Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 697: Chương 697: Không ai nợ ai




......

Mạc Phàm cười đắng chát, từ tận sâu trái tim âm thầm thán phục hai tiếng ‘lợi hại’ dành cho quỷ kế của Ngạn Thánh Giáo.

Loại giáo án nhét đá gắp lửa bỏ tay người này, thậm chí có thể đến đệ nhất hèn mọn tật hồn Vũ Ngang đều thấy phi thường chán ghét.

“Tranh thủ cho ta chút thời gian”. Mạc Phàm mở miệng nói với đám tù nhân đứng chung quanh mình trong mật thất.

Hắn sớm nhìn ra trong đám dã nhân yêu ma này dĩ nhiên xuất hiện không ít vài tên tương đối có thực lực hấp huyết quỷ tộc. Đặc biệt là cái kia già nua trưởng tộc nắm giữ bán huyết ma thể cách.

Tuy bọn chúng bị giam giữ ở hầm ngục rất lâu, thực lực đồng dạng có đáng kể hư nhược suy yếu so với ban đầu; nhưng huyết tính chiến đấu cùng oán hận sâu nặng với Thiên Quốc liền không thành vấn đề rồi, sống chết vốn đã sớm chẳng màng.

“Chủ thần tôn kính, xin ngài yên tâm, chúng ta sẽ vì ngài cống hiến”. Già nua hấp huyết quỷ gần như quỳ rạp xuống đất, đối với Mạc Phàm phát sinh tuyệt đối tín ngưỡng

Ác ma từ xưa tới nay vẫn được cao tầng huyết tộc cung kính thờ phụng như thần. Về phần bản thân lão già này, hắn là bán ma huyết tộc, là một nhánh ngoại lai có máu mủ tương đối gần với Huyết Vương Ambrogio.

Mà cũng chỉ có cấp bậc trưởng lão như hắn mới biết được ác ma Mạc Phàm đạt được Thần Huyết đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào; để lão từ khi ngờ ngợ ngửi thấy, nội tâm tuyệt đối muốn vỡ vụn vì rung động.

Mạc Phàm khoát tay, hiệu lệnh cho bọn hắn liều mạng ngăn cản đám thánh pháp của Thiên Quốc xông vào trong mật đạo, sau đó tiếp tục nhàn nhạt dán ánh mắt lên người Khufu, tổ chức ngôn ngữ rất nhanh nói:

“Cho ngươi xem một vật, nếu như ngươi có đủ kiến thức sẽ hiểu ngay thôi”.

Vừa nói xong, Mạc Phàm âm thầm mở không gian giới chỉ của mình, tìm đến một viên hoàng bảo thạch đang nằm trong đó.

Khufu đôi mắt bị quang mang làm bỏng nặng, thị giác trở nên yếu kém rất nhiều, vốn không thấy rõ lắm vật thể Mạc Phàm đang cầm; hắn còn không ngại bộc bạch thái độ chả hứng thú gì, tựa hồ cho rằng Mạc Phàm chỉ đang cố gắng moi móc trao đổi một ít thông tin mà thôi.

Bất quá, Khufu dù sao cũng không biết phải làm gì tiếp theo, hắn đành mở miệng bâng quơ hỏi thăm: “Trước tiên nói về lai lịch thứ này đi”.

“Là thứ mà ngươi cần nhất vào thời điểm này”. Mạc Phàm bình thản nói.

“Hừ hừ, thứ ta cần bây giờ chính là cái mạng khốn kiếp của ngươi”. Ánh mắt Khufu lập tức xẹt qua một tia hàn quang lãnh ý.

Mạc Phàm cười cười, lười nhác dây dưa hận thù với tên điên này; hắn dứt khoát ném viên hoàng bảo thạch đưa đến Khufu xem.

“Đặc ân, Khufu. Có bao giờ ngươi nghĩ đến rửa tay gác kiếm chưa? Đại khái không còn dính líu đến thế lực các bên?”

Thanh âm kia rất điềm đạm, nhưng phảng phất để cho Khufu có một chút thuế biến hành vi.

