Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1306: Chương 1306: Không được để Thanh Long tham gia




..........

Hiện tại tranh thủ một chút thời gian đợi ba tên kia tỉnh, Mạc Phàm lui tới thăm hỏi Huyền Minh và Hồng Mãng Tà Long.

Hai cái tên này thật rất tốt, Apase quả nhiên có năng lực bồi dưỡng sủng thú, cả hai đi theo Apase lịch luyện xông pha khói lửa, rốt cục đều nhận được kỳ ngộ tiến hóa đến cực cao chi cảnh.

Nói ra thì hổ thẹn, trước đây Mạc Phàm lầm tưởng cả Hồng Mãng Tà Long và Thánh Đồ Đằng Huyền Vũ đã chạm vào huyết mạch giới hạn ở Trung Vị Quân Vương, giỏi lắm là Thượng Vị Quân Vương.

Nhưng nghĩ thế không đúng, một cái trở thành một đời Tà Thánh Vương của Tà Miếu nhân gian, một cái lại là sánh vai huynh đệ của Thanh Long trong giai đoạn sơ khai thành thục kỳ huyên náo thế giới ma pháp, hai cái tên này không có khả năng huyết mạch yếu. Cái bọn nó thiếu không phải là huyết mạch, huyết mạch bọn nó là hoàn toàn đủ điều kiện, thứ thiếu chính là đồ vật trọng yếu để cấp đủ năng lượng đột phá.

Thế giới ma pháp thời điểm đó không chu cấp đủ, Triệu Hoán Vị Diện chu cấp đủ, long môn chu cấp đủ, thậm chí dư thừa.

Tại Mạc Phàm tính toán các loại, nếu Thanh Long có thể đội lên vương miện Long Uyên Tổ Đình, một chút đồ thừa thức ăn cho chó ném vào miệng Hồng Mãng Tà Long và Huyền Minh, khả năng hai cái này sẽ chạm vào giai đoạn tân thủ của Sử Thi cấp liền không lấy làm lạ.

Đừng hỏi vì sao trên thị trường đầu thai người ta huyết mạch cao hơn, thời gian tu luyện lâu hơn, có khi cả vạn năm, chục vạn năm, trăm vạn năm mới lên nổi sử thi, một số khác thì nhìn ất ơ cà lơ phất phơ nhưng lại chưa đầy trăm năm ngàn năm đã tìm kiếm ngay ra cơ duyên đột phá lên cấp vèo vèo.

Câu trả lời cho câu hỏi này kì thật đơn giản, Mạc Phàm ngày trước không nói được, giờ thì hắn không thể nào minh bạch hơn.

Thứ nhất, dùng cái đầu, hoặc là tự mình, hoặc là phải có một người nào đó nắm cái đầu dẫn dắt tiên lộ, rút ngắn thời gian.

Thứ hai, ý chí, động lực, kỷ luật.

Thử hỏi có bao nhiêu cái người ta trên thị trường đầu thai phải chạy đua với thời gian từng li từng tí? Có bao nhiêu cái người ta có đầy đủ động lực cùng kỉ luật khổ tu đứng ra chống lại Hắc Ám?

Thật giống như nhân loại cấm chú và yêu ma Đế Vương, nhân loại thiên tài tu lên cấm chú vốn dĩ chỉ bằng một phần mười, thậm chí một phần trăm phần ngàn yêu ma huyết mạch cao tu lên Đế Vương. Này thể hiện đầy đủ nhất tinh túy của nhân loại – trí tuệ, tuổi thọ, động lực, kỉ luật, và ý chí.

Tuyệt đại đa số yêu ma sinh vật sống triệu năm, bọn nó dùng nhục thể tiến hóa là chủ yếu, hệ thống tu luyện phương phức chú trọng tính đơn giản, có bao nhiêu đầu yêu ma đồng ý bỏ cả giấc ngủ để miệt mài tu luyện giống nhân loại? Có bao nhiêu cái thế hệ yêu ma rút kinh nghiệm từ ghi chép của người đi trước để học tập?

Giống Nhật Ánh nói, làm triệu hoán pháp sư, yêu ma sinh vật đi theo nhân loại liền là đại lợi thế, đây là một giao kèo mà Triệu Hoán Vị Diện thiên đạo không thể nào lắc đầu nổi. Đi theo nhân loại liền có ăn, rèn luyện tính kỷ luật tốt, có người điều huấn chuẩn chỉnh, dễ tìm đến cơ duyên, dễ dùng mưu mánh pháp môn để đột phá, có động lực tu luyện cao do bản tính nhân loại vốn là đương đầu thách thức.

Tóm lại, nhân loại nâng tầm yêu ma lên rất nhiều.

