...............
Mạc Phàm cùng Nhàn Nhàn cũng mang theo lễ vật, đó là một cái hộp ngọc trang điểm cơ quan thuật của Nhàn Nhàn chế tác, có tác dụng bắn ra 77 cây kim châm tẩm độc Đế Vương, là đồ tốt bảo mệnh.
Ngô Hiền chỉ là Á Đế Vương cường độ thân thể cấp độ, mặc dù Á Đế Vương đương nhiên rất mạnh, nhưng đặt tại trong cái sảnh này, nàng hơn được lớp trẻ, cũng không cách nào so với các tiền bối thế lực lớn. Do đó nhận được món quà này đối với nàng đều hẳn sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc ngụy trang phòng thân.
Ngô tiểu thư duy trì nụ cười ấm áp, cùng vài ngày trước ngồi trên xe ngựa tám chuyện, ở bên cạnh Phong Thanh Dương làm nũng như mèo rừng nhỏ bộ dáng không giống nhau lắm, hôm nay trường hợp nàng cho thấy một vị thiên kiêu chi nữ xuất phát điểm ở vạch đích phong phạm, thận trọng hữu lễ, nhã nhặn đoan trang, bao quát cùng bọn hắn khi ấy hảo hữu vui vẻ nói chuyện trời đất cũng rõ ràng cố ý thu liễm.
“Phàm ca, ngươi cũng tới đây đi, chúng ta đi tham quan nhà ta một vòng”. Ngô Hiền đứng ở cạnh Phong Thanh Dương, cách mấy người cùng Mạc Phàm và Nhàn Nhàn vẫy vẫy tay.
“Hả... A, tốt“. Mạc Phàm nhẹ gật đầu, ánh mắt lại một lần nữa từ cái này tân khách đình bên trong đảo qua.
Vốn là muốn muốn chờ đợi tín hiệu từ Lạc Nhạn xuất hiện, nhưng nàng vẫn luôn chưa từng xuất hiện..
Ngô Hiền có chút ủy khuất giậm chân, đánh vào vai Mạc Phàm nói: “Ngươi rõ ràng đã sớm nhìn thấy ta, vì cái gì không thèm tới gặp, để Nhàn Nhàn tặng lễ vật xong liền trốn ra đó ngồi ngắm cảnh đâu?”
Nàng không so với cảnh đáng chú ý?
Mạc Phàm cười khổ, sở dĩ không tiến tới thăm hỏi nàng sớm hơn, chủ yếu là bởi vì còn có công chuyện.
Thứ yếu, hiện tại hắn đang xoắn xuýt một vấn đề.
Phong Thanh Dương và Ngô Hiền đang yêu nhau sao?
Nếu là yêu nhau, bắt đầu từ bây giờ, Phong Thanh Dương cũng nên gọi mình là Phàm ca cho phải đạo mới đúng!?
Vì cái gì hắn lần nào gặp cũng bất kính xưng đạo hữu tỉnh bơ với mình!?
“Đi một chút chào hỏi cha mẹ ta đi”. Ngô Hiền nói ra.
“Được rồi”. Mạc Phàm nói.
Căn dặn Nhàn Nhàn ở lại tiếp tục theo dõi động tĩnh tín hiệu từ điện tôn Lạc Nhạn. Mạc Phàm một đường đi theo Ngô Hiền và Phong Thanh Dương đến mặt Tây trang viên, hắn rốt cuộc chân chính gặp qua, đích thân chào hỏi qua vị kia điện chủ Ngô Việt Hùng trứ danh.
Ngô Việt Hùng cũng lần đầu chào hỏi Mạc Phàm.
Đương nhiên, một màn ngại ngùng gặp nhau này tương đối diễn ra khá là lúng túng. Trong lòng cả hai đồng dạng phát triển rất nhiều loại phức tạp khó nói ra bằng lời tâm tình.
Mâu thuẫn tồn tại.
Người thì mất kiếm mất cần kiếm tiền, người thì muốn lấy kiếm của mình thay trời hành đạo.
Ở giữa lẫn nhau bắt tay toàn bộ là gồng sức dùng man lực đọ xem ai khỏe hơn, rõ ràng là muốn dùng khí lực sát phạt lẫn nhau, đến mức Ngô Hiền đều cảm giác cả hai giống cừu nhân cũ như vậy.
May mắn là nhờ có Ngô Hiền ở giữa, cả hai cuối cùng không có trực tiếp bước lên lôi đài tỉ thí đại chiến 300 hiệp.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật nàng.
Nể một chút mặt mũi.
Như vậy mừng tuổi trưởng thành nữ tử, thật muốn đưa nhà người ta lão cha treo cây đánh liền có chút không ổn thỏa.
Tây Viện.
Tây Viện đại sảnh toàn bộ là nhân gia trưởng bối, bọn hắn nhân dịp sinh nhật Ngô Hiền mà thịnh soạn gặp mặt bàn chuyện phiếm, tranh thủ vừa lấy lòng thiếu chủ điện chủ Hàn Hải Điện, vừa tận dụng cơ hội thu hoạch một chút quan hệ đối tác lẫn nhau.
“Mấy chốc đã hai vạn năm trôi qua, tuổi trẻ thật tốt a, còn được cái này lễ trưởng thành 3333 tuổi, ha ha ha, nhìn xem bọn hắn tinh khiết vô ưu không lo bộ dáng, không khỏi nhớ tới chúng ta trước kia cũng là như thế”. Đình đài bên trên, tóc bạc phơ đã thoái triều quy Thu Ly đứng ở lan can địa phương, ánh mắt ngắm nhìn xa xa một đám thiếu niên nam thanh nữ tú đi đi lại lại, tỏ ra phi thường hoài niệm.
