.....
Tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~
Mây đen ngập đầu, sát uyên bao phủ bầu trời Phàm Tuyết Thành, từ xa nhìn lại, vô số vong linh bày biện ở Ma Môn giống như là Địa Ngục trên thiên giới vậy.
Đang ngâm mình dưới rãnh Mariana dưỡng thương, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế đột nhiên mở mắt ra, con mắt như óng ánh tia lửa điện thèm thuồng nhìn về phía Sát Uyên. Mà ở khắp nơi chung quanh, vong linh khí tức từ Sát Uyên đồng dạng bày biện tràn ngập đại địa, để cho ngoài khơi xa xa hải yêu cũng nhất thời cảm thấy lúng túng;
“Triệu Ca!” Từ bên trong Sát Uyên, một giọng nam trầm hưng phấn quá đỗi mở miệng nói.
Triệu Mãn Duyên, còn có Mục Bạch con mắt đỏ mẫn, nghe ra giọng nói này là người nào, bọn hắn lập tức bật người đứng dậy, đi tới phía trước Sát Uyên đoạn đáp.
Ách Ách Ách!!!
Một đạo vô tận vong linh oán khí từ trong Hoàng Mã Vong Khải màu vàng bay ra ngoài, phía sau có phi phong màu đen tung bay trong gió, cho đến khi thân ảnh tà khí lẫm liệt đó đáp xuống tầng thượng Ninh Bàn Tháp, mọi người mới có thể nhìn thấy hình ảnh một cái can trường lẫm liệt nam nhân.
Hắn là Trương Tiểu Hầu.
“Tiểu Hầu, ha ha ha, Tiểu Hầu của ta đã trở về!” Triệu Mãn Duyên kích động không bình thường, trực tiếp chạy đến ôm Trương Tiểu Hầu một cái, thậm chí còn kém chút tiện miệng hôn má.
Mục Bạch thì như cũ đứng một bên, nội tâm đang kìm nén xúc động bất chấp biểu hiện lạnh như băng phía ngoài.
Hắn đang âm thầm đánh giá hầu tử từ trên xuống dưới.
Trương Tiểu Hầu bây giờ biến hóa đã không thể dùng mức độ bình thường để hình dung. Thân thể so với trước đây càng cứng cáp nhiều điểm, nhưng da lại trắng hơn, trắng không khác gì mắc bệnh bạch tạng vậy, khuôn mặt có một vết sẹo dài cắt ngay mắt trái, hắn con mắt trái vì thế cho nên vẫn đục đi rất nhiều, có chút giống như là mù lòa.
Biến hóa lớn nhất, khí chất của Trương Tiểu Hầu... ân...
Mục Bạch một trái tim hắc ám chìm xuống đáy cốc, mãi một lúc mới bình tâm lại rồi hỏi: “Tiểu Hầu, ngươi không phải người sống?”
Mục Bạch nói ra, để cho Triệu Mãn Duyên nhất thời run rẩy giật cả mình, hắn liền buông người Trương Tiểu Hầu, sau đó giữ chắc hai vai đánh giá lại.
Khí tức tử vong trên người Trương Tiểu Hầu được cất giấu rất cẩn thận, nếu không chú ý kĩ, căn bản không nhận ra được, Triệu Mãn Duyên cũng là thiếu chút nữa bỏ qua.
“Vong linh, hầu tử, ngươi vì sao đã trở thành vong linh... kẻ nào hại ngươi... mẹ nó, kẻ nào nói đi, ta Triệu Ca nhất định tìm cả gia tộc hắn tính sổ!” Bây giờ thì Triệu Mãn Duyên cũng bắt đầu cảm thấy nổi gân lên mặt rồi.
Trên sân thượng cũng có vài người quen biết Trương Tiểu Hầu, tỉ như Giang Dục, tỉ như Tương Thiểu Nhứ, tỉ như Ngải Giang Đồ, bọn họ ít nhiều từng có tham gia chung một vài chiến dịch quân đội. Hiện tại nhưng thấy Trương Tiểu Hầu thành một cái hoạt tử nhân, trong lòng ai nấy đều gợn sóng, khó tránh từng tia chua xót chột dạ.