“Ý ngươi là ngươi có thể giúp ta trốn thoát khỏi Thiên Quốc?”

Minh Thần Khufu hiển nhiên không ngu ngốc, chỉ chốc lát là đoán được Mạc Phàm đang muốn nói gì.

Mạc Phàm lặng lẽ gật đầu, bồi thêm một câu: “Thoát khỏi Hắc Ám Vương nào đó đang truy sát, thoát khỏi thiên la địa võng Ngạn Thánh Giáo giăng ra. Ân, Khufu, chỉ cần ngươi an phận, không tiếp tục tham vọng của mình, ta cam đoan có thể ban cho ngươi một cái đặc ân, đó là kéo dài hơi tàn”.

“Đây, đây là...” Khufu nhìn chằm chằm hoàng bảo thạch, con ngươi bắt đầu khó giấu một chút cảm xúc mãnh liệt.

“Cái thứ phát sáng trên tay ngươi chính là tối cường không gian trận pháp, là thành tựu chói lọi nhất của Thiên Quốc suốt 2000 năm nay, Nhật Nguyên Phù”. Mạc Phàm nói.

Lời nói của hắn, phúc tinh cao chiếu.

Để trái tim Khufu đập càng lúc càng mạnh, hết lần này đến lần khác lại nâng Nhật Nguyên Phù lên ngang mặt nhìn kỹ một chút, sau đó cố ý ngửi ngửi mấy cái, tựa hồ tìm thấy báu vật như vậy.

Tinh thần Minh Thần Khufu rõ ràng là bắt đầu dao động rồi.

Mạc Phàm lấy ra cái này chính là xuất phát từ Thiên Quốc món đồ hàng thật giá thật. Khufu hiển nhiên có thể nhận ra nó, sau đó ánh mắt hắn nhìn Mạc Phàm trở nên tương đối kỳ lạ, hình như là không rõ tại sao Mạc Phàm lại có thứ này.

“Ngươi làm thế nào có được?” Khufu kinh hãi mở miệng dò hỏi.

“Ta đóng giả làm Tuệ Tri Thần“. Mạc Phàm thản nhiên trả lời.

Khufu hai mắt nháy nháy yếu đuối, bỗng nhiên nở nụ cười, cái tên này cười cũng khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Trên thực tế, Khufu cười chính là đang rất đắc ý, cười vào mặt Ngạn Thánh Giáo tự cho mình khôn ngoan kia.

Trước đó vốn dĩ Khufu có biết qua Khafre theo kế hoạch sẽ xâm nhập Thiên Quốc bằng Nhật Nguyên Phù, đây là Ngạn Thánh Giáo sắp xếp. Cái Mạc Phàm này quả nhiên lại từ trên tay của bọn cáo già Ngạn Thánh Giáo, dùng chính thủ đoạn ve sầu của Ngạn Thánh Giáo đi cướp đoạt.

Nhật Nguyên Phù là do thời kỳ pháp sư hoàng kim của Thiên Quốc tại mấy trăm năm trước chế tác ra, nó dựa theo pháp môn của Ngũ hành Thiên Can trận, là tập hợp vô số tinh túy nhất không gian cấm chú ma pháp lồng ghép bên trong, có thể đem một cái chỉ định người nắm ấn ký phù dịch chuyển đến bên cạnh Nhật Nguyên Phù, dĩ nhiên, Nhật Nguyên Phù khinh thường mọi loại khoảng cách vị trí địa lý trong ma pháp vị diện này.

Công bằng mà nói, đại không gian truyền tống trận cũng có tác dụng như Nhật Nguyên Phù, nhưng vẻn vẹn bị giới hạn bởi rất nhiều thứ, tốn kém rất nhiều thời gian cùng tài nguyên đi vận hành; cho nên Nhật Nguyên Phù liền là thần phẩm bên trong.

