..............
.............
.............
Cách Triều Ca về hướng Đông Nam khoảng 12000 dặm.
Cao ngất nguy nga, sương mù phía sau vĩnh viễn cũng có một tòa cao hơn dãy núi đứng sừng sững, phảng phất mãi mãi không kết thúc.
Điện chủ Ngô Việt Hùng cùng thiếu chủ Lê Nam Phước dẫn dắt bát ngát thao trường dài dòng mấy trăm vạn đại quân Hàn Hải Điện đang chờ lệnh ép vào Triều Ca. Lúc này, bọn hắn đứng tại đỉnh núi cao nhất phía trên cự phong, trong vòm trời hiện đầy lít nha lít nhít hỏa diễm, lưu tinh càng là che đậy trời cao, khiến người ta cảm thấy duỗi ra tại một cái tận thế ở trong.
“Cái kia... Đó là một khối cùng Hỏa Tinh tương tự tinh cầu sao??” Lê Nam Phước trên mặt viết lên đầy vẻ kinh hãi.
Cùng Ngô Việt Hùng leo lên tòa này chót vót Tình Sơn ngọn núi thời điểm, bọn hắn thấy được thiên khung chỗ sâu có một mảnh đại lục rơi xuống, đang cùng Triều Ca phía trước mặt song song đón lấy tiếp theo va chạm.
“Đây là thần thoại cấp độ chiến đấu... không phải thứ mà chúng ta nhận thức trước đó có thể tưởng tượng được. Thiếu chủ, ngươi tận dụng cơ hội này chiêm ngưỡng học hỏi, một đời người tinh hoa phấn đấu đến tột độ có mấy cái vạn năm tuổi thọ, chỉ một lần nhìn thấy được toàn bộ giây phút này, coi như là vô tình trở thành kiến cỏ bị giẫm chết đi, thật sự cũng không có gì phải hối tiếc”.
Hỏa cầu to như thiên địa đổ sập rớt xuống, trong tầm mắt của Ngô Việt Hùng và Lê Nam Phước đứng nhìn từ xa, đột nhiên u ám đỏ rực trên bầu trời xuất hiện một cái cái hình dạng đồ vật mấy ngàn tấm lưới tầng tầng lớp lớp, trên tấm lưới càng có xuất hiện chi chít Thần Ngữ Pháp Văn màu vàng màu cam đầy ắp mỹ lệ, những chữ này đều là cổ ngữ, khó hiểu mà huyền ảo, trông qua mười phần thần bí thâm sâu, rõ ràng có văn phạm thần tiên của một bậc đỉnh đỉnh đại đại Hạo Nhiên Nho Gia trên thế giới này.
Một câu nói vang vọng khắp vòm trời:
“Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu”.
“Thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh”.
Toàn bộ Triều Ca đều nghe được thanh âm khoan thai mà ấm áp này.
Chữ nổi lơ lửng trên không trung, đại khái ý nghĩa của hai câu chính là --- Không tên vốn là căn gốc của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật. Trời sập thì đất đỡ, trời ép xích lại gần, chính là cội nguồn của vạn vật sinh sôi.
Thanh Minh chi đạo, hạo nhiên chi khí, liên hoa chi tâm, đạo của Thánh nhân là làm mà không tranh, vì không tranh nên thiên hạ không ai có thể tranh.
Thần văn lóe sáng tầng lớp tầng lớp xoay vần, bao phủ lại tòa thành Triều Ca này ở biên ngoại, đồng thời vùng hỏa tinh đại lục kia rơi xuống chặn lại, trên thương khung phát ra Liên Hoa, Hạo Nhiên, Thanh Minh ánh sáng, đâm khối đại lục khổng lồ kia vỡ nát thành muôn ngàn trùng mảnh. Ngay sau đó cả mảnh trời liệt diễm trùng kích, bầu trời càng bị thiêu đốt đến giống như Luyện Ngục.
Nếu là không có những đoạn Thần Văn Cổ Ngữ đẹp đẽ tinh diệu kia, để viên hỏa thiên tinh cầu rơi vào Triều Ca, chỉ sợ Triều Ca đồng dạng sẽ chia năm xẻ bảy, sinh linh đồ thán.
Đúng Thần Tiên đánh nhau...
Cái này vô duyên vô cớ hậu quả phía sau, có phải hay không thực sự làm cho người ta suy nghĩ tỉ mỉ bản thân đúng là cực kỳ nhỏ bé lợn dê đều không bằng, vừa rồi bọn hắn chính là bị Quỷ Môn Quan sượt qua người.
Trong lúc bất chợt, cả Lê Nam Phước và Ngô Việt Hùng đều không tự chủ được mà ngồi khụy xuống, ôm ngực thở dốc, cảm thấy cỗ lực lượng kia uy áp quá mức khủng khiếp, bọn hắn cách xa như vậy nhưng vẫn không cách nào thoát ly khỏi vùng ảnh hưởng.
“Sở Giang...” Ở một vùng cứ địa nơi khác, thuộc về Triều Ca bộ phận, đứng trên Cao Lãnh Đài, điện tôn Lạc Nhạn môi cong mấp máy một cái.
Vẫn nghe đến Hạo Nhiên Sở Giang thần thánh không gì sánh được, bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả nhiên lời đồn vẫn còn kém xa lắm...