Chỉ thấy Trương Tiểu Hầu cười khổ, nụ cười gượng gạo trên gương mặt gần như là khô khốc vô hồn.
Hắn chậm rãi buông tay Triệu Mãn Duyên ra, nói rằng: “Chuyện dài dòng lắm, khi nào có cơ hội, ta sẽ cùng các ngươi kể qua một lần”.
Toàn trường đại nhân gia vẫn im thin thít nhìn xem Trương Tiểu Hầu, ai cũng có chút cảm giác khó tả, khó nói thành lời.
Đã từng là quân đội bên trong người trẻ tuổi sắp lên hàm Thiếu Tướng, đã từng có một vị cực kỳ sáng ngời tương lai quân nhân, đã từng được đánh giá là linh hồn Đông Bộ khu trục trong tương lai.
Hắn giải ngũ, từ giải ngũ cho đến biến hóa khiến người ta không khỏi đắng chát. Vì sao đến nỗi này kia chứ!!!
Trương Tiểu Hầu một bên nhìn ra được tâm trạng mọi người, trong lòng càng thêm chạnh, hắn hơi cúi gằm mặt xuống, gần như là thì thào nói nhỏ: “Được rồi, đây là con đường ta lựa chọn, mọi người đừng như vậy”.
Trên thân thể Trương Tiểu Hầu là một kiện Hoàng Mã Vong Khải, là thần khí ma cụ, không kém cạnh gì Hoàng Kim Bạo Khải Chi Long của Triệu Mãn Duyên.
Nếu có Mạc Phàm ở đây, hắn sẽ biết khải giáp này từ đâu đến. Bởi vì chính Mạc Phàm đã tặng nó cho Trương Tiểu Hầu. Đó là một kiện Hoàng Mã Báo Nhuyễn Giáp của Killmonger trước đây được Mạc Phàm thu lại ở Thiên Quốc, sau đó chuyển về cho công tượng Giroud đặc chế.
Bản thân Mạc Phàm đã sớm muốn tặng cho Trương Tiểu Hầu rồi, nhưng hắn vẫn luôn không biết Trương Tiểu Hầu suốt mấy năm qua ở đâu, thế là thông qua Linh Linh nhờ cậy tìm kiếm, Linh Linh cuối cùng lại thông qua Cửu U Hậu các kiểu sự tình, rốt cuộc dẫn đến tình huống như bây giờ.
Khải giáp của Trương Tiểu Hầu đồng dạng là do Thần Tượng Giroud tạo thành, nó còn được mài dũa thêm bí mật kho tàng của Tần Vương để lại trong Sát Uyên, là Hắc Ám Phi Phong, cuối cùng kết hợp thêu dệt ra Hoàng Mã Vong Khải, có thần tính nồng đậm. Ngoài ra, Anh Linh Pháp Trượng trên tay Trương Tiểu Hầu cũng là đồ tốt của Liệp Khôi Hopper bị Mạc Phàm cuỗm được, đồng thời gửi cho Giroud nhờ tái thiết lại, cùng một chỗ đóng gói tặng cho Trương Tiểu Hầu.
Mạc Phàm đại khái cũng không biết Trương Tiểu Hầu trở thành cái loại gì, hắn chẳng qua là nghĩ tới hầu tử có lẽ sẽ hợp với vong linh hệ, cho nên hắn dự định để cho hầu tử nhờ vào siêu cấp thức tỉnh thạch đi tu luyện vong linh ở hệ thứ năm.
Hmm, kết quả ngoài mong đợi, liền liền Mạc Phàm hẳn cũng vạn lần không có nghĩ tới, Trương Tiểu Hầu thậm chí bước đi so với hắn tính toán càng xa.
Thời gian gần bốn năm qua, Trương Tiểu Hầu không chỉ là tu luyện đơn giản như vậy, hắn tiến vào Sát Uyên tẩy lễ chính là hung hiểm nhất một trận chiến.
