....
Bee sau đó đi ra một điểm hẹn ở cầu Brooklyn.
Người hắn gặp là Khafre, Bee cũng không có rảnh rỗi nhiều lời, chẳng qua là căn dặn mấy chuyện, để cho Khafre thế thân mình quay trở lại điều hành Liên Hợp Quốc.
“Lão sư, ta đã điều tra được một ít sự tình liên quan đến người kia”. Khafre đột nhiên lên tiếng nói.
“Văn Thái?” Bee nghe cái này, lập tức dừng lại bước chân đang định rời.
Vài tháng trước tình cờ ở đáy biển Ma Đô kiểm tra lăng mộ thượng cổ Hung Thú còn sót lại, Bee phát giác được một loại cấm chế ma pháp của nhân loại. Cấm chế dùng ma thạch đến dẫn dắt, chỉ cần nhìn số lượng ma thạch hết năng lượng khô héo đi, Bee có thể phán đoán được tuổi thọ cấm chế rơi vào khoảng đâu đó hơn 20 năm trước.
Ngoài ra, bước sóng có một cái thông đạo hướng xuống lăng kính Hắc Ám Vị Diện, này cũng nói rõ rằng người tạo ra cấm chế là vị nhân loại nào đó đang sinh hoạt dưới Hắc Ám Vị Diện, mà thực lực người này còn rất kinh khủng, chỉ thông qua phân thân ở lăng kính đi ra, nhưng khí tức áp đảo cả Bee.
Cho nên Bee dứt khoát khẳng định người này có khả năng là Hắc Ám Vương, bởi vì cũng chỉ có Hắc Ám Vương mới bị pháp tắc áp chế, mới không dám trực tiếp đem bản thể giáng lâm đến ma pháp vị diện. Hơn nữa, Bee đánh giá rằng vị Hắc Ám Vương này thậm chí còn tựa như quen biết Mạc Phàm vậy, hoặc ít nhất, hắn có lý do thích hợp để cứu Mạc Phàm, đem Mạc Phàm tới Hawaii mấy tháng để chữa trị.
Tin hay không trên đời này sẽ có một ông bụt nào đó đột nhiên xuất hiện từ Địa Ngục đi ra rồi cứu người?! Sẽ không đi.
Nếu vị Hắc Ám Vương đó đặt cấm chế ở lăng mộ Thượng Cổ Hung Thú, vậy thì hắn nhất định mục đích ban đầu liền liên quan đến Thượng Cổ Hung Thú chứ không phải cứu Mạc Phàm, cứu Mạc Phàm chỉ là ngoài ý muốn lý do, nhưng bằng nguyên nhân nào đó liền không thể không cứu.
Sau khi móc nối tất cả lập luận với nhau, dữ kiện thứ nhất là nhân loại làm Hắc Ám Vương, dữ kiện thứ hai là cố sự chỉ xảy ra ở thời đại này, tức là hơn 20 năm trước, vị Hắc Ám Vương đó từng có mặt ở ma pháp vị diện. Dữ kiện thứ ba là có liên quan tới Mạc Phàm, thứ tư là vị nhân loại Hắc Ám Vương đó có năng lực chữa trị, thậm chí cực mạnh chữa trị...
Tổng hợp tất cả lại, Bee rất nhanh nghĩ tới cái tên Thánh Tử Văn Thái. Trong mốc thời gian đó, trong khối điều kiện đó, Văn Thái là có khả năng lớn nhất đi.
Mặc dù cũng không loại trừ còn nhiều người khác, nhiều tình huống khác nữa mà Bee không cách nào biết hết được, nhưng đại khái là xác suất rơi vào Văn Thái vẫn cao nhất đi.
Dù sao thì hắn vẫn không tin rằng trên thế giới này cũng không có quá nhiều trùng hợp như vậy!!!
Bất quá, Bee không có khẳng định chắc chắn. Hắn không phải đấng toàn tri, hắn không thiên thông mọi thứ trên đời, mọi thứ đối với hắn vẫn là phải đi từng bước từng bước suy đoán, đi thu thập tình báo khai mở từ từ.
Văn Thái chỉ là một giả thuyết, cho nên Bee mới để Khafre điều tra cẩn thận cái chết Văn Thái để xác nhận lại.
