...................
Đây không phải là Giang Dục nhị đệ tử chân thật đáng yêu hiền lành thiện lương dễ mến mà hắn biết.
Cái này há miệng ngậm miệng duyên phận nhân quả, là thuốc ngấm, vẫn là hắn đã phi thăng thực sự rồi?
Chơi ma túy thời buổi này, há miệng ngậm miệng duyên phận nhân quả?
Cái này lão nhị làm sao có chút không làm việc đàng hoàng. Triệu Mãn Duyên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là không nhiều lời cái gì.
“Đã ngươi đều nói như vậy, vậy vi sư tự nhiên nghe ngươi”. Triệu Mãn Duyên khẽ gật đầu, nói.
“Sư tôn, đệ tử có một chuyện muốn nhờ”. Giang Dục đột nhiên nói.
“Chuyện gì?” Triệu Mãn Duyên nhíu mày hỏi một câu.
“Còn xin sư tôn giúp đệ tử nhìn xem, đệ tử thiên phú là không chính kinh như mọi người nói, vô cùng thấp, đệ tử đối với tự thân thiên phú một mực cảm thấy rất kỳ quái, đệ tử rõ ràng cảm thấy thiên phú bản thân rất mạnh, nhưng lúc tu luyện, lại không thể lĩnh hội”.Giang Dục sờ lấy đầu hỏi.
Cái kia mắt vàng nhìn xem Triệu Mãn Duyên, trong đó tràn đầy hoang mang.
Hắn có thể hỏi vấn đề này, rõ ràng cũng coi như công nhận chính mình thật ưu tú thuyết pháp.
Triệu Mãn Duyên khịt mũi quay đầu ho một cái, tranh thủ lau mí mắt, quá nửa là nhịn không nổi bật cười phải che giấu đi.
Lão nhị nhà mình có thiên phú???
Ung thư bây giờ có phải chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc là sẽ hết bệnh không!?
Uầy uầy, ai cũng có thể lạc quan như nhà mình nhị đệ tử, thiên hạ thật bách bệnh đều miễn nhiễm.
“Giang Dục, trước hết vi sư muốn biết, vì sao ngươi hỏi vậy?” Triệu Mãn Duyên vẻ mặt làm bộ vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng vẫn đang rất kiềm chế nhịn cười.
Giang Dục không chút nào giấu giếm, thành thành thật thật đáp: “Không giấu gì sư tôn, Hắc Miêu của ta sau khi dùng Hồng Trần Lạc Hồn Tán, tu vi đạo hạnh bỗng dưng bành trướng ngoài ý muốn, giống như là ngộ ra tới cái gì. Mấy năm trước chúng ta lại đi đến Triều Đình Thanh Vũ đưa đồ, không hiểu mê mang thế nào mà Hắc Miêu tình cờ lại đi lạc vào đến thế triều vương phủ của hoàng đế Hạ Băng, chính là hoàng đế Hạ Băng điểm hóa cho nó, đem nó Hắc Miêu dẫn đường đạo tâm, thức tỉnh thành công Thú Hồn Sư, đồng thời đột phá đến Trung Quân cảnh, đồng thời cũng là Thú Hồn Sư. Nó... nó sau đó, ký kết hồn ước với ta, ta trở thành hồn nhân của nó”.
“Sư tôn, ngày xưa người nói ta với ta. Thú Hồn Sư, điểm quan trọng chính là Thú, người chỉ là phụ, bây giờ có lẽ ta đã hiểu. Ta không thức tỉnh Thú Hồn Sư, mà là thú của ta. Đây có phải đạo lý người nói?”
Triệu Mãn Duyên: “?????”
Chuyện gì đang xảy ra vậy!?
Ta có nói như thế hồi nào sao ta không nhớ???
Ân, cho là ta có lắc lư qua nói bậy nói bạ cái gì đó, ngươi vậy mà cũng thật sự đi làm cho được???