Đi qua vô tận cửu tử chiến trường, thời khắc tử vong rốt cuộc đến, Trương Tiểu Hầu đã chết...
Hắn chết, để trở thành Vương...
Hắn cũng không cần phải nhờ vào siêu cấp thức tỉnh thạch cái gì đó để mở ra vong linh hệ.
Khi Trương Tiểu Hầu khoác trên người Hoàng Mã Vong Khải trong nháy mắt, áo choàng đen bị gió mang theo nháy mắt, tay cầm Anh Linh Pháp Trượng cắm xuống mặt đất, tất cả mọi người phảng phất lại trông thấy hình ảnh của một vị Cổ Lão Vương hùng hồn như thế nào đã từng đánh đuổi Minh Thần Khufu ở Bắc Cương.
Trương Tiểu Hầu mặc dù còn không đạt tới Cổ Lão Vương cái cảnh giới kia, nhưng tựu chung thì hắn vẫn chính là người thừa kế Sát Uyên, là Minh Vương của Hoa Hạ!!!
Trương Tiểu Hầu chậm rãi đem tất cả cố sự của bản thân kể lại vắn tắt cho mọi người nghe.
Mọi người nghe xong, quả nhiên là như mong đợi. Hết thảy đại gia xúc động đến cực kỳ chua xót, không biết nên chia sẻ nỗi buồn thế nào.
Đương nhiên, cũng có những chuyện Trương Tiểu Hầu không có tiện nói, tỉ như người giúp đỡ hắn nhiều nhất cũng không phải là Mạc Phàm...
Mà người trực tiếp điều hướng hắn đi học vong linh thuật, dạy cho hắn khởi nguyên vong linh là cái gì, tựu chính là vị kia đang tu luyện ở trên Côn Lôn thánh sơn, Vĩ Linh Hoàng.
Vĩ Linh Hoàng có ý quyết định, Cửu U Hậu cho dù tăng thêm 1 tỷ cái mạng cũng không dám cãi.
....
....
Keng! Một tiếng, cửa thang máy điểm số tầng thứ 102, đại môn hội trường Ninh Bàn Tháp mở ra, Tống Phi Dao bên trái, Thược Vũ bên phải, chính giữa là nữ kỵ sĩ Artemis, bọn họ ba người đi phía trước làm hộ tuyến, phía sau là Thành Chủ Mục Ninh Tuyết cùng Thần Nữ Diệp Tâm Hạ.
Nghe được tiếng hiệu thang máy, Eileen mới thu hồi ánh mắt lườm Triệu Mãn Duyên, nàng nhìn về phía những người ở chỗ này, ngoại trừ Lãnh Linh Linh vẫn là hai hệ cao giai ra, những người khác tu vi cũng là bốn hệ siêu giai trở lên, thậm chí cấm chú đều có trên 10 cái, mà còn không phải là bình thường cấm chú.
Rõ ràng bọn hắn đã là nơi tụ hợp đầy đủ những vị quần anh nổi bật nhất Phàm Tuyết Thành thời điểm hiện tại.
Vào đề ngay lập tức, Ngải Thái Sơn trước tiên mở miệng, hỏi: “Tháp canh cửa khẩu báo cáo tình huống như thế nào?”
Bạch Hồng Phi cũng vừa mang khải ma cụ bay vào cửa sổ tầng 102, hắn nghe Ngải Thái Sơn hỏi, chỉ là phun ra hai chữ: “Chúng đến”.
Tiêu Viện Trưởng nhíu mày, thay Ngải Thái Sơn hỏi tiếp: “Còn bao lâu?”
Du Sư Sư ngồi trên lưng Nguyệt Nga Hoàng bay ở phía ngoài cửa sổ tầng 102, nàng truyền âm vào: “Ước tính trong ba giờ nữa, đội quân tiên phong của hải yêu sẽ va vào quan ải thứ nhất”.
.....