“Không phải hiển nhiên mà Sở Giang được làm đại sư huynh Quỷ Cốc Tông”. Thế Mỹ dở khóc dở cười, đứng ở một bên, tự mình hổ thẹn trích dẫn lại một câu thâm thúy của Đạo gia: “Đại thiện như nước. Nước thiện, lợi ích vạn vật mà không tranh, ở nơi mọi người không thích, do đó gần với Đạo”.
“Sở Giang cái người này... Hắn hiểu rõ Thiên Đạo, chỉ sợ còn hơn cả Thiên Đạo”.
Không chỉ bầu trời, liền là mặt đất, vô số Hải Giác Ma Đằng do Mộc Quái Tổ an bài sắp xếp, Hải Giác Ma Đằng bố trí rất nhiều rễ cây và dây leo dưới lòng đất, đại địa biên ngoại Triều Ca hỗ trợ nó tùy ý di động, hoàn toàn không có một chút lực cản. Thân thể của nó lộ ra bên ngoài chỉ là một góc băng sơn, mỗi lần buông thả kỹ năng Đằng pháp đều cuốn lên Mộc Lãng, Kim gai ngập trời, khói bụi tung bay cuồn cuộn che kín thiên địa.
Bất quá, công kích nhiều như thế nào, ầm ầm ra sao, cuối cùng vẫn không thể xuyên thủng được Thần Văn che chở Triều Ca của Sở Giang. Mộc Quái Tổ căn bản là không đánh trúng Sở Giang được, càng không thể chơi bài bỏ người đánh vật đánh vào Triều Ca sau lưng Sở Giang nổi. Hơn nữa, Sở Giang còn có một đạo pháp Thanh Minh đã luyện đến cực hạn, siêu thánh chủng Thanh Minh đã ngưng tụ ra được Kiếm Vực, trăm đạo Phong Liêm Kiếm hoàng kim che chắn xung quanh thân thể mình, chỉ cần Mộc Quái Tổ dám thò đầu ra khỏi mặt đất sẽ lập tức ăn hết cả đống Liêm đao kiếm vực kinh khủng này.
Nhìn thấy mỗi lần Mộc Quái Tổ cố ý hiện thân một chút, sẽ phát hiện Liêm Đao không ngừng xuyên qua Đằng Lâm rừng dây leo, kiếm vực cường đại chém đứt đống rễ cây cản đường, Phong Liêm hoàng kim điên cuồng trảm phá Hải Giác Ma Đằng, một phần lực lượng của Mộc Quái Tổ.
“Sở Giang, ngươi từ đầu đến cuối chỉ biết thủ, chờ ta sở hở để phản công, không cảm thấy cái bối danh của ngươi có chút nhục nhã rồi sao?” Mộc Quái Tổ có cảm giác bị ức chế nội tâm, việc nó và Đọa Lạc Viêm Quân liên tục bị Sở Giang lầm lầm lì lì ngăn chặn hết tất cả đòn đánh, thậm chí lâu lâu còn cất giấu phản đòn kĩ năng, ngược lại để Mộc Quái Tổ chịu tổn thương không phải nhẹ.
Đọa Lạc Viêm Quân thì còn tốt, nhẹ nhàng thong thả, thỉnh thoảng ném ra một chiêu sát cơ khủng bố để thăm dò Sở Giang, giống như viên Hỏa Cầu vừa rồi cấp bậc hủy diệt rơi xuống, kì thật để Mộc Quái Tổ cảm giác cái tên này cũng không quá nhiệt huyết.
“Nhu nhược thắng cương cường. Ta cũng không có muốn đánh với các ngươi. Hay là bây giờ chúng ta thôi đừng đánh, ngồi xuống nói chuyện đạo lý đi”. Sở Giang rất khoan thai, hồn nhiên như ông tiên nói.
“????”
Câu này liền để Mộc Quái Tổ trầm trọng ức chế tăng thêm ức chế, cực kỳ khó chịu với loại người giống Sở Giang.
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch mạnh còn thích nói đạo lý.
Thiệt là rất nhức đầu!!!
“Nhân chi sinh dã nhu nhược, kỳ tử dã kiên cường. Dưới thiên đạo này, Đế Hoàng cũng tốt, người thường cũng tốt, tại sao không chịu mềm mại một điểm đâu, chẳng phải khi ai chết cũng sẽ nhắm mắt cứng đơ. Mềm mại mới là đạo sống, vạn vật cỏ cây sống cũng mềm mại, khi chết liền khô cứng. Do đó kẻ cứng rắn là kẻ phải chết, người mềm mỏng là người thuận thiên đạo sự sống. Thế nên dùng binh lực mạnh thì sẽ bị tiêu diệt, cây cối cứng thì sẽ bị gãy. Lớn mạnh ở dưới, mềm yếu ở trên”.
“Mộc Quái Tổ, ngươi là Thiên Đạo Đế Hoàng không cảm thấy tốt hơn là muốn gia nhập chiến tuyến Sa Đọa sao? Thiên đạo đế hoàng vốn là thiên trường địa cửu. Giống như trời đất, trời đất sở dĩ dài lâu chính vì không sống cho mình, vì thế nên trường sinh. Làm Sa Đọa, sớm muộn cũng ài... Mà kì thật ra, Sa Đọa cũng tốt, cũng là Thiên Đạo một phương hướng lựa chọn, ta không trách ngươi, ta chỉ tội cho đồng bào đồng tộc của ngươi, vì ngươi trách nhiệm lựa chọn mà dẫn dắt vào tử kỳ”. Sở Giang lại nói.
...........
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”