Hồng Mãng Tà Long, Tiểu Bạch Hổ, Huyền Minh bây giờ rất tương tự lão lang và viêm cơ ngày đó. Lão lang, viêm cơ không có Mạc Phàm, đừng nói nghịch thiên đạt đến thành tựu Đế Vương, bọn chúng căn bản có sống nổi qua giai đoạn thống lĩnh cấp không còn khó mà nói trước được.

Đột nhiên Mạc Phàm tự cười thầm, tự giễu cợt chính mình suy nghĩ.

À quên, xin lỗi, không có hắn, lão lang làm gì đã được thống lĩnh đâu, chiến tướng cũng rất nhỏ bé khả năng.

Bước vào phòng của đám người Aliénor, Michael.

Bị Mạc Phàm chiếm cứ thân thể tự nãy giờ, Apase trong lòng sinh ra rất sâu sắc phản cảm.

Nàng cũng muốn được phụ thể hắn.

Nếu đổi ngược lại phụ thể người là nàng, nàng nhất định sẽ thử nghiệm dùng tay bóp chết thứ đồ kia...

Tức giận phản ánh lên tâm tình.

Có thể bước chân còn chưa mở ra thời điểm, Apase lại đột nhiên cảm giác được trí não của mình tại gấp rút tư duy nhảy lên, thậm chí nàng cảm giác được chính mình nội tâm thế mà dâng lên một trận vui vẻ.

Cái này vui vẻ, tuyệt đối thuộc về giao xảo bản tính.

Apase theo Mạc Phàm trước tiên ngồi xuống, liền rất nhanh nguấy Mạc Phàm một câu: “Đại ca ca, ngươi phụ thể ta, ta có thể cảm thấy trên người ngươi có nhiều một chút xuân tình phong lãng. Theo lẽ thường ở Siêu Duy Vị Diện, hoặc là ngươi và Asha Corea, hoặc là ngươi và Vĩ Linh Hoàng... nhỉ?”

Trông thấy Apase cười cười, vừa ngồi cười vừa lấy kem chuối được đặt trong vòng tay không gian có hàn băng của Tiểu Bạch Hổ ra ngồi ăn.

Mạc Phàm trước một khắc tâm tình nguyên bản đã quên đi phần nào, nghe nói đến một khắc, một cái khác hắn phụ thể Tiểu Mei ở bên kia Quang Minh Vị Diện đột nhiên hắt xì liên tục, không may hắt xì trúng vào bộ trang phục mới thay của nữ thần Mang Đế, kém chút no đòn.

Apase dựa vào biểu hiện của cái người phụ thể mình cảm giác, tiếp tục dùng ngôn ngữ công kích:

“Ta nói, Asha Corea dù sao cũng là hoa hồng gai, càng đâm đến máu nhòe ra thì càng khiến người khác sa trầm u mê rút ra không được. Hơn nữa, ngươi và nàng dẫu gì cũng là ván đã đóng thuyền, qua rồi cái thời thả bả chó đóng kịch nửa giả nửa thật trêu đùa Mục Ninh Tuyết. Để tâm tình ngươi trải nghiệm cảm xúc mới mẻ như vậy, quá nửa là vấn đề Vĩ Linh Hoàng nha”.

Apase không nói thì thôi, nói ra rồi thì lời nào lời nấy toàn bộ là rắc muối vào tim.

“Ngươi thì biết cái gì, chuyện của ta, ngươi không phải quản”. Mạc Phàm hậm hực nói.

“Trời ban lương duyên, chính ngươi nhìn không thấy sao?” Apase tỏ ra thần bí thâm thúy nói.

Mạc Phàm dở khóc dở cười.

Lương cái con khỉ.

Này là nghiệt duyên, có duyên không phận. Nếu nói dây tơ hồng nối, nhất định là do quỷ Nguyệt lão tất trách chạy deadline, vừa làm công ăn lương vừa uống rượu.

Chính mình rõ ràng như vậy một tay bắt được hai cái lão bà trong mơ giai thoại, nhất định phải hướng tình yêu nam nữ bên trên buộc chặt thêm tình ý với Asha Corea, ài, Asha Corea còn tốt, nàng tại trong đường đời của mình va vào vốn dĩ là một món quà của Nguyệt lão. Nhưng quà thì cũng đủ rồi, bây giờ mà lại tặng kèm thêm một quà dây buộc, tương đương là sẽ có một dây bị nới lỏng. Xin đừng!!!

Tình duyên lại vương, kiên quyết tự cắt.

Apase căn bản không để tâm đến Mạc Phàm suy nghĩ gì.

Nàng cười gian nói:

“Thật ra ta có cái cao kiến, ngươi cùng nàng quan hệ không ít, vì sao không ở trên người nàng dùng nhiều một chút công phu, hiện tại trở về, làm gì cần đến ta cái này lãng phí thời gian. À, nha, có phải hay không ngươi đang vừa phụ thể ta, vừa làm chuyện gì đó bại hoại với nàng nơi ấy”.