Khafre có gì nói đó, nghĩ như thế nào liền nói ra ngay: “Ân. Có được cơ số thông tin về thánh tử Văn Thái, ta nghĩ đối với ngài là đầy đủ để suy luận”.
Lúc này Bee đã tháo mắt kính đen xuống, xoay người lại nhìn chằm chằm ánh mắt của Khafre, mở miệng nghiêm túc hỏi: “Cái chết của Văn Thái thế nào?”
“Đúng như ngài dự đoán, rất không bình thường a”. Khafre bắt đầu chậm rãi tự thuật lại: “Theo một vài tin tức chúng ta thu thập được, Văn Thái thậm chí khi đó có thể để cho Thánh Thành một nhóm nguyên lão phụng sự nghe theo hắn sắp đặt, liền Remiel tên tiểu tử kia đều phải dùng biện pháp cứng rắn loại trừ nguyên lão Thánh Thành để áp đặt tội thạch màu đen Thánh Tài Viện cho Văn Thái“.
“Mặt khác...”
Bee nhăn mặt hỏi: “Mặt khác ra sao? Nói tiếp đi!”
“Mặt khác, các hiệp hội lựa chọn màu đen tội thạch cho Văn Thái, giống như trước đó đều là toàn bộ chịu ơn của hắn không ít lần, có thể nói là quan hệ cực kỳ thân cận, không thể không trả ơn. Đến mức vì sao bọn hắn phút cuối cùng muốn giết Văn Thái cũng không thể lý giải nổi“.
“Nếu đổi lại ta, ta còn cảm giác nếu không phải Remiel giở trò, hẳn 11 viên đá sẽ toàn bộ là màu trắng mới đúng, Văn Thái không phải chết tức tưởi bởi chính Parthenon Thần Miếu, bởi chính em gái ruột Ishisa của mình như vậy”.
Những lời thành thật này của Khafre để cho Bee khẽ cau mày suy tư một chút.
Lẽ ra phải là 11 viên đá trắng, rửa sạch tội lỗi cho Văn Thái. Nhưng kết quả cuối cùng minh bạch là 6 đen, 5 trắng, kết án phán quyết Văn Thái về địa ngục, lại còn có Ishisa phản bội?
Này là Thánh Thành xiếc khỉ sao?
Không, tuyệt đối không! Bee lắc đầu phủ nhận ngay lập tức.
Lấy Remiel thờ phụng Thiên Phụ hành vi, nhân danh Thiên Sứ Trưởng có chấp niệm với quy tắc, Remiel là tuyệt đối không có dũng khí dám tẩy trắng thành đen cho phán quyết thạch.
Hắn chỉ có thể như Thánh Thành cách làm cũ, dựa vào quy củ. Ở trong bóng tối đi cửa sau bắt tay cùng các thế lực thẩm phán ném tội thạch, dùng ngoại giao cơ sở bằng ‘tài nguyên’, bằng việc ‘bảo trợ’ để xử lý triệt để, hướng mọi người đi tới kết quả có lợi cho Thánh Thành.
Nhưng Văn Thái lại không phải Mạc Phàm dạng này lý trí ở nắm đấm, Bee biết được Văn Thái ở thời đại chục năm về trước, Văn Thái chính là thần thoại, là thương thiên chúa tể độc tâm thuật, là vị thần đối nhân xử thế, thật giống như ngồi trên bàn uống một chén nước, nói vài ba câu cùng hắn, tất cả mọi chuyện đều huyền diệu biến thành huynh đệ ruột thịt vậy.
Này càng không cần phải nói đến trình độ em gái ruột trong nhà; nếu Ishisa phản bội Văn Thái, kết quả ra sao, nàng hẳn là đủ thông minh để hiểu.
Các thế lực, nhân vật hiển hách đi theo Parthenon Thần Miếu dưới triều đại của Văn Thái gần như là nhiều tới mức đếm không xuể, Văn Thái nếu chết oan, Ishisa tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp. Coi như Ishisa có dùng động cơ tẩy trắng nào đi chăng nữa, chỉ cần Văn Thái ghi hận, Ishisa cũng vĩnh viễn không thu được Thần Nữ danh hiệu. Nhưng cuối cùng Ishisa lại vẫn sống, và vẫn được một ít người bên dưới Văn Thái phò tá đời tiếp theo Thần Nữ như không hề có chuyện gì. Đây là lý do gì?
