Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 11: Chương 11: Giáo hoàng Diệp Tâm Hạ




Diệp Tâm Hạ hướng về Michael địa phương

Phía sau lưng nàng, toàn bộ kỵ sĩ đã rời đi trừ điện chủ Hải Long.

Nàng rõ ràng, trận phân tranh này, kết quả chỉ có toàn quân bị diệt nếu không có ai hạn chế Michael tầm nhìn.

Dưới tình huống không phải tất cả các đại thiên sứ cùng tham gia vây quét, cơ hội duy nhất của bọn họ, là phải có ai đó giữ chân Michael.

Thiên sứ mười sáu cánh, chung quy nếu muốn ai đó trên bàn cờ Thánh Thành mà hắn đang quan sát chết đi, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.

Bất quá trước mặt Michael, Diệp Tâm Hạ là ít cơ hội bị chết nhất.

Không phải bởi vì nàng mạnh mẽ hơn những Mục Ninh Tuyết, Saga, Mục Bạch hay Triệu Mãn Duyên, mà bởi vì nếu đem so với họ; những ly tai giả, phản bội thiên sứ, đọa lạc thiên sứ thì Michael cần phải có nhiều lý do hơn để bắt ép Thần nữ Parthenon tru diệt.

“Làm được cái chân thực việc tâm huyết theo đuổi, ngươi hẳn đang coi rằng mình vừa đạt được hảo hảo thành tựu?” Diệp Tâm Hạ nói rằng.

Michael có nhận ra thần nữ của Parthenon cùng Hải Long đang đứng trước mặt, nhưng hắn vô tình hay cố ý, bản thân đang nhắm mắt bận bịu cảm thụ một chút âm thanh trong lục đạo, cũng không vội trả lời lại.

Thái độ này mà nói, Diệp Tâm Hạ rất vừa lòng, nàng cốt ý đến đây để kéo dài thời gian với Michael, hắn bận tâm, liền nàng cũng sẽ im lặng chờ đợi ở đó, không phát sinh bất kì cái khiêu khích chọc giận nào, ý tứ bình tĩnh đến lạ thường.

Đại khái thanh lặng yên ắng kéo dài một quãng, mặc cho thiên không Thánh Thành vẫn xô bồ loại keng kéng giao chiến với nhau trong rất nhiều địa hình đặc khu.

“Ngươi nghĩ mình có thể khóa chân ta được bao lâu?” Michael bắt đầu cất lời.

Trong lời nói của hắn, bao hàm loại ánh mắt đánh đồng cả Hải Long lẫn Diệp Tâm Hạ.

Ngữ khí đơn giản muốn truyền đạt rõ ràng cho vị thần nữ hiểu kỹ, rằng dụng ý của nàng, vốn đã bị hắn nhìn thấu, thực lực của nàng, càng là hắn không xem như mối họa có thể gây trở ngại.

Không có nói suông,

Michael hất tay lần thứ nhất một cái về phía Hải Long,

Một chùm đại đạo quang diễm hội tụ từ sau lưng hồn ảnh thiên sứ mười sáu cánh, theo giao vân phát lực đến phía trước.

Đại đạo không to lớn, chấn động, mà hình thành như một cơn phong hào ánh sáng quét ngang, nhanh chóng thổi bạt đến Hải Long mục tiêu.

“Oành ~~~~~~~~~~~~~~~~”

Từ khi hình thanh quang diễm đến lúc xuất kích, vẻn vẹn chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Hải Long chỉ vừa bị ánh sáng lẫm liệt kia cản trở tầm mắt thì phút chốc đã nhận một cú bạt trời giáng trực diện lên người, hất tung lên tận tầng đới cảnh trên thiên không Thánh Thành, rồi bay xa tít tắp tận mấy dặm tính từ vị trí cũ.

Diệp Tâm Hạ đứng đó có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, loại này công kích không rõ ràng tồn tại thời điểm, cảm giác cứ như vừa rồi Michael đã giấu đi quang huy sau một thời gian dài ngâm xướng vậy.

