Gặp hai người rời đi giường chiếu, Kuran Yurri từ sâu ngủ bộ dáng liền cặp mắt tóe ra quang mang linh hoạt, nàng thân thủ bộc phát, nhanh lách đến bên giường mà Mạc Phàm ngủ qua đêm, nhấc lên gối đầu cùng đệm chăn, kết quả bên trong rỗng tuếch, thứ đồ vật quý giá nàng muốn kiếm cũng không bị đối phương cho giấu trên giường, cái này khiến thánh pháp Kuran Yurri cảm thấy ngoài ý muốn thất vọng.
Phía ngoài hiên, cứ việc đã bước qua khỏi Hư Vô Nại Hà một khoảng cách lớn, tại tọa lạc ở rất xa đầu bên kia vân kiều, không còn thuộc vành đai sương mù sơn cốc, song nhà lợp của thánh pháp đi tuần Thiên Quốc như cũ vẫn chìm trong dày đặc mưa bụi. Nếu không tìm đến ma cụ quan sát thích hợp, điều kiện mắt thường ngẩng lên quan sát căn bản chẳng thấy được bất cứ cái gì cảnh vật.
Mạc Phàm đi ra ngoài, xoay hông, lật vai giãn khớp, khóe miệng có tiếu dung phật cười.
“Ngươi giấu ở đâu?” Đột nhiên thánh pháp Kuran Yurri chạy xông ra cửa ngoài, tụm lại vai áo Mạc Phàm chất vấn.
“Cái gì giấu?” Mạc Phàm tọa tâm chữ nhẫn trên mặt.
Nhẫn đây, chính là nhẫn nhịn cười.
Thông minh có nhiều loại thông minh, Kuran Yurri hay là tuổi trẻ thiếu trải sự đời, thông minh của nàng là tiểu quỷ dưới đáy giếng thông minh, chưa bước ra ngoài khơi kia, chưa gặp thế gian hiểm thế, chưa gặp cáo già gặm cừu, chưa thấy lão hồ ly.
“Nhật Nguyên Phù“. Nữ thánh pháp Kuran Yurri hồi đáp.
“?????”
“Vừa nói cái gì?”
“Nhật Nguyên Phù, là Thiên Quốc duy trì trăm năm qua đại ấn phù hồi thành cùng dịch chuyển”. Kuran Yurri u ám ánh mắt nói, nàng kì thực đã sớm biết tỏng cái phù này là hiện tại ở Mạc Phàm trên tay.
“Phù hồi thành, nguyên lai là truyền tống trận trở về Thiên Quốc?” Mạc Phàm hỏi.
“Có thể nói như vậy, tối hôm qua ta xác định là thấy ngươi bỏ trong túi áo một cái không gian trữ đồ ma cụ đắt tiền, loại này chính là từ người vị tỷ tỷ kia đánh cắp chúng ta đồ vật rồi bỏ vào”. Kuran Yurri mở miệng nhỏ gậm gừ, bàn tay chỉ tới Eileen đang đứng bên cạnh.
Làm thánh pháp bên trong không giống người khác, chức vụ càng thuộc về mật vụ thẩm tra thánh pháp, Kuran Yurri chuyên sâu để ý rất kĩ các chi tiết nhỏ nhặt mà người khác dễ dàng bỏ qua.
Tỉ dụ như nàng nhìn túi áo Mạc Phàm có phần gấu túi hơi giương ra ngoài, bên trong cộm lên một cái mặt dây chuyền ma cụ đồ vật, rõ ràng đây trông giống đồ vật được vội vã nhét vào nhiều hơn là đồ vật có sẵn từ trước.
Pháp sư tu vi đạo hạnh hơi cao lên, cụ thể phía mãn tu cao giai phía trên, tự nhiên sẽ đủ tinh thần lực đi cảm ứng được các loại không gian ma cụ. Kuran Yurri phát hiện mặt dây chuyền trong túi áo Mạc Phàm kia chính là không gian ma cụ.
Tư duy thông thường đến nói, chẳng có người nào lại đi bỏ loại đồ vật này vào túi áo hay túi quần cả. Dưới phổ thông tiêu chuẩn, các thợ rèn pháp sư, luyện kim giả có thói quen thiết kế không gian ma cụ thành vòng tay, nhẫn, thắt lưng, dây chuyền các kiểu mẫu để cho pháp sư tiện dụng hơn, tránh việc luộm thuộm đụng đâu đặt đấy.
