Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 126: Chương 126: Lão sư của Farl và Trần Khương




Chuyện của Nam Vinh Nghê, thoạt đầu Mạc Phàm thật muốn chính mình tới yết kiến một chuyến, cái kia thù hận với đại lão bà, tiện tay trả luôn một thể. Nhưng là nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định không can dự.

Thoải mái một chút, nàng trước sau cũng sẽ chết vì khuẩn trùng xâm nhập, hiện tại thậm chí đều ở trong ngục giam chịu khổ, bị cả đất nước phỉ nhổ, bao quát gia tộc mình quay lưng, liền còn muốn lấy gì mà luyến tiếc thế giới này. Hơn nữa, không phải Mục Ninh Tuyết đã tha cho cái mạng rẻ mạt của nàng rồi sao? Dựa vào một chút tiểu giả tạo làm trò, muốn giết cũng thật cảm thấy dơ bẩn.

Ngươi tự sinh khiến người ta căm phẫn, giờ có thể cho tự diệt, chết đi, ta cũng không màng!!

......

......

Minh Châu học phủ căn cơ được tái xây dựng tại Đĩnh Thành chỉ mới vài năm, tuy quy mô khiêm tốn hơn rất nhiều so với Ma Đô ở quá khứ, nhưng đáng nói là không vì vậy mà các phòng ban, cơ sở giảng viên, vật chất giảm chất lượng. Chỉ riêng khoảng mời đến Trần Khương bên kia trực thuộc bảo tàng nghiên cứu của Mỹ về làm chủ nhiệm thuyết pháp đã có thể coi là một bước đi nhảy vọt rồi. Hiện tại, rất rõ ràng khác biệt, chuyên ngành thuyết pháp tân khoa, ma cụ tổng hợp đều đang được đẩy mạnh nhất phát triển.

Biến cố sẽ giúp con người ta minh mẫn hơn, sau Ma Đô hạo kiếp, người Trung Quốc đã nhận được bài học mà chính mình thiếu hụt đi, đó là trận pháp, là kết giới, là kiến thức sâu rộng về không chỉ về hải yêu, quần cư sinh vật. Nếu cứ cổ hủ giữ nguyên phương pháp bồi dưỡng học viên khăng khăng vào thực lực thuần túy, tương lai càng muốn mờ mịt, tiếp tục thất thủ.

Nói đâu xa, nhìn qua một chút đại cường quốc Mỹ ở bên kia bán cầu, lãnh thổ sở hữu hai vành đai Thái Bình Dương cùng Đại Tây Dương bao bọc xung quanh, tính thêm phần đất nối dài Alaska phải va chạm trực tiếp với Bắc Băng Dương, tổng diện tích tiếp xúc ngư yêu còn dài gấp mấy lần Hoa Hạ, thậm chí đáng sợ nhất là phải thường xuyên tiếp thu bão nhiệt đới từ Bách mộ vương. Nhưng kết quả thì sao, họ chưa từng nhường bất kỳ một mảnh đất nào cho Hải Yêu, họ chưa từng để cho vị kia đứng đầu chuỗi thức ăn sinh vật uy hiếp cương thổ.

Đó chắc chắn không phải là quá trình tồn tại của mỗi một cá nhân đỉnh cấp cấm chú hay chỉ một tổ chức trong nhóm đứng đầu như Tự Do Thần Điện có thể làm được. Đấy là kiến thức, là bên trong họ thành lập, đào tạo nên một thế hệ biết phát huy nhất tư duy nhân loại, tạo thành tường thành kết giới vững chắc nhất, kiên cố nhất, thứ mà tại Ma Đô nếu có, chưa chắc đã có kết quả như bây giờ.

Phòng nghiên cứu trùng - Minh Châu học viện.

“Tốt, tốt quá rồi, hiện tại tiến trình điều chế phương thuốc đều đã vượt khỏi ngạch dự báo của ta!” Trần Khương vui vẻ nói rằng. Hắn trên tay đặt điện thoại di động xuống bàn, có lẽ vừa mới trải qua một cuộc trò chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia nước Mỹ.

“Lão sư, bên kia Tự Do Thần Điện đã có tiến độ rồi sao?” Linh Linh vừa nói, vừa quan sát cẩn thận bằng kính hiển vi đạo cụ một tế bào khuẩn trùng trong tấm thủy tinh.

Tất nhiên, số lượng khuẩn trùng cũng rất có hạn, chủ yếu lấy từ dung ao ở Đảo Hồng Sâm do đám Mạc Phàm mang về. Màu sắc nguyên bản khuẩn trùng rất kỳ quái, đó là lớp biểu bì tế bào có kích thước đại cực tiểu màu than đen, càng như là một cái bọc mủ đỏ sần sùi, nhiều gai mọc trên bên ngoài, vật thể bên trong có dạng bán chất lỏng sệt sệt.