Nhưng Tâm Hạ là một cái pháp sư Tâm Linh hệ nắm giữ thần hồn ý lực.

Nàng hoàn toàn không hề thấy Michael vận dụng ma pháp nào từ lúc bước đến đây.

Mãi suy nghĩ cũng không rõ ràng câu trả lời, lại cảm thấy điều đó không quan trọng, Diệp Tâm Hạ trước sau vẫn phải tiến tới gần hơn Michael.

Thánh Thành cổ điện, vốn ngàn năm nay lưu trữ dưới quang minh chiếu rọi, là thời không tinh hoa vật phẩm nhất định muốn hội tụ, ưu tú đương nhiên sẽ dẫn dắt chúng sinh, đất lành sẽ nuôi dưỡng sinh trưởng, quang minh vì vậy càng sẽ là nâng cao phẩm giá của hết thảy nguyên tố, sinh vật.

Mỗi một tấc đất tòa thành, bên dưới lớp gạch son vàng được hấp thụ biết bao nhiêu điều kiện lành tính nhất thế giới này, dĩ nhiên sẽ là vạn trùng sinh sôi, thực vật bạch tính.

Diệp Tâm Hạ chậm rãi bước đi trên lớp gạch vàng đó.

Mà từ thân người của nàng, phảng phất lên phía sau là hồn ảnh của một minh tinh thần thánh.

“Nữ thần Athena!!”

“Thần nữ bảo hộ cho Athens thực sự tồn tại sao?”

Một số thánh tài giả, giáo vụ Thánh Thành ở gần đó đột nhiên chấn kinh, sửng sốt khi phát hiện một luồng sương trắng điên cuồng phát ra ở địa phương thiên sứ trưởng Michael của họ đang đứng.

Athena hồn ảnh chấp tay lại, trên người tỏa ra mấy tầng hào quang rực rỡ từ phương thức cầu nguyện cổ xưa.

Diệp Tâm Hạ duy trì tư thế của mình, bàn tay nàng cũng lắc nhẹ, nhắm mắt nương theo chân ảnh.

Bên dưới gạch vàng son tòa thành,

Mộc tinh phát triển bục vỡ lên trên, trùng hoa, ong bướm khắp thiên không quang minh quy tụ hết thảy về xung quanh vầng sáng của thần nữ.

Chẳng mấy chốc, vàng kim sắc đại biểu Thánh Thành liền chuyển mình thành phủ lên màu thiên nhiên hoang dã, lại như một tòa thành cổ kinh có niên đại lâu đời được xây bên trong chốn rừng già nhiệt đới.

Dù là chúc phúc xa hoa đến tột đỉnh, hay là tâm linh vẫy gọi mạnh mẽ, hết thảy sinh linh đều sẽ vì nàng mà phục vụ.

Ánh mắt Michael thay đổi, hắn còn không nghĩ trên thế giới này tồn tại quyền năng thao túng sinh linh ở mức độ vi sinh như vậy.

Xác thật, kể cả nữ thần Athena cũng sẽ không có ma pháp cường đại này.

Diệp Tâm Hạ cũng không phải là một pháp sư thực vật hệ, một triệu hoán sư kết nối.

Nhưng là Diệp Tâm Hạ còn một thân phận, nàng chính là giáo hoàng tân nhiệm, nàng chính là người duy nhất trên thế giới này thừa hưởng pháp môn độc ác nhất nguyền rủa.

Nàng sử dụng một ít kỹ xảo để tán dương cổ thần mãn trùng thẩm thấu vào sinh vật nơi đây, nàng ban cho chúng một gia trì sự sống mới, là dùng tâm linh để gọi mời, tạo chúc phúc để lập một cái khế ước mượn lực.

Giao kèo kết thúc, nàng liền sẽ trả về sự tự do.

Lại như Athena, thần nữ trí tuệ, ở thời đại của nàng, không hẳn tất cả mọi việc đều sẽ có thể dùng quyền năng để giải quyết, một ít thủ thuật, một ít hiểm thuật sẽ làm nàng trở nên hoàn hảo hơn.