Mặt khác, bằng chứng càng thuyết phục hơn, Kuran Yurri vốn dĩ đã từng nhìn thấy Triệu Mãn Duyên cướp Nhật Nguyên Phù của Đại Thánh Tể giao cho Eileen, nàng một khắc đầu tiên là bỏ vào dây chuyền ma cụ không gian, loại kia ma cụ cũng chính là cùng một loại nguyên si với thứ trong túi áo Mạc Phàm.
Xác định đồ vật xong, nữ thánh pháp Thiên Quốc từ đầu chí cuối liền quấn lấy Mạc Phàm, Eileen không rời. Nàng cốt yếu mong muốn cho hai người bọn hắn bận bịu, bận bịu, để Mạc Phàm sơ sót quên đi mình từng giấu không gian đồ vật trong túi.
Đến lúc mệt mỏi đi ngủ thời điểm, khi vướng víu, người ta rất dễ đem một ít đồ vật trên thân trong vô thức bỏ xuống dưới lớp chăn, lớp gối ngủ; mà từ nửa đêm lén la lén lút, Kuran Yurri cũng cố tình sang phòng hai người ngủ một giấc, cốt để cho bọn hắn thấy khó chịu mà bất giác rời phòng.
Đây chính là nàng kế hoạch đoạt lại đồ vật.
Trên thực tế, kế hoạch của nàng trót lọt suôn sẻ, Mạc Phàm ban đầu đã bỏ không gian mặt dây chuyền của Eileen xuống gối ngủ, chỉ là rất nhanh sau đó hắn ý thức được đề phòng, sớm hơn một chút đã cẩn thận đem đặt vào chính mình không gian cất chứa.
“Nguyên lai chỉ là một cái phù hồi thành, ngươi làm quá lên làm gì?” Mạc Phàm nói rằng.
“Trả cho ta!!” Kuran Yurri nói.
Mạc Phàm thận trọng chú ý thái độ nữ thánh pháp Kuran Yurri.
Nàng hậm hực sắc mặt nhưng không hề to tiếng, càng tránh đi làm kinh động những người khác đoàn thánh pháp chung quanh, nhất là đại thánh tể. Đại thánh tể minh tu ở gian nhà thứ tư phía sau căn này, khoảng cách ước chừng có hơn 100 mét một chút đổ lại, nếu không phải là một vị huyền âm giả thao túng, cơ hồ âm giọng kia sẽ không cách nào truyền đến được tai.
Tốt, đại thánh tể không có huyền âm tu vi, Mạc Phàm giờ phút hiện tại thông qua Kuran Yurri ánh mắt liền xác định chắc chắn.
Mà nàng im lặng cho tới bây giờ chỉ để tự mình đoạt lại Nhật Nguyên Phù, chứng tỏ nàng cũng là ngoài mong đợi vui vẻ việc đoàn thánh pháp bị đám Triệu Mãn Duyên cướp đi đồ vật, tựa hồ đã sớm muốn mượn tay người khác để mình lén lút đi đoạt lại đồ vật, mưu cầu tư bản sở hữu.
“Đại thánh tể các ngươi đâu, ta đem cho hắn”. Mạc Phàm tằng hắng một cái, giả vờ bỏ qua Kuran Yurri ý tứ.
“Ngươi… giao cho ta, ngươi đưa cho Đại thánh tể, ta nhất định khiến các ngươi thần hồn câu diệt, ta nhất định khai các ngươi tòng phạm cướp tặc dị đoan”. Kuran Yurri giật lấy cánh tay Mạc Phàm, liền liền ánh mắt cũng trở nên nhiều hơn một phần hung dữ.
“Vậy ra ngươi cũng có ý đồ riêng, đây là ngươi với chúng ta đánh lẻ thân tín sao? Tốt, hảo ca ca rất biết nuông chiều biểu muội, ngươi có cái gì tốt thông tin, nói cho ta nghe, ta giao đồ”. Mạc Phàm nói.
Đại công tước Eileen vành mũi mơ màng mơ màng nở rộng, nàng tuyệt không nghĩ tới con người này có thể biến hóa cực lớn tư duy như vậy.
