.....
Đường Nguyệt ánh mắt không khỏi ngưng lại, Mạc Phàm ném phiếu trống, đây đối với nàng tới nói không phải một tin tức tốt, bởi vì bỏ phiếu chỉ là đại biểu một loại thái độ, lần này lựa chọn là cao nhất quân thủ quốc gia, đó chính là nói chủ yếu nhìn vẫn là nhìn mặt đại công thần quyết định.
Bởi vì quân thủ tính đặc thù, phục nhân, lấy công chúng tín nhiệm cũng là nguyên nhân chủ yếu một trong, cho nên sẽ có giống một chút bầu cử Parthenon Thần Nữ ở Hy Lạp tình huống.
Khác biệt chính là, ở đây công chúng chỉ có người đại diện, không phải toàn dân. Mà Mạc Phàm, đại thần vệ quốc, pháp thần chí thượng, quyết định đối với quân thủ ảnh hưởng rất lớn đến những người ném phiếu.
Ban đầu Đường Nguyệt, dùng thẩm quyền tối cao chính án lá phiếu để dự định đẩy lô theo Mạc Phàm, nhưng bây giờ có lẽ không được vậy.
Cá nhân nàng tại nghĩ, ba người ai cũng xứng đáng cả. Ai cũng là một cái đầy ý chí không bao giờ khuất phục quân nhân, có tham vọng, có bản lĩnh sắt đá, có lịch luyện dài dằng dặc, có phát triển trầm ổn tính cách.
Luận thực lực, Vi Nghiễm bây giờ có hỏa hệ cấm chú áo nghĩa không kém gì so với Hoa Triển Hồng, ngoài ra, thứ tu phong hệ cũng đang ở bán cấm chú, phụ tu huyền âm hệ cũng là một điểm cộng, đã sớm đi qua một trận chiến kia đạt tới bán cấm chú. Không cần đợi quốc gia cấp tài nguyên, lấy Phàm Tuyết Thành trận chiến này sở hữu tư phẩm riêng, Vi Nghiễm nhiều nhất 1 năm sau, khẳng định sẽ là ba hệ cấm chú pháp sư.
Ngải Giang Đồ đồng dạng thực lực cao cường, tuy chưa có hệ nào đạt tới áo nghĩa, nhưng đã có hai hệ không gian, nguyền rủa cấm chú. Quốc gia rất xem trọng không gian hệ, mà đâu đó ám ảnh hệ, lôi hệ, thổ hệ, ít nhất có lôi hệ cùng ám ảnh hệ nói không chừng sẽ sớm đạt tới bán cấm chú phía sau. Tương lai là khống chế pháp sư đứng đầu cả nước liền bảo đảm.
Đương nhiên, một bên khác, quốc gia là không biết, Phàm Tuyết Thành cũng không có nói ra Ngải Giang Đồ từng bị Băng Bích Hạt Chu lâu dài khôi lỗi, nhiễm sắc thể hóa bộ gen lặn trong người, cuối cùng bởi vì nhiều điểm thích nghi tương đồng, Ngải Giang Đồ bị Apase đem bộ phận Tà Chu Yêu Đế, vốn dĩ từng là cổ đại Tà Thánh Vương trước thời của Hồng Mãng Tà Long, nguyền rủa lên người, để Ngải Giang Đồ nhận truyền thừa trở thành Tà Chu Yêu Đế hậu đại thế hệ. May mắn là hắn đã có thời gian dài bị Băng Bích Hạt Chu khống chế, ngược lại đối với truyền thừa tà ác bộ phận liền kiểm soát tốt, không có thực sự thành quỷ, có thể khống chế được theo nguyền rủa ma pháp để trở về làm cái nhân loại khi cần thiết.
Còn về phần Nguyệt Khuynh Hàn, tương lai nàng liền là thiên kỳ bách quái không nói trước được triển vọng, bởi vì nàng đã nhận được tín nhiệm tuyệt đối từ Tây bộ quân đội, được quốc gia hứa hẹn sẽ bồi dưỡng lên thành cái mới thương vương nữ chiến thần, vài năm nữa lấy ba hệ đại cấm chú liền chắc chắn nằm trong lòng bàn tay. Mà then chốt nhất, vong linh hệ --- đúng như Mạc Phàm nói như vậy, vong linh hệ chính là quốc gia này trước nay không đản sinh cấm chú pháp sư, bây giờ đản sinh, đây chính là kỳ tích cực mạnh một cái vong linh ma pháp, có thể thay đổi càn khôn.