Diệp Tâm Hạ và Athena thực sự không có khác biệt!!

Bạch ma pháp lãnh tụ, Diệp Tâm Hạ nắm giữ năng lực giao kèo với mọi sinh linh trừ hắc ám thuộc tính.

Nàng không phải cưỡng ép nô dịch nhưng hết thảy sẽ tình nguyện vì nàng mà cống hiến.

Thậm chí kể cả hoa phạm quỳ, thánh vũ thần lực của Michael cũng vì vậy mà đang phục vụ cho Diệp Tâm Hạ.

“Bạch cốc trùng kích”

Hoa trùng, sâu bướm, ong tinh dưới kim diệu phù ban ấn lập tức mấy ngàn đạo bủa vây lên Michael vị trí.

Hắn bình tĩnh soi theo, quang diễm đằng sau lại phát tỏa một lần nữa.

Nhưng toàn bộ ánh sáng chung quy bị hoa phật khắp nơi hấp thụ, liền không còn một tia nào chạm được đến bầy trùng kia.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Tiếng vang rất nhỏ bé xuất hiện xung quanh Michael, trên lầu tháp chất gỗ, một nhánh dây leo màu xanh dường như một con rắn nhỏ có sinh mệnh, đang từng điểm từng điểm quay quanh mà xuống bó buộc lại người hắn

Trên đường phố, những thực vật xanh lơ kia nhìn như không có đặc biệt gì, cũng không biết lúc nào lại như vật còn sống, hết thảy hướng về chỗ Michael giữa không trung cầm cố.

Dây leo càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác triệt để phủ kín mảnh quảng trường chỗ Michael, từng đóa từng đóa hoa phạm quỳ phóng ra yêu diễm chi vận, như từng con mãnh thú bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh về phía người.

Phạm quỳ chập chờn, quỳ biện màu xanh làm người có chút hoa cả mắt, dây leo cùng phạm quỳ xung quanh Michael càng ngày càng nhiều.

Mộc thủ dưới lớp đất càng mang trùng độc qua gai nhọn, đang cố gắng siết chặt lại cánh thiên sứ của hắn.

Mà địa phương hắn lơ lửng, chi chít trùng độc bủa vây thay nhau cắn đốt như một khối u nhọt khổng lồ phát sinh giữa trời không.

Cảnh tượng diễn ra tương đối ghê sợ, người bên ngoài nhìn thôi cũng đau nhức khắp cơ thể, Michael còn chẳng có cơ hội thét lên thành tiếng.

Liền Diệp Tâm Hạ cũng bất ngờ với sự hung hăng của sinh linh ở Thánh Thành, ngay cả thánh tài vệ binh xung quanh quan sát cũng tuyệt đối không dám lại gần cứu nguy cho lãnh tụ của bọn họ.

Họ chỉ rụt rè đằng xa, sợ sệt trông vào sắc mặt của Diệp Tâm Hạ

Trên thế giới này, lại có người đảo ngược trận pháp Phạm Quỳ của thiên sứ trưởng Michael.

Càng là tồn tại một người đang dồn ép mười sáu cánh thiên sứ mạnh mẽ nhất vào còn đường chết.

Thần nữ Parthenon rốt cuộc lại làm sao thu được cường đại năng lực này?

“Xèo xèo xèo~~~~~~”

Khắp tòa thành đột nhiên bùng cháy dữ dội như là gạch nung thiêu đốt.

Đại điện kim sắc bị phủ lên tấm thực vật, một lần nữa trở mình, phát ra minh huy diệu nhật, một hơi đem toàn bộ sinh linh, thực vật của Diệp Tâm Hạ nung chảy thành nhựa đường.

“Cút hết đi cho ta!!”.

Quang diễm sau lưng Michael đốt chãy mãnh liệt trở lại, chúng ngay sau đó tịnh hóa hết thảy trùng hoa, trùng độc, ong bướm trước mắt.