“Ngươi xác định Hắc Miêu thức tỉnh Thú Hồn Sư chứ không phải ngươi?” Triệu Mãn Duyên ngây người hỏi.
“Phải”.
“Ngươi xác định ngươi là hồn nhân, nó ký kết với ngươi chứ không phải ngươi ký kết hồn ước với nó?”
“Đúng vậy”.
“Vậy bây giờ là nó triệu hoán ra ngươi, chứ không phải là ngươi triệu hoán ra nó? Ngươi là nô, nó là chủ?” Triệu Mãn Duyên thật mẹ nó bất an.
“Là như vậy a... nhưng cũng không hẳn, kì thật chúng ta là bạn, bình thường ta và nó vẫn xuất hiện bình đẳng phía ngoài. Nhưng đúng là nó có thể triệu hoán được ta”. Giang Dục thuyết pháp, kì thật nói ra, chính hắn đều có chút khó mà nói thông được.
Trên thực tế, Giang Dục chưa từng tiết lộ với Triệu Mãn Duyên chính mình là pháp sư. Thậm chí kể từ khi Hắc Miêu ký hồn ước với hắn, năng lượng tràn vào trong thế giới tinh thần để hắn vậy mà đã song nhược đột phá Triệu Hoán Cấm Chú pháp sư.
Dựa theo hệ triệu hoán giảng cứu, khế ước của Giang Dục chính là Hắc Miêu. Ở chiều ngược lại, Giang Dục lại chính là hồn ước của Hắc Miêu, quan hệ hai chiều song hành, gắn kết cực kỳ bền chặt.
Cũng nhờ có Hắc Miêu tâm linh tương thông, Hắc Miêu nói cho Giang Dục biết, nó cảm nhận được thiên phú của Giang Dục rất không tệ, tuyệt đối không như những gì người ta thấy.
Chỉ bất quá, Giang Dục mẹ nó cũng không thấy a.
“Thiên phú của ngươi không yếu, sở dĩ không cách nào tu hành, là bởi vì còn không có tìm tới thuộc về chính ngươi con đường, đợi đến ngươi tìm tới thuộc về mình con đường, tự nhiên sẽ hiện ra thiên phú”. Triệu Mãn Duyên hiện tại bó tay toàn tập, chỉ có thể thuận buồm lắc lư.
Hắn lại bắt đầu hắn thường ngày thao tác.
Uyển chuyển chém gió thành bão.
“Đường? Xin hỏi sư tôn, như thế nào đường? Con đường của ta lại tại tình huống thế này nên đi chỗ nào?” Giang Dục hơi có vẻ mê mang mà hỏi.
“Đường chính là Duy Tâm, ngươi Duy Tâm ở nơi nào, quyết định bởi tại chính ngươi, đầu tiên ngươi phải hiểu được, ngươi muốn đi cái gì đạo, ngươi đi đạo là cái gì!”
Triệu Mãn Duyên chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.
“Sư tôn, ta... ta không biết rõ ta muốn đi cái gì mà nói. Ta đã làm giống như người, đã để Hắc Miêu thức tỉnh cùng đột phá thành công... nhưng sau đó thì tiếp theo phải làm sao? Ta đi đến Phật Tông ngồi thiền, cũng là vì muốn minh bạch con đường của ta”. Giang Dục lắc đầu nói.
“Không biết? Cũng được, vậy vi sư liền hỏi ngươi mấy vấn đề, dùng cái này đến suy đoán ngươi Duy Tâm đ*o quả ở đâu”. Triệu Mãn Duyên thản nhiên nói.
Hắn lừa dối đệ tử nhiều lắm, đã lắc lư ra kinh nghiệm.
Dù là lại thế nào nói mò, hắn cũng có thể làm đến lạnh nhạt một điểm.
“Sư tôn cứ hỏi”. Giang Dục như vậy trả lời.
Gặp một màn này.
Triệu Mãn Duyên hướng phía trước đi vài bước.
Hắn đi mấy bước, mới quay người nhìn về phía Giang Dục.