Ngải Giang Đồ, Vi Nghiễm cùng Nguyệt Khuynh Hàn, ba người đại biểu cho ba cái hoàn toàn khác biệt phương hướng.
Ngải Giang Đồ từ nhỏ được huấn luyện ném mình vào yêu ma lục khu, thuở bé bồng bông đã là một tên quân pháp sư, được cha truyền con nối đào tạo đúng cách, những thứ quân pháp sư nên có như bình tĩnh, cứng cỏi, cường đại, trách nhiệm hắn đều có.
Vi Nghiễm là sợi cỏ bên đường, giống như Hoa Triển Hồng lúc xưa vậy, đại biểu cho quốc gia cơ sở nhân dân. Vi Nghiễm trưởng thành vượt khó vươn lên, có tuổi trẻ bồng bột hiếu thắng muốn chứng minh thành tựu, cũng có điềm tĩnh sau này, thể hiện quốc gia những năm gần đây chính sách không có đi lệch ra, cơ sở giáo dục là có thể nuôi dưỡng được nhân tài tới.
Mà Nguyệt Khuynh Hàn nhưng là quốc gia chính trị, đủ loại phẩm chất tốt nhất tụ hội, thiên tài, nữ quyền, có gia thất, có vươn lên, có trí tuệ cao, khôn khéo, thủ đoạn chính trị lẫn quân sự đều có, hiểu được cách sinh tồn, hiểu luật chơi cơ cấu, biết hòa nhập.
Cao nhất chính án Đường Nguyệt đầu tiên là tại trên thân Vi Nghiễm dừng lại phút chốc, cuối cùng nhìn về phía Nguyệt Khuynh Hàn, nàng đã thấy rõ, Nguyệt Khuynh Hàn cái này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, trước kia liền được tây bộ quân đội, trung dung quân đội, thậm chí Thiệu Trịnh ủng hộ.
Mạc Phàm đại khái đoán cũng không sai, quốc gia đã sớm chọn nàng.
Âm thanh sột soạt bỏ phiếu vang lên, công tố hành luật đứng đầu Đỗ Bảo, Trung Bộ quân đội đứng đầu Tương gia Tương Thiều Quang, Đế Đô Đường nghị viên, Tần Lĩnh trục Lê Thủ Đại tướng quân từng người đứng dậy đi bỏ phiếu.
Bốn người này xuất hiện trong nháy mắt, liền vô luận là cao nhất chính án Đường Nguyệt, lẫn Ma Đô nghị viên Tổ Hướng Thiên đều không thể bình tĩnh. Tổ Hướng Thiên mấy người nhanh hiểu ra, cái hội nghị này từ vừa mới bắt đầu liền không có bất cứ ý nghĩa gì.
Tổ Hướng Thiên đặc biệt hướng Tổ Hoàn Nghiêu học hỏi lâu như vậy, tư chất cải thiện rất nhiều. Tổ Hướng Thiên có thể vừa từ bỏ Thánh Thành bộ máy liền được ngồi trên ở Ma Đô nghị viên vị trí này tự nhiên là có một điểm nhãn lực kình, cũng là biết được nhận định tình hình.
Hắn giờ khắc này trong nháy mắt liền hiểu, mấy năm trước Thiệu Trịnh xuống đài, Tổ Hoàn Nghiêu vì cái gì nói rằng đẩy Thiệu Trịnh đi Tây Xuyên, Trung Đông chỉ là đang trì hoãn một chút thời gian, tựa như một chuyến du lịch công tác ngắn hạn cho lão. Thì ra hắn cũng không có ở biên giới làm việc vô nghĩa, mà là xây dựng cái kia dây chuyền mạng lưới chính trị, muốn chơi chính trị với Thiệu Trịnh, e rằng phải tầm cỡ Tô Lộc cái kia mới đủ tư cách.
Bất quá cũng bình thường, Thiệu Trịnh cách làm ngược lại là không sai.
Nguyệt Khuynh Hàn là Nguyệt gia hậu duệ, tuổi đời chỉ tầm tầm Vi Nghiễm, khoảng 35, 36 tuổi đi. Quan trọng nhất, nàng chính là không thuộc bè phái phe nhóm của Mạc Phàm, điểm này là đặc biệt quan trọng, thậm chí đã sớm trở thành tối ưu quan trọng nhất.