Nói chung gai cầu một khi vỡ vụn, liền dường như một cái trứng trùng sâu bướm, nước xịt ra mang khả năng truyền nhiễm bệnh, lập tức đản sinh ra loại kế thừa một vòng đời mới khuẩn trùng. Chính vì phương thực vỡ vụn này tương đối cầu kỳ, phức tạp, hiện tại nhóm Linh Linh không có quá nhiều ma cụ tốt nhất để chuyên sâu mô phỏng.

“Không, còn không, giáo sư xuất quan rồi, thư ký của ngài xác nhận, sẽ sớm thôi trên đường tiến vào Thần Điện chỉ đạo trực tiếp!” Trần Khương hớn hở nói ra, từ trong ánh mắt của hắn, vốn dĩ không giấu nổi tia sáng cực kỳ vui mừng.

“A… là thật sao, quá tốt rồi, giáo sư gia nhập, khẳng định còn muốn thành công hơn chúng ta có phương thiết bị hiện đại!!” Hình thiên sứ Farl cũng đang trong phòng nghiên cứu, nàng sự tín nhiệm với thầy của mình cũng phi thường rất cao.

Mấy ngày nay, nàng, lão sư cùng một vài chủ nhiệm bộ môn khác đều không có mấy giờ chợp mắt, thường xuyên tại trận nghiên cứu nhiễm sắc thể loài này, nhằm kịp tiêu chí tiến độ trong vài tháng tới sẽ tạo ra được loại thuốc thử nghiệm đầu tiên.

“Giáo sư, phong hào giáo sư cũng có ở thế giới này à?” Mạc Phàm sửng sốt hỏi lại, hắn đang lướt lướt điện thoại, bàn một chút kế hoạch với Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, Tương Thiểu Nhứ. Kể từ ngày tiến nhập ma pháp vị diện, trên thực tế đều không nghĩ thế giới này có danh hiệu uyên bác như vậy.

Triệu Mãn Duyên tình hình lúc này không tốt lắm tâm trạng, nhưng nghe hắn một lời nói ra, cũng có phần méo miệng ngó ngó: “Ngươi không phải người thế giới này sao, giáo sư sao lại không được quyền có?”

“Ngạch… Không, ta chỉ cảm thấy từ đó hơi mới mẻ thôi, chắc hẳn rất mạnh mẽ sao?” Mạc Phàm suýt chút buộc miệng, hắn tay gãi đầu giả vờ làm như không biết gì.

Hướng người về hắn, Tương Thiểu Nhứ ánh mắt mấy phần châm chọc, miệng nàng cười cợt không ngớt: “Thật kỳ lạ đấy, ta phát hiện não của ngươi giống như bị đa nhân cách vậy, một vài lúc rất thông minh, thông minh đến mức không ai theo kịp, nhưng tuyệt đại đa số mọi lần khác, ngươi thật dốt!”

“Khặc khặc, Mục Bạch a, lão bà ngươi xúc phạm ta dốt, chính là muốn nói cha ta không biết dạy con a!” Mạc Phàm tội nghiệp bộ dáng nói.

“Ha ha, đúng như ta nghĩ, ngươi thật đê tiện, liền lập tức đổ lỗi cho Mạc thúc!” Tương Thiểu Nhứ lần này đã phốc cười lớn hơn.

“Còn không phải sao, ngươi xem, nếu hồi nhỏ ta được hắn hướng cho trở thành một bác sĩ, kỹ sư hay nhà khoa học, rất khéo sau này còn có thể trở thành một học giả uyên bác rồi!” Mạc Phàm một mặt lãnh thanh nói không biết sắc, rất nhiều người không biết nhìn vào đều tưởng hắn là tri thức giả phấn đấu.

“Phải phải, là uyên bác Mạc Phàm, ngươi là uyên bác thì chúng ta toàn bộ tin rằng có thể thi cử lên chức vị giáo sư!!” Tương Thiểu Nhứ vẫy vẫy tay trêu.

Nhìn hai cái trẻ con thân xác người trưởng thành này chí chóe, Mục Bạch cũng là không nhịn được nữa, lúc này mới xen vào, biểu hiện mấy phần nghiêm túc diễn đạt: “Trên thực tế, đúng là cái phong hào này suốt mấy năm nay không còn xuất hiện, giáo sư thuộc một phạm trù tiên quyết cực kỳ trọng yếu, không đòi hỏi thực lực siêu cường hay gì, một giáo sư được phong hàm, mang ý nghĩa người đó phải nắm giữ thuyết pháp chuyên sâu vô cùng rộng rãi, được nhiều lần hội đồng liên minh học phủ cùng Tự Do Thần Điện chứng thực. Và trên hết, nhất định phải sở hữu ít nhất một công trình mang ý nghĩa lớn lao với nhân loại.”