Liền giao ước toàn bộ bị đánh sập, Diệp Tâm Hạ phun ra một ngụm máu nhỏ tổn thương thể trạng do phản phệ.

“Người nào lại can đảm dám có nửa điểm coi thường Thánh thành, nửa điểm ý khiêu khích, ta tất để thân hình hắn mẫn diệt!!”

Michael phun ra lời nói ngông cuồng đến cực điểm này, mà nụ cười của hắn càng là từ ôn hòa đến điên cuồng kiêu ngạo, hướng về Diệp Tâm Hạ.

Hắn giơ hai cánh tay lên quẹt vào nhau, mở xé ra một cỗ lực lượng ánh sáng chói đến mức khiến Diệp Tâm Hạ phải xoay mặt đi nơi khác.

“Rắc rắc rắc ~~~~~~~”

Quang minh đại điện nứt ra trăm mảnh khe vực, bao nhiêu mảng thành thị rơi xuống bên dưới.

Đến toàn bộ trời đất liền diễn biến thành một cõi màu đen âm u, kéo đến giông tố cuồn cuộn, mà ở dưới sự điều khiển của Michael, lít nha lít nhít thiểm điện đỏ rực đánh xuống khắp nơi trên thiên không Thánh Thành.

“Oành oành oành~~~~~”

Những tiếng vang óc inh ỏi đến điếc tai xung quanh Diệp Tâm Hạ, mà nàng rõ ràng không hề nhận bất kỳ tia sấm nào.

Michael triệt để là tấn công những người thân của nàng, bất chấp đem hết thảy bình nguyên thiên không Thánh Thành này san phẳng về thời kỳ đồ đá.

Bóng tối phủ kín hầu hết tâm nhãn của nàng, âm thanh hủy diệt lôi phạt cùng gào thét khắp nơi càng khiến Diệp Tâm Hạ bỗng chốc sợ hãi, nàng co rúm người lại, một tay che lấy miệng mình.

Ở loại tầm nhìn hạn chế còn lại, Diệp Tâm Hạ lại thấy Michael như hóa thân thành một titan khổng lồ, to lớn đến vạn trượng đang xòe ra mười sáu đôi cánh đỉnh điểm hung dữ nhìn về phía mình đe dọa.

Sức mạnh của nàng chỉ có thể giao hiệp với sinh linh.

Nhưng sức mạnh của hắn rõ ràng cường đại đến cảnh giới thiên thần, ma pháp thứ nguyên tùy tiện thao túng trời đất không gian, lại như một hung thần Titan cổ đại mạnh mẽ nhất trong quá khứ từng hủy diệt đi văn minh Hy Lạp, đem hết thảy mười hai vị thần phải bỏ trốn khỏi quê hương.

Tranh đấu, phát triển, biến hóa ở Parthenon Thần Miếu lâu như vậy, Diệp Tâm Hạ bóc kén, lột vỏ thành một người khác hẳn.

Nàng có trí tuệ, có sự mạnh mẽ của thần nữ, càng là có lạnh lùng, nhẫn tâm của giáo hoàng.

Nhưng nàng vẫn là Diệp Tâm Hạ.

Vẫn tồn tại loại hồn thái chân thực nhất, cũng là nguyên bản nhất của nàng, nhân từ, e dè và đôi chút sợ sệt.

Khi gặp phải một Michael quá đỗi hung dữ, quá đỗi cường đại, vượt qua mọi sự hiểu biết của mình, liền thứ tận sâu căn nguyên của Diệp Tâm Hạ đã bộc lộ ra rõ rệt.

“Lúc nãy ta thấy ngươi đeo trên mình là huyết thạch giới, vậy ngươi có hay không nên ở đây thừa nhận mình là thần nữ Parthenon, cũng là giáo hoàng chí cao của Hắc Giáo Đình?” Michael ánh mắt vô cùng hài lòng hướng về Diệp Tâm Hạ nhìn nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.