Quốc gia hoàn toàn không muốn tối cường quân thủ tự nhiên lại là một cái huynh đệ của Mạc Phàm, lại là thành viên Phàm Tuyết Thành, đây khác gì nói quốc gia lãnh tụ chính là Phàm Tuyết Thành đâu. Mạc Phàm chính là vua không ngai, bất quá, xin lỗi, đây không phải là hắn vương quốc, cho dù hắn có mạnh hơn nữa, vẫn như cũ không phải. Thậm chí, coi như là Trương Tiểu Hầu còn tại vị, nhận được tín nhiệm tuyệt đối đều không làm được, chỉ cần bè phái Mạc Phàm một khắc, sớm hay muộn cũng sẽ bị loại khỏi đề cử quân thủ vị trí này.
Dù sự thật đến xem xét thì kể cả không có quân thủ ‘người quen’, Phàm Tuyết Thành vẫn không sai biệt lắm là trùm cuối. Nhưng chí ít, quân thủ, nguyên thủ hai cái trọng trách này, cần phân biệt thuộc về quốc gia, không phải thuộc về cá nhân tư bản. Lỡ đâu Mạc Phàm tương lai đào quốc phản bội, quân thủ sẽ có quyền đánh tiếng lên Liên Hiệp Quốc, thậm chí Thánh Thành nhờ hiệp trợ.
Công thần về công thần, ơn nghĩa về ơn nghĩa, nhân tình xử lý sau, Thiệu Trịnh là không có khả năng chuyên quyền giao hết cho Phàm Tuyết Thành. Hắn cũng là người làm chính trị, ở phía sau giựt dây, tiểu xảo thủ đoạn vẫn là biết.
Người nắm thông tin bí mật này không nhiều, nhưng mà Đường Nguyệt đủ thông minh để suy luận. Cuối cùng nàng thở dài một cái, nàng sẽ theo ý Thiệu Trịnh, nhưng nàng đã biết chắc kết quả, nên viết cái gì cũng không ý nghĩa, chi bằng viết xuống Vi Nghiễm, coi như không bạc lại Mạc Phàm.
Cố cung đình thủ tịch Giang Dục viết xuống Ngải Giang Đồ, cũng không có lý do gì đặc biệt, đơn giản bởi vì hắn có điểm thiên vị muốn huynh đệ mình ngồi lên quân thủ chiếc ghế.
Sau đó, những cái khác Nghị Viên hai tay hơi hơi nắm chặt, trên mặt không có biểu hiện ra biểu tình kinh hoảng thất thố đồng điệu đi đến bỏ phiếu.
Bỏ phiếu xong, mọi người len lén nhìn Mục Ninh Tuyết, Mạc Phàm sắc mặt, lập tức mí mắt đập mạnh xuống một lần.
Bình tĩnh, ung dung không vội, cơ thể ngồi ngay thẳng, giống như là hết thảy đều không có quan hệ gì với bọn hắn.
Thiệu Trịnh a, có trách, trách người này, đừng trách chúng ta!
Mục Bạch giống như là phát giác cái gì, nhìn về phía Thiệu Trịnh, mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Ta sẽ không muốn ném của chính ta một phiếu, cũng không có nhấc tay đâu. Ta phiếu trống”.
Phải, Mục Bạch cũng là Nghị Viên, hắn có một phiếu, nhưng là giống Mạc Phàm bỏ phiếu trống.
Mục Ninh Tuyết thành chủ Phàm Tuyết Thành có một phiếu, ngoài dự đoán mọi người, nàng được Linh Linh, Diệp Tâm Hạ, Tô Lộc trước đó cố vấn nhìn ra. Phàm Tuyết Thành không nên chuyên quyền quá đáng, vậy thì Mục Ninh Tuyết cũng cười cười ghi xuống ba chữ ‘Nguyệt Khuynh Hàn’, cùng diễn cho xong trò này.
Linh Linh, Diệp Tâm Hạ đấu trí không thắng nổi Hải Thần Tiên Tri, nhưng bọn nàng lại làm sao dưới sự tư vấn tinh tường của Tô Lộc mà không thể nhìn ra quốc gia đang chơi trò quỷ đâu. Buông thôi, dù sao, đây cũng là chuyện tốt, Phàm Tuyết Thành không nên ‘độc tài’, không nên gom cả quân thủ đều về phe mình.
Mà Thiệu Trịnh cũng là có trí lực, hắn chỉ cần nhìn sắc mặt mọi người, bây giờ trăm phần trăm có thể khẳng định, chính mình kế hoạch nhất định là đã thành công, liền Phàm Tuyết Thành bên kia cũng đã âm thầm hiểu chuyện, chuyện này coi như xong.
Thế nhưng thâm tâm Thiệu Trịnh không có cười, ngược lại mang theo một điểm nét mặt xin lỗi, có chút tự trách trong lòng: “Mạc Phàm, Mục Ninh Tuyết, ta có lỗi với các ngươi, chỉ là quốc gia sự tình, rất nhiều thứ không thể dùng tình nghĩa để nói chuyện“.