“Dạng này cũng tồn tại, không phải nói nếu Phùng Châu Long còn sống, chính hắn đem dung hợp pháp môn ra khảo nghiệm làm đề tài, liền có khả năng được phong hào giáo sư sao?” Mạc Phàm tự nhiên nhớ lại rất nhiều hình ảnh khi xưa mà hoài niệm.

“Không nắm chắc, dung hợp pháp môn rất đáng để thay đổi bộ mặt ma pháp nhân loại, được tính là một công trình lớn, nhưng ngoài ra điều kiện có thể hùng biện trước hội đồng thuyết pháp để được công nhận, tuyệt đối cũng không dễ dàng gì, chỉ có thể cố gắng hết sức!” Mục Bạch nói rằng.

Trong lòng Mục Bạch nói ra câu này, hẳn là rất nhiều động tâm, đáng tiếc cho một đời thiên tài như Phùng Châu Long, dung hợp pháp môn, quả thực đó là một đại đại thuyết pháp công trình, chính là chìa khóa mở ra tân thời đại ma pháp mới cho nhân loại. Đang tiếc…

Cũng chỉ có thể đáng tiếc…

Giáo sư, thực sự còn có một chức vị nức trời kiến thức như thế ở vị diện ma pháp sao!?

“Mỗi một cấm chú pháp sư ra đời, chỉ có thể nức tiếng một phương, nhưng một giáo sư thuyết pháp xuất hiện, người này có khả năng kéo một quốc gia miễn cưỡng trở thành cường quốc, thậm chí thay đổi văn minh nhân loại. Nói ví dụ như vài thế kỷ trước, giáo sư Einstein, người khai sáng ra chân phương thời không thứ nguyên lý luận, chế tác ra truyền tống trận pháp cùng vô số loại hình mang tầm vị diện, ngài góp phần cực lớn cho không gian ma pháp nhân loại, cấp cao kết giới mở rộng“. Mục Bạch kết luận một lần nữa vai trò của giáo sư bên trong nhân loại.

Nghe đến tên tuổi Einstein thời điểm, Mạc Phàm cũng là không khỏi sắc mặt đại chấn.

Này cũng có thể xảy ra a. Ở thế giới khoa học, Einstein gần như là một tượng đài vật lý học, người tạo ra thuyết tương đối, nguyên tử hạch tâm. Qua đến ma pháp vị diện, lại dĩ nhiên hóa thành một đời thần tượng xây dựng nên thuyết pháp không gian, hỗn độn!?

“Vậy, hiện tại chúng ta đang có bao nhiêu vị giáo sư?” Mạc Phàm có vẻ rất thích thú với loại hình giáo sư này, hắn tiếp tục hỏi rằng.

“Duy nhất một vị, cũng là lão sư của ta cùng tiền bối Trần Khương. Ngài tên là Stein. Thần tượng trên đỉnh cao nhất của kiến thức nhân loại thời điểm!” Farl hướng Mạc Phàm nói, nàng từng lời lẽ mỗi khi nhắc đi lão sư của mình, đều nhất nhất một khái niệm tuyệt đối tự hào.

Không đợi mọi người thắc mắc tiếp, Farl lập tức bổ sung: “Ngài là người hiểu rõ nhất về quân cư yêu ma sinh vật, hiểu rõ nhất về bản chất cảnh giới yêu ma, tất nhiên có bao quát trùng học. Còn nói về công trình cục diện, hẳn là nghiên cứu ma cụ và trận pháp đi, quân đội Mỹ thâm sâu khó lường nhất trong tất cả các thế lực quốc gia, chính là đến từ vũ trang do giáo sư phát minh“.

Miệng Mạc Phàm hơi hơi co giật, người khủng bố như vậy, suốt mấy năm hắn ngang dọc đi đây đó, vậy mà đều chưa từng nghe nhắc qua, tiếp tục cất giọng: “Cấm chú cũng không có giá trị bằng, vậy các ngươi Thánh Thành không phải cũng sẽ liệt lão ấy vào dạng dị đoan đó chứ?”

Tất nhiên, nói lời này ra, Mạc Phàm cũng thật hi vọng ông giáo sư đó từng bị Thánh Thành đánh bắt cho một trận nhừ tử. Như hắn lương thiện lành tính như vậy mà còn bị xếp vào dị đoan yêu nghiệt cần diệt trừ, lấy cái gì lão này được phép sống an lành đây.

Farl nhướng mày, trừng mắt liếc Mạc Phàm đôi chút: “Không có, ngược lại phong hiệu giáo sư, chính là sẽ được Thánh Thành bảo hộ!”

A…

Không bị gì, còn được liệt vào danh sách bảo hộ!?

Lão tử tức chết mất…

Liền là bất công, liền là phân biệt đối xử?

Hóa ra ở thế giới nào, học thức cao đều có giá trị như vậy a!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.