Làm sao quân tặc lại giống với kẻ hành hiệp trượng nghĩa a…
“Trả, ta cho các ngươi manh mối đồng hữu”. Kuran Yurri cắn răng nói ra câu này.
“Ta không phải hài đồng ba tuổi, ngươi nếu biết bọn hắn manh mối, có thể tùy tiện bắt lại, không đến mức phải khổ như vậy bám theo chúng ta”. Mạc Phàm tùy tiện trả lời.
Lời của hắn, câu nào câu nấy đều khiến người khác cảm nhận một chút chặt chém hàm ý.
“Hừ, ta không quan tâm bọn hắn cho nên mới chưa ra tay, cốt yếu ta chỉ muốn tự mình lấy lại Nhật Nguyên Phù, nó ban đầu trong tay Eileen tỷ tỷ, bây giờ liền rớt vào ngươi. Trả hay không? Ngươi không trả, ta trực tiếp đi nói với đại thánh tể, ta không được đồ tốt, dù sao chúng ta cũng lấy được Nhật Nguyên Phù, các ngươi khẳng định đừng mơ ai sống rời khỏi đây”. Kuran Yurri bực tức quăng ra nước cuối cùng với Mạc Phàm.
Mạc Phàm không cần thiết suy nghĩ thêm, niệm quỹ mở ra không gian ngăn chứa, tại ngăn chứa lấy mặt dây chuyền không gian của Eileen ra, đồng thời cũng đưa đến cho Eileen.
Nhận về tay, Eileen khai mở ma cụ mật mã, đem phía bên trong một cái ngọc phù màu vàng, giống như hoàng bảo thạch, to nhỏ vừa đủ một bàn tay người trưởng thành cầm nắm.
Đại công tước Eileen nhún người một cái, tỏ ra mấy phần tiếc nuối giao lại hướng nữ thánh pháp Kuran Yurri.
“Đồ về đến tay, ta giúp ngươi giữ bí mật Nhật Nguyên Phù về tay ngươi. Bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, ngươi giúp ta giải cứu đồng bạn, còn có phải cung cấp thông tin cho chúng ta vô điều kiện trong suốt quá trình du hành Thiên Quốc”. Mạc Phàm mở miệng nói.
Thêm vào Tô Lộc, Lãnh Tước làm quân sư thần hồn đi bên cạnh, hắn là cỡ nào xảo biện người, nhanh trí trả lại đồ vật cho Kuran Yurri, buộc nàng về phe của mình.
“Giảo hoạt thối tha. Bất quá, ngươi thật có lòng tham gia Thiên Quốc Thánh Nguyên giải đấu, vì sao lại muốn đến Thiên Quốc trải nghiệm?” Kuran Yurri xoa xoa Nhật Nguyên Phù, trong lòng dĩ nhiên không đối với Mạc Phàm, Eileen còn chấp nhặt.
“Phải a, Thiên Quốc nhất định không bạc đãi quán quân người, ta vốn dĩ lúc nào cũng thiếu tài nguyên thời điểm…” Mạc Phàm tỏ ra thành thành thật thật đáp.
Lời hắn dứt đã được mấy phút trôi qua, Kuran Yurri thế nhưng vẫn đứng đó, yên vị giữ chặt Nhật Nguyên Phù, hai bên tai nàng càng có vẫn còn đọng lại ba chữ ‘quán quân người’.
Cỡ nào tùy tiện phách lối gia hỏa!?
Thiên Quốc Thánh Nguyên giải đấu, song vẫn là lần đầu tiên tổ chức giải đấu ở Thiên Quốc, cường giả Thiên Quốc xuất ra không ít còn tốt, bên ngoài vẫn là năm châu đỉnh vị thiên tài được mời đến tham dự.
Muốn quán quân, người này nếu không phải điên thì cũng chín phần là một kẻ mặt dày ngạo mạn!!!
“Không đôi co với ngươi, muốn cứu người, lập tức theo ta trước khi trời tối, tìm đến nhanh hơn bọn hắn trước khi đám Đại Thánh Tể tới, bỏ chạy về Linh Vĩ Quốc cầu cứu viện”.
Mạc Phàm trên khóe miệng co giật, sửng sốt vịn vai Kuran Yurri rặn hỏi: “Cái gì Linh Vĩ Quốc, không phải các ngươi Thiên Quốc điểm đến sao?”