Phải chăng ở giữa đoạn mâu thuẫn trong nội bộ gia đình này, có sơ hở! Có thuật che mắt thiên hạ! Bee nhìn một phát liền thấy ngay sơ hở của hai người bọn họ, dẫn đến tuyệt đối không tin Ishisa phản bội Văn Thái.
Thánh Thành đi cửa sau mặc kệ Thánh Thành đi cửa sau, làm bạn với Văn Thái chính là làm bạn với Parthenon Thần Miếu Thần Hồn, thứ có thể phục sinh người chết, cũng có thể vì bọn hắn thức tỉnh Thần Phú, mở ra đột phá cấm chú cơ hội.
Thánh Thành muốn vượt quyền Văn Thái bằng tài nguyên... Ân, có thể! Dù sao Thánh Thành mạnh mẽ giàu có không thể chối cãi.
Nhưng không đủ!
Các hiệp hội khác có thể sợ hãi Thánh Thành, nhưng có vì một ít tài nguyên của Thánh Thành để chống lại Văn Thái hay không là câu chuyện rất khác. Phải biết rằng Thánh Tử Văn Thái mới là người luôn luôn dang rộng vòng tay vớt vát bọn hắn khi bọn hắn suy sụp nhất.
Một cái bán cấm chú pháp sư nhưng thu thập Hắc Long Đại Đế, thu thập toàn thế giới nhân loại nhân tâm. Coi như thời đại đó, người có tư cách nhất lật đổ Văn Thái, cũng chỉ duy nhất một mình quân bài Nhật Ánh dạng này. Đáng tiếc, có vẻ hai người đồng dạng là bằng hữu.
Này để Bee đi đến một cái kết luận, hắn đã khẳng định chắc chắn rồi.
Thánh Thành khi đó thất bại! Remiel không có khả năng phán xét Văn Thái, ném đá kết quả bên trong, Văn Thái mới là người chưởng khống kết quả, không phải Thánh Thành.
Nói khái quát hơn, Văn Thái muốn chết!
Nếu hắn không muốn chết, trên thế giới này sẽ không có người giết được hắn.
Còn vì sao hắn lựa chọn như vậy...
“Ngươi từng nói Ishisa được hồi sinh không dựa vào Athena Thần Hồn đúng không?” Bee nhớ lại một cái thông tin khác, lập tức chất vấn Khafre để kiếm chứng.
“Ân, về sau ta được biết, Diệp Tâm Hạ nói với truyền thông rằng, nàng sử dụng bạch ma pháp chữa trị cho Ishisa bị Kim Diệu Apollo đả thương, rốt cuộc Ichisa bị bạch ma pháp phản phệ chết”. Khafre nói.
Nói xong, hắn cũng sẵn tiện suy đoán thêm: “Bất quá, ta cho rằng Diệp Tâm Hạ là lừa gạt truyền thông. Dù sao hai người cũng đang cạnh tranh, nhất định Ichisa là bị Diệp Tâm Hạ giết chết để dễ dàng giành thắng lợi Thần Nữ. Hừ, cái gì mà bạch ma pháp chữa trị bị phản phệ chứ, trừ phi linh hồn Ishisa đã thối rữa, trừ phi nàng là vong linh, là hắc ám sinh vật, là...”
Đột nhiên Khafre ngờ ngợ cái gì đó với chính lời mình nói, hắn dừng lại không nói thêm gì nữa.
Mà khuôn mặt của Bee cuối cùng cũng nở ra một nụ cười cực kỳ đắc ý, thậm chí nhiều phần tựa như lý giải thấu đáo sự thật.
“Thật là khéo a Văn Thái. An bài chi tiết đến cường độ này, đến ta cũng phải rùng mình”.
“Lão sư, không phải ý ngài... Chẳng lẽ Văn Thái thực sự là...”
Bee gật đầu, cười khổ nói: “Hắc Ám Vương thủ bút ở nhân gian!!”
.....