Chỉ là ngoài mong đợi của hắn, nửa giây vừa xong, một đạo huyền âm truyền đến nhắn nhủ bên tai Thiệu Trịnh: “Ta hiểu được, ngài đừng lo. Phàm Tuyết Thành cũng không phải là Thánh Thành, chúng ta không tạo ra quân thủ, chuyện này, không trách ngài”.
Giọng nói này là của Mạc Phàm.
Thiệu Trịnh bất động thanh sắc xoay đầu qua nhìn Mạc Phàm, chỉ thấy hắn cười cười gật đầu xuống một cái.
Người thiếu niên bộc trực ngày nào trong mắt hắn, có lẽ đã trưởng thành.
Thiệu Trịnh mỉm cười gật đầu lại.
Phải, hắn đã trưởng thành, cộng với quốc gia trưởng thành.
Chỉ là Thiệu Trịnh còn không biết, Vi Nghiễm, Ngải Giang Đồ, cũng đã sớm có lộ tuyến đường đi cho mình, hai người bọn hắn, chẳng ai muốn cầm lên quân thủ cái này chức danh.
Kết quả hơn một giờ bỏ phiếu đọc kết quả, không có gì bất ngờ, Tây Bộ thiếu tướng Nguyệt Khuynh Hàn chính thức trở thành tân quân thủ quốc gia, đồng dạng là một cái nữ quân nhân uy nghiêm nhất không sai biệt!
Mà lại, ngay một khắc Nguyệt Khuynh Hàn được đề danh, quốc gia cũng rất biết cách chiều lòng huề cả làng.
Vi Nghiễm lên ngồi chức vụ cao nhất thẩm phán phán quan, ngồi ngang với tối cao chính án Đường Nguyệt, có thể so sánh với quân đội bên kia quân hàm Trung Tướng đề bạt.
Cùng với cái kia Đông Bộ chính là nhảy hai cấp Thượng Tướng Ngải Giang Đồ. Ngải Giang Đồ bây giờ ngang cấp cha mình Ngải Thái Sơn ở phía Bắc.
Quốc gia tứ trọng khu, Nam bộ phán quan Hoàng Liệt Vi Vương, Đông bộ thượng tướng Ngải Giang Đồ, Bắc Bộ thương vương Ngải Thái Sơn, Tây bộ quân thủ Nguyệt Khuynh Hàn.
Đương nhiên, gọi là quân thủ Nguyệt Khuynh Hàn, ý vị bên trong là đứng đầu, cao nhất một cái.
Thiệu Trịnh trên mặt mang nụ cười vui mừng, sau đó tự mình lui về sau, để đám trẻ tiếp tục phân chia công việc còn lại.
Quốc gia, có người kế tục, người làm chính trị, phảng phất cũng chính là vì kế tục một đời mà cố gắng.
Tổ Hướng Thiên hỏi: “Kế tiếp chúng ta có phải hay không muốn thu phục một số thành thị chìm xuống đáy biển, từng bước xây dựng các cơ sở thành thị?”
Tỷ như Ma Đô cái kia vẫn còn bị dìm nước đây, cứ việc Hải yêu là đại bộ phận muốn rút lui, nhưng là vẫn có một chút con sâu đĩa bám yêu ma không biết lượng sức mình, một mực chiếm cứ lấy trong hốc duyên hải tất cả thành thị, đem những cái kia thổ địa đào xuống, xem thành thị đáy biển coi là sào huyệt của mình.
Tổ Hướng Thiên là Ma Đô nghị viên, nhưng Ma Đô ở dưới đáy biển, hắn như thế nào còn đi làm được?
Mạc Phàm lắc đầu, mở miệng nói: “Không, thu phục thành thị sự tình chờ vài ngày nữa, thủy triều rút vài ngày, Hải Yêu tự khắc chết vì đói mà lui ra xa bờ, không chờ chúng ta đến tốn kém ma năng“.
“Bây giờ chia tài sản”.
Đột nhiên, phía ngoài truyền tới tin tức: “Báo!!! Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, Bắc Băng Dương nhấc lên chiến tranh, nhân loại đang tấn công Hải yêu!”
“Cái gì tấn công, Hải Yêu chẳng lẽ muốn quay lại?”
“Không phải, thật giống như... thật giống như Thánh Thành ra tay rồi, bọn hắn giăng lưới tam hải, kết liễu đường sống của Hải yêu”.
.............