“Ta và nàng vốn không thể. Ta chủ động rời khỏi cái thứ vốn dĩ không phù hợp với mình này. Ngươi vẫn nên là đừng nhắc lại”. Mạc Phàm ngữ khí nghiêm túc trở nên mười phần nói.

“Hả, ồ vậy à”. Apase ngừng ăn kem, sáng rỡ hai con ngươi nhìn chăm chú lên bốn bức tường, lộ ra một cỗ lãnh ngạo thẫn thờ chi khí.

Nàng có chút ngập ngừng, bao nhiêu ngôn ngữ tổ chức trước đó lập tức bị đánh bay.

Thì ra biến cố mà Mạc Phàm gặp phải, nguyên lai chính là cái này.

Xác thực không thể nghĩ tới a.

Thì ra không phải là được ăn thịt ngắt hoa, mà là cùng người đẹp nhân gia đường ai nấy đi.

“Nếu là chuyện này, chuyện này ta không giúp đỡ được cái gì”. Apase thấp giọng nói ra.

“...”

Mạc Phàm lười biếng nghe tiếp nên đứng lên.

Hắn đứng lên, chính là Apase đứng lên.

Apase đứng lên, lại phản ứng cơ thể cưỡng chế, nhanh ngồi xuống, làm Mạc Phàm lại bị ngồi xuống.

Nhìn thấy miệng nhỏ nàng nguấy nguấy không ngừng, sau đó quay xe nói tiếp: “Đại ca ca, nói thật, nàng khí tràng quá mạnh, yêu ngươi một cách rất vô lý cùng kỳ quặc, hoặc là ngươi không xứng, hoặc là ngươi không có số đấy. Ta không nói là ủng hộ ngươi, nhưng ngươi làm không sai nha”.

Mạc Phàm có chút buồn bực, thật muốn lần nữa dùng tay làm chút đê tiện dạy dỗ cái tiểu yêu xà thiếu nghe lời này.

“Ngươi ăn dấm rồi”. Mạc Phàm nói.

Đột nhiên trong gian phòng nghe lấy tiếng rì rì từ Tiểu Bạch Hổ nơi đó phát ra.

Tiểu Bạch Hổ thương tích rõ ràng nhất, tuyệt đại đa số chém giết trọng yếu đều phát sinh tại Tiểu Bạch Hổ trên người.

Apase tiến tới bê đầu cục bông tuyết nhỏ nhắn này lên người, xoa xoa nó cái lưng bị băng bó.

Tiểu Bạch Hổ vẫn chưa thực sự tỉnh lại, nó chỉ là khó chịu giãy dụa một lúc, sau đó Mạc Phàm cảm thấy sự khó chịu này phát sinh từ cuống họng của nó, lập tức ý thức được chuyện gì không thích hợp.

“Đem nó trút ngược xuống, rút họng, bên trong có đồ vật”.

Nói lời nói, Apase nhanh chóng nhịn dơ bẩn trút tay vào cổ họng Tiểu Bạch Hổ, cố gắng tại nó bên trong cổ họng mang ra tới đồ vật.

Nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ đang nhắm mắt, tỏ ra rất yếu đuối thều thào cái gì, bị móc họng liền nôn ra cả thảy.

Trên mặt đất chỗ bãi nôn lóe lên một cái hào quang pha lê.

Này pha lê phép thuật giống như thấu kính lưu trữ quang ảnh, có chức năng ghi chép lại thứ gì, là đồ vật của Michael chuyên môn phân phó cho thánh ảnh tông đồ đi thu thập tình báo.

Mạc Phàm khởi động quang ảnh.

Tại quang ảnh chiếu xuất phóng ra, đó là một bức họa trên tường hắc ám.

Bức họa được điêu khắc rất tỉ mỉ.

Mạc Phàm cảnh giới cao đi kèm với năng lực nhìn bút tích cũng rất cao, đúng như một số người có khả năng nhìn tranh đoán chủ, hắn liền nhìn ngay ra được, đây là nét vẽ của Minh Nhạn.

Mà lại.

Trong hình chính là Thanh Long???

Thanh Long ngạo nghễ một mình đứng giữa vũ trụ hoang tàn, tinh cầu khắp nơi vẫn lạc rơi rơi.

Một đạo huyền âm như là máy ghi âm được Michael lưu lại trong ngọc giản phát ra âm thanh: “Kéo về Thanh Long, đừng để Thanh Long tham gia khảo hạch, tuyệt đối không được để Thanh Long tham gia khảo hạch, nó không nên xuất hiện ở Long Uyên Tổ Đình”.

Mạc Phàm: “????”

Apase: “????”

Chuyện gì xảy ra.

Này là Thiên Cơ, vẫn là không giống Thiên Cơ???

............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.