Nàng nói chuyện cùng phía sau mấy lão bạn già từng học chung Nhật Minh Học Viên ở Nam Châu.
Đột nhiên, trong lúc còn chưa có ai trả lời lại, một âm thanh từ cầu thang bước lên mái đình cất tiếng.
“Ừm, chính là như thế, không có ngươi lừa ta gạt, cũng không có ngươi chết ta vong, nếu có chỉ là thủy chung nghĩ làm sao tại người khác trước mặt biểu hiện ra chính mình”. Điền nông Đường Bá Hổ đi tới, hoa xuân thu mộc một hương vị uyên bác tài tử nói ra:
“Tiền bối Thu Ly, lâu rồi gặp không lại ngài”.
Thu Ly khoát tay một cái, tự nhiên không có bao nhiêu thiện cảm nói chuyện với Đường Bá Hổ, chỉ là một hơi lạnh lùng đáp: “Có thể ngọn gió nào đưa Điền nông người lái đò đến bắt chuyện với bà lão này vậy?”
Đường Bá Hổ cười cười, không coi là mất mặt, rất thản nhiên đáp: “À, thì là Hàn Hải Điện Chủ Ngô Việt Hùng mời ta tới, ta vừa hay thấy cố nhân cùng một chút lão sư cũ đứng ở nơi này chuyện phiếm, thế là một mình mạo muội lên địa phương này thỉnh an ngài”.
Vừa nói xong, Đường Bá Hổ con mắt đoái hoài sang những vị lão sư khác, một dạng cố ý giả vờ nghiêng người hành lễ tôn sư trọng đạo, nhưng trong lòng có hay không ngàn dao găm dã thú ăn thịt thì khó nói.
Những vị lão sư kia bị một vòng ánh mắt của Đường Bá Hổ dọa cho khiếp sợ, sắc mặt như trét bùn, hơi cúi đầu thấp xuống không dám đối diện nhìn thẳng.
Cũng phải thôi, đứa nhỏ lễ phép ngày nào, người ta bây giờ đã là ngồi trên ghế bắc đẩu của thiên hạ Điền gia, một tay nhấn xuống thì ngoại trừ Thu Ly bên ngoài ra, những vị lão sư già cằn này tuyệt đối không có sức chống cự, mà lại, nói không chừng gia tộc phía sau cũng sẽ lâm vào tai ương ngập đầu.
Nhìn thấy mấy vị lão sư cũ của mình không dám nói gì, Đường Bá Hổ lập tức nở ra một nụ cười nham hiểm, xảo biện miệng lưỡi nhắc về chuyện xưa:
“Nhớ ngày đó đại sư Thu Ly cũng còn cùng chúng ta đồ đệ cùng một chỗ du lịch đại xuyên, chỉ tiếc về sau phát sinh chuyện như vậy. Ầy dà, Hoa Đà Thánh Nhân tiên tổ quả nhiên bất hạnh, nói cái gì ‘tuyệt thánh trí khí’, ‘thanh tĩnh vô vi’, lấy nhân làm gốc, lấy đạo cùng kỳ nghệ lý giải nguyên lý vận hành của thiên hạ vạn vật, rốt cuộc hết thảy vẫn không quản được một đạo nhân quả khí vận pháp tắc, bị chính mình tài năng cho hại. 50 vạn năm không có nổi một vị đồ đệ đủ nhân phẩm thu được truyền thừa. Thẳng đến mãi tìm kiếm được một vị Họa Bút như thần, thơ ý đại hào, cung cầm đều giỏi, trở thành truyền thừa đệ tử... khụ khụ, cuối cùng lại bị phế bỏ đi đôi tay, bàn tay vĩnh viễn không thể lại cầm bút đến vẽ, viết thơ”.
“Làm một người từng được học qua lễ nghĩa từ Thu Ly đại sư, Đường tiểu giáo thật vạn phần bất bình thay nỗi đau của tiền bối”.
Thu Ly nghe lời nói này, tức giận đến kém chút muốn một đạo Thần Ngữ đánh chết Đường Bá Hổ.
Nếu không phải đây là Hàn Hải Điện địa bàn, nàng thực sự dám đánh đấy!!
“Bất quá, trời không phụ lòng Đường tiểu giáo, cầu nguyện bao lâu, cuối cùng Tiền bối Thu Ly cũng đạt được thành tựu chính mình, nghe nói ngài có bàn tay vàng, thu được cơ quan sư nắn lại gân, chí ít mặc dù không cầm bút vẽ được, những viết thi pháp vẫn là có thể, không làm mất mặt tổ huấn”. Đường Bá Hổ trong ngôn ngữ có tính chất khiêu khích cực cao nói ra.
Một vị lão sư của hắn rốt cuộc không nhịn được, sợ hãi có thêm lớn chuyện, vội xen vào nói: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Đường tiểu giáo, ngươi cũng đừng nhắc lại nữa, đó là chuyện đã lâu rồi, không còn ai mong muốn nhìn thấy”.
“Đã lâu, đã lâu, ân, Tôn lão sư dạy chí phải. Lâu như vậy chuyện cũ, vốn dĩ có thể là quên đi, nhưng Thu Ly tiền bối vẫn không quên oán hận, ma tâm ảnh hưởng, vẫn đối với Đường tiểu giáo như cũ có chấp niệm không tha thứ, không cho phép ta gọi nàng một tiếng sư tôn, để ta cả đời này chỉ có thể mang danh phản phúc, làm cản trở đạo tâm, mỗi đêm trằn trọc không thể tiến vào cảnh giới vô địch Quân cấp”. Đường Bá Hổ tỏ ra tràn trề thất vọng, trong ngôn ngữ có nhất định ức chế nói.
..........................