh, chỉ nhìn trên bàn là một nhà tám người già trẻ trai gái lớn bé nằm la liệt, kẻ thì úp sấp, người thì nằm ngửa ngổn ngang, da mặt xanh mét, tròng mắt lồi lên vô cùng kinh dị, thân thể nát rữa, có phần thì bị cả côn trùng ăn tróc da, hẳn là đã tử vong vài ngày.
Trên giường còn có một thiếu niên, khuôn mặt hiện lên một màu xanh tím ảm đạm.
Thiếu niên đang nắm tay người phụ nữ, Mạc Phàm có thể cảm giác được trên cánh tay còn lưu lại một chút sinh mệnh lực.
Đầu giường là một con chim ưng nhỏ nhắn nằm bất động, da lông đen nhánh, nhìn ngoại hình hẳn là thuộc về loại hình phi hành quan sát, khí tức có lẽ là Thống Lĩnh cấp đi.
“Đây hẳn là Tiểu Hắc Ưng của Thu Ly đại sư”. Mạc Phàm thấy nó đã không còn khí tức sinh mệnh, trong lòng trầm xuống cố ý nhìn thoáng qua thiếu niên đang nằm trên giường.
Kỳ thực thì Thu Ly là phù thủy thư pháp, họa pháp, nàng cũng không phải là Thú Hồn Sư, cho nên sủng thú nàng nuôi vốn chỉ để cho vui, không có khả năng tăng lực chiến, tiến giai kinh hoàng như là Thú Hồn Sư chuyên nghiệp.
Thỏ Ngọc là chiến tướng chỉ để sủng nịch, còn Tiểu Hắc Ưng là để thay nàng đi phi hành quan sát một số tin tức.
“Ngô Hiền, mau xuống đây, hình như có một người còn sống”.
Ngô Hiền còn đang bi thương vì Thu Ly a di, nghe thấy Mạc Phàm kêu to cũng không dám do dự, lập tức nhảy xuống hầm đi tới bên cạnh Mạc Phàm.
“Hắn còn chưa chết, cứu hắn...” Mạc Phàm vội vã nói với Ngô Hiền.
Thiếu niên nằm ở trên giường đúng là chưa chết, khi Mạc Phàm dùng tinh thần lực thăm dò thân thể liền cảm thấy lực lượng linh hồn và sinh mệnh của hắn vẫn còn lưu lại một chút, đưa tay kiểm tra cũng thấy mạch đập yếu ớt.
Ngô Hiền là phù thủy thiên hướng phụ trợ, nàng nhanh chóng dán bùa chú lên người thiếu niên, mặc dù không có năng lực chữa trị chân chính, nhưng thi triển phép thuật Thủy Linh giải độc cơ thể cho thiếu niên này vẫn không thành vấn đề.
Nhàn Nhàn một bên hỗ trợ đạo cụ y tế trị thương cho thiếu niên, nàng từ túi trữ vật lấy ra bốn năm loại dược tề, dược tề này mới là thứ chân chính ở Siêu Duy Vị Diện dùng để trị thương chữa bệnh.
Thiếu niên đã ở bên bờ tử vong, ngay khi Ngô Hiền giải độc và Nhàn Nhàn đồng thời lau chùi, dán băng bùa chú giảm đau, châm cứu truyền dược tề vào người hắn, hắn đã dần dần giành lại mạng sống từ trong tay tử thần.
Cảm giác được thiếu niên đã thoát khỏi nguy hiểm, Ngô Hiền và Nhàn Nhàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạc Phàm ở bên cạnh kiểm tra thi thể những người đã chết cẩn thận, chốc lát sau hắn thở dài buồn bã, quay sang nói với Ngô Hiền:
“Thu Ly và Phong Thanh Dương tin tức đều không có ở trong này, chờ thiếu niên này tỉnh lại thì hỏi hắn xem sao. Trước tiên nên dẫn hắn tới chỗ an toàn”.