“Vi sư hỏi ngươi, theo ý của ngươi, ngươi đi Phật Tông nghiên cứu mới về phải không, vậy trả lời cho ta biết, như thế nào chính đạo?” Triệu Mãn Duyên hỏi.
“Chính đạo?” Giang Dục trầm tư một chút, ngẩng đầu hồi đáp: “Giết người đòi lý do, đó là chính đạo chăng?”
Triệu Mãn Duyên hơi sốc.
Ngươi thật giống như không theo kịch bản đến nha?
Cái gì giết người đòi lý do đó là chính đạo?
“Vậy là cái gì ma đạo?” Triệu Mãn Duyên bắt đầu cảm thấy lão nhị đã có chút khó chơi rồi, chịu đựng muốn rút cái này không theo kịch bản tới đệ tử ý nghĩ, lại hỏi một câu.
“Ngược chính đạo chính là ma đạo, ma đạo giết người không cần lý do”. Giang Dục thành thật đáp.
“Như thế nào phật đạo?” Triệu Mãn Duyên tiếp tục ném cái khác chẳng liên quan gì.
“Phật giảng duyên phận, thuộc về chính đạo một loại, giết người đòi lý do”.
Triệu Mãn Duyên: “????”
Lý luận nghe vô lý, nhưng không bác bỏ được.
“Kia thế Nhân Đạo là thế nào?”
“Thiên phú tốt, khí vận sâu, chính là thiên đạo hữu tình, giết người giảng đạo lý, thiên phú chênh lệch, khí vận thấp, là chúng sinh, đó chính là thiên đạo vô tình, giết người cầu sức mạnh”.
“Ngươi...” Triệu Mãn Duyên nghe những lời này.
Hắn trầm mặc.
Hắn xem như đã nhìn ra.
Cái này Giang Dục đã tẩu hỏa nhập ma, không còn là bình thường, kỳ quái...
Nói như thế nào đây.
Cái này lão nhị ý nghĩ đặc biệt nghĩ nhiều?
Mà lại nghĩ nhiều đều là nghĩ một chút cái gì kỳ kỳ quái quái đồ vật.
Những lời này phóng xuất, để Triệu Mãn Duyên vốn là muốn nói thêm lời, tất cả đều nén trở về.
Dựa theo kịch bản bình thường, Triệu Mãn Duyên cảm thấy, Giang Dục luôn luôn khẳng định sẽ nói không biết, sau đó hắn mò mẫm linh tinh dừng lại.
Thế nhưng là vì cái gì một ngày hôm nay, hắn cái gì cũng biết, còn biết tất cả, rất trơn tru a.
“Giang Dục, người và thú theo đạo mà ngươi nói là không phân biệt đúng không?” Triệu Mãn Duyên hỏi.
“Sư tôn, đúng là vậy”.
“Ngươi có biết vì sao nó ký kết thu nhận ngươi làm hồn ước không?”
“Bởi vì chúng ta rất thân?”
Triệu Mãn Duyên lắc đầu.
“Bởi vì nó thấy ta lương thiện?”
Triệu Mãn Duyên lại lắc đầu.
Lần này tới Giang Dục trầm mặc một lát.
Gặp Triệu Mãn Duyên cười nói: “Bởi vì ngươi rất mạnh”.
“Nếu một Thú Hồn Sư ký kết tìm sủng thú cho mình, bọn hắn sẽ tìm con hàng mạnh mẽ để ký kết nuôi dưỡng. Có đúng không?”
Lời của Triệu Mãn Duyên quả thật nghe thì thấy rất thuyết phục.
Dạng này bản thân cảm thấy chính mình rất mạnh, đúng đúng, đúng là có cái đạo lý này.
................
Thần Nguyên Kỷ Một bộ hắc ám văn học, tàn nhẫn, máu tanh, tư tương nam chinh cùng đại bộ phận nhân vật bên trong đều thiên về tiêu cực.
Không cẩu huyết, không buff quá đà.