Đáng tiếc, chỉ có hoàng bảo thạch mới chứa đựng nổi trận pháp này, mà thế gian này hoàng bảo thạch số lượng có hạn, gom góp hết về chế tác, Thiên Quốc cố gắng hết sức cũng chỉ làm ra được hai viên. Một viên nằm trong tay thiên triều thủ tọa Wellbeck, một viên được các Đại Thánh Tể biểu quyết cấp phép cho giới hạn sử dụng. Kuran Yurri đang đi làm nhiệm vụ quan trọng nên được William, Jasper, Migi âm thầm biểu quyết, tạm thời sử dụng lấy. Đáng tiếc là lọt vào tay Mạc Phàm.

“Nói cho ta biết Vĩnh Yên Vương thân xác đang ở đâu. Mau lên, hết thảy bọn chúng đều 10 phút cũng không cầm cự nổi nếu đại quốc Thiên Quốc đáp xuống. Đến khi Thiên Quốc xông vào đây, ngươi coi như xong”. Mạc Phàm nói.

Hắn ám chỉ đám tù nhân kia sẽ không có năng lực thủ hộ Khufu lâu thêm được nữa.

Ánh mắt Mạc Phàm nhìn chằm chằm vào Khufu, giờ phút này hắn đang dùng thái độ khinh bạc quan sát hành vi của tên thảm hại này. Chỉ cần Khufu lộ ra nửa điểm giở trò, Mạc Phàm sẽ không chút do dự buông thả Hồng Ma Hữu Kiếm, một thái dương quang ảnh trực tiếp đưa hắn về tây thiên.

“Tại sao ta phải tin tưởng lời nói của ngươi? Bây giờ chỉ có ta mới biết Vĩnh Yên Vương thân xác chân thực đang ở nơi nào, chỉ cần Ngạn Thánh Giáo phái người đi vào Hư Vô Đảo cái kia bị chết hết, bọn hắn nhất định sẽ quay về đây cầu xin ta, từ từ chờ đợi sớm muộn gì ta cũng được đem ra ngoài“. Khufu cười to tiếng nói.

Kì thật Khufu rất thích màn giao dịch này, chỉ là bên ngoài hắn muốn cảm nhận khuôn mặt sợ hãi của Mạc Phàm một chút. Trước hết để cho tên tiểu tử này bàng hoàng hối hả rồi thành khẩn thêm một lát, sau đó đồng ý với hắn. Trong lòng Khufu đang có suy nghĩ như vậy.

Dù sao đi nữa, Khufu cùng Mạc Phàm ở giữa cũng có một mối thù không đội trời chung, nào dễ dàng cho qua thế được.

“Nếu như ngươi cho rằng mình bây giờ rất an toàn, vậy thì ngươi quá mức ngây thơ rồi. Chẳng lẽ ngươi không biết tính mạng của ngươi phụ thuộc vào ta hay sao? Thiên Quốc xông vào, việc đầu tiên của bọn hắn chính là kết liễu ngươi, người như ngươi, vốn là không đáng tin”. Mạc Phàm ngược lại cười nói.

Nghe xong, sắc mặt Khufu lập tức xám xịt, thầm cắn răng mắng chửi một tiếng.

Chuyện này đúng là không thể phủ nhận.

Sinh mệnh bát toại của Minh Thần Khufu không phải là vĩnh viễn bất tử, hắn đã sớm bị Thiên Quốc minh quang phá toái chịu không nổi, đã sớm hư nhược cận kề tử vong, lột ra đi thần mệnh bên ngoài.

Đừng nói là Mạc Phàm, cho dù một cái siêu giai pháp sư kích hoạt quang ấn, Khufu cũng khó thoát được án tử.