Sự lạc quan trên gương mặt của Mạc Phàm cũng đã sớm mất đi. Hai tháng nay, hắn tâm trạng cũng theo Ngô Hiền mà chùng xuống, cảm giác có thứ gì đó không đúng lắm.
Lấy thực lực của Phong Thanh Dương, tuyệt đối không nên như vậy có vấn đề gì mới đúng.
Ngô Hiền gật đầu không nói, chậm rãi đi tới gần Tiểu Hắc Ưng và Thỏ Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xơ xác trên người chúng nó.
Ngô hiền hiển nhiên là có tình cảm với nó, Mạc Phàm lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này biểu lộ tâm tình bi thương như thế. Không biết tại sao trong lòng Mạc Phàm bỗng dưng sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu.
Cái cảm giác này, lập tức truyền tới thùy não của hắn, để hắn đột nhiên nhớ càng nhiều ký ức hơn về thế giới ma pháp của mình.
Trong vô số hình ảnh chấp vá vụn vặt, hắn đột nhiên nhớ đến ngày Viêm Cơ bạo thể cứu hắn và Diệp Tâm Hạ khỏi hắc ám vực sâu, hắn cũng nhớ đến ở Thiên Quốc một chút cố sự hình ảnh, Viêm Cơ, lão lang, Apase lần lượt vẫn lạc.
Hắn nhớ đến Thanh Long, Thanh Long bị phản bội, nước mắt của vị Thần chấp pháp giả bầu trời đều đã đau đớn đổ xuống.
Một người với sủng thú của mình nếu có tình cảm phong phú thậm chí dám tưởng tượng có thể trải qua chuyện này, cảm giác dần dần lưu lạc rơi xuống vực sâu ngàn trượng vậy.
Tiểu Viêm Cơ, lão lang, Apase, Tiểu Mei, Thanh Long, các ngươi nhất định phải sống tốt, các ngươi nhất định phải chờ ta trở về.
“Ca có thể đã gặp phải sự tình nào đó ngoài dự liệu, không biết là chuyện gì đây?” Hồi lâu sau, Ngô Hiền mới điều chỉnh tâm tình lại, nhỏ giọng nói.
Hầm thất này rất gần trạm dịch canh gác biên giới.
Đám hộ vệ của Nguyệt gia tụ tập về trạm dịch ở biên giới cuối cùng Cổ Vực, chung quanh có đầy đủ lính gác bảo vệ nên khu vực này tương đối an toàn.
Tòa vực này xây dựng trạm dịch ở biên giới y như pháo đài vững chắc, mỗi khu sẽ có một cái trạm dịch dành cho các tu hành giả cường giả nhân loại trú lại. Bình thường sẽ cung cấp nơi ăn chốn ở chu toàn cho những tu hành giả, nhưng khi có sự cố phát sinh, ngoại trừ Hàn Hải Đô Thành có nhân viên Hàn Hải Điện đóng trú ra, nơi này chính là địa phương thứ hai bảo đảm an toàn cho cả tòa vực.
Ví như hiện tượng Trùng Quốc tấn công lần này, Hàn Hải Đô Thành là trung tâm bị công kích nên thất thủ, nhưng những nơi khác đều nhờ có trạm dịch cường giả ở biên giới hỗ trợ mới giảm bớt thương vong và thiệt hại.
Phía dưới trạm dịch là một gian phòng rộng lớn, đặc biệt thu dụng những người không còn nhà để về, hoặc dùng làm nơi tị nạn cho cư dân bình thường. Ở trong trạm dịch cũng có dược vật và nhiều thầy thuốc chịu trách nhiệm trị liệu cho người và thú nuôi bị thương, điều dưỡng chữa trị cho bọn hắn.
Vì thế sau khi sơ cứu cho thiếu niên xong, đám Mạc Phàm đưa hắn tới trạm dịch và an bài để hắn nghỉ ngơi trong đó.