Đầu não Ngạn Thánh Giáo đúng là kẻ chuyên chơi trò âm mưu quỷ kế, hắn không chỉ muốn lợi dụng Khufu diệt trừ tâm ý Mạc Phàm, mà còn truyền tin tức về cho Thiên Quốc với ý đồ giết luôn Mạc Phàm và Khufu ngay sau đó. Khufu chết ở Thiên Quốc, Ngạn Thánh Giáo sẽ gắp đá bỏ vào Thiên Quốc, để vị Hắc Ám Vương kia cho rằng Thiên Quốc đang giữ hắc ám cội nguồn của Khufu. Mặt khác, Khufu phán đoán có lẽ Khafre cũng bị thủ tiêu rồi cũng nên, như thế bàn cờ này chỉ còn Ngạn Thánh Giáo một người nắm trong tay toàn quyền chỗ tốt.

Xác thực Ngạn Thánh Giáo đùa bỡn âm mưu quỷ kế đúng là rất hoàn mỹ, hết thảy đều bị bọn chúng mượn tay người khác giết chết lẫn nhau.

Mạc Phàm biết Khufu cũng là gia hỏa thức thời, bây giờ Khufu đã không còn lựa chọn nào khác, Ngạn Thánh Giáo bố trí mưu kế, về mặt tích cực nào đó, coi như là cứu Khufu một mạng; mà phần đặc ân này, liền nhường cho Mạc Phàm trao đến Khufu đi.

“Hừ hừ, được. Bắt đầu từ Minh Nhạn đi, đúng là trước đây ta điều tra được, thân thể Vĩnh Yên Vương xác thực nằm ở Hư Vô Đảo, nằm ở trong tử tháp El Castillo do Minh Nhạn quản lý. Thế nhưng sau đó, ta biết được Minh Nhạn đã đem phần này thi thể chuyển sang cất giấu ở địa phương khác...” Khufu mở miệng nói một nửa câu.

Nửa câu sau hắn không nói ra, chỉ dùng bộ mặt cực kỳ ám muội nửa chính nửa tà quan sát Mạc Phàm: “Dẫn ta thoát khỏi Thiên Quốc, ta sẽ nói ngươi một nửa còn lại”.

“Ngươi nói Minh Nhạn đã giấu chỗ khác?” Mạc Phàm nhíu mày hỏi lại một lần.

“Khà khà, đúng vậy, ta đương nhiên biết...” Khufu cười đắc ý.

Lời phun ra còn chưa hết câu, đã thấy một thanh sáng chói Thương Dương Thái Kiếm lạnh lùng lướt qua cổ họng Khufu, nếu chú kĩ một chút sẽ nhìn được đường kiếm kia thậm chí còn chưa có chạm vào cổ Khufu thì đầu lâu của hắn đã chia lìa vô số mảnh nhỏ rồi, vốn dĩ nên là máu đen phun thành vòi lại bị tuyệt diệt thuần dương tịnh hóa nhanh chóng, ngay cả cỗ thi thể già nua cũng không thoát khỏi bị hòa tan.

“Ngươi còn thiếu ta một món nợ chưa trả, kiếp trước ta không có cơ hội đòi ngươi. Kiếp này, chúng ta thanh toán, từ nay liền không ai nợ ai rồi”

Mạc Phàm thu hồi Hồng Ma Hữu Kiếm, trong quang mang dáng người vân đạm phong khinh.

Mà oán khí cực kỳ nồng đậm tại mật thất ngục giam rốt cuộc cũng bị quang minh kiếm khí làm cho thanh tịnh, phảng phất dần dần trở nên nhu hòa rất nhiều.

Kì thật Mạc Phàm suy nghĩ rất nhanh.

Mạc Phàm vốn không cần Khufu phải nói tất cả tình báo cho hắn biết, có nói hết thì Mạc Phàm cũng không bao giờ đi tin lời Khufu cái giảo hoạt tiểu nhân này.

Cái hắn cần biết tựu là Minh Nhạn giấu thân xác Vĩnh Yên Vương ở địa phương nơi khác.

Ân, then chốt chính là Minh Nhạn giấu đi; vậy tức Minh Nhạn sẽ phải biết chỗ giấu.

Khufu tuyệt đối sẽ không nói dối ở câu này, hắn vẫn ảo tưởng trên đời này ai cũng yếu đuối như hắn, vĩnh viễn không có tư cách đi bắt Minh Nhạn!!!

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.