Bởi vì Phong Thanh Dương bỗng nhiên mất tích không một ám hiệu để lại đã làm ảnh hưởng khiến tâm tình Ngô Hiền giảm xuống nhanh chóng.
Mạc Phàm còn phỏng chừng Phong Thanh Dương hẳn là đang đi tìm Thu Ly. Nếu không rơi vào tình cảnh đặc thù, Thu Ly như thế nào bỏ thú nuôi yêu quý của mình lại, từ đó có thể suy ra hoàn cảnh của bọn hắn có chút không bình thường.
Thiếu niên cần phải điều dưỡng ba, bốn ngày mới có thể khôi phục như cũ, Nhàn Nhàn và Ngô Hiền ở lại trạm dịch chiếu cố hắn, còn Mạc Phàm cưỡi Tử Lộc rời khỏi trạm dịch trở lại căn hầm kia, sau đó lại đi những vùng phụ cận thu thập tin tức.
Trở lại căn phòng, Mạc Phàm lần này gọi ra cả Lonna lẫn Lãnh Liệp Vương và Tô Lộc để điều tra. Tô Lộc vừa mới thức tỉnh cách đây vài ngày, chuyện này tuyệt đối không thể tốt hơn.
Có cả hai tham mưu Tô Lộc và Lãnh Liệp Vương trong tay, Mạc Phàm rất nhiều chuyện có thể làm được, dù sao luận đầu óc, cả Tô Lộc và Lãnh Liệp Vương đều xếp ở hạng bậc bô lão có cả học thức lẫn trí tuệ ở tầng lớp đỉnh phong trong Trái Đất, tuyệt đối là cực kỳ giá trị.
Quả nhiên, sau khi loay hoay vài giờ kiểm tra thi thể cùng chôn thi thể cho người đã khuất.
Tô Lộc mở miệng nói: “Chủ thượng, ngươi nói đây là do Trùng Tộc giết chết những người này sao?”
Mạc Phàm gật đầu, không khẳng định, nhưng cũng không bác bỏ.
Lãnh Liệp Vương tại đang kiểm tra thi thể một ông lão chết trong căn nhà kia, nhíu mày nói: “Vậy thì thật kỳ lạ, trùng tộc tấn công tập kích theo bầy đàn để ăn thịt, nếu là ăn thịt hết còn xương khô thì tốt rồi, lần này giống như thi thể hầu hết còn nguyên vẹn, chỉ bị trùng tộc cắn đi vài phần trọng yếu”.
Mạc Phàm lập tức đình chỉ động tác đào hố chôn, con mắt lộ ra quang trạch, đứng thẳng người lên hỏi: “Thủ thuật che mắt?”
“Thi thể vốn là chết sẵn do bị ai đó chém giết, trùng tộc đến sau, sau khi vài con côn trùng ăn thịt người thời điểm, phát hiện trong thịt có chứa độc chết bọn chúng, một vài con bị ngộ độc chết tại chỗ, những con khác lập tức tháo lui bỏ chạy, đây có lẽ là suy luận hợp lý nhất”. Tộ Lộc nói.
Một bên, Lonna sau khi dùng bạch ngân quấn vào các thi thể kiểm tra mạch máu sinh mệnh, nàng cũng gật đầu khẳng định: “Mọi người đúng là dính phải độc tố mà chết, nhưng không phải độc của Côn Trùng, mà là Hỏa Độc, có năng lực thiêu đốt nội quan cực mạnh”.
“Hiện trường bởi vì có nhiều xác chết côn trùng rơi vãi, có thi thể máu me lem luốc, chồng chất lên nhau thành trùng dịch sềnh sệt nên mới nghi ngờ ở đây vừa có một trận chiến cuồng sát nào đó giữa trùng với người. Nhưng trên thực tế, người vốn là bị chết từ trước rồi, có thế lực khác nhúng tay vào”. Lãnh Liệp Vương kết luận.
Mạc Phàm nhíu mày.
Phen này Phong Thanh Dương không ổn rồi...
..........................