Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 153: Chương 153: Phân tách quân đội!






Vong linh đại quân chung quy vẫn là muốn cùng một số bộ lạc yêu ma khác có số lượng nhân khẩu cực kỳ khổng lồ. Đặc biệt sau nhiều năm trôi qua, tử thi nguyền rủa tới gia tăng càng ngày càng nhiều, bao quát xuyên suốt lục địa mảng từ phía Đông bên này Trung Quốc nối tới tận Ai Cập bờ kia châu Phi đã trở thành một vành đai quốc gia vong linh. Cứ việc không phải chiến tranh nội bộ bên trong, dĩ nhiên chúng liền có cái khả năng tạo thành một thế chân trụ có sức thống trị không kém Hải dương thần tộc hay Côn Lôn yêu quốc!

Đến môn quan Thần Tường ở biên ải, Mạc Phàm và Bee gần nhất hạ thủ xuống được vài vạn hỗn quân tử thi lưu lạc, ít nhiều đều để lại một hồi uy hiếp mang tính đe dọa. Chỉ là hai người cũng không có khả năng cố gắng truy diệt toàn bộ, trùng kích chung quy vẫn có chừng mực liền hảo tốt, bằng không lại trở thành một hồi trỗi dậy mạnh mẽ phản kháng.

Môn quan cao hơn chục trượng sừng sững trước mặt quả không hổ danh là hào chắn biên ải Vạn Lý Trường Thành. Dày đặc cứng cáp muốn thực sự nổi bật so với toàn bộ hệ thống đê thành của cả thế hệ sau. Tại môn cổng phía trên mái hiên nhìn đến có một tiểu trạm quan sát, trong trạm bất ngờ chỉ có đúng một gã quân nhân tứ tuần đội mũ len trùm đầu đang đứng gác thủ.

Không thể không nói, trang phục vị quân nhân này mang phong cách có hơi dị dạng, so với đoàn pháp sư cung đình ngoài cổng quan bên kia hào lũy sẽ đặc biệt lạ mắt rất nhiều. Áo giáp màu nâu cũ kỹ, không có hoa văn kèm theo một chiếc quần kaki xám, hẳn chỉ một mình đơn độc đứng ở đây rà soát.

“Hai ngươi dừng lại, trước khai báo làm sao tới đây?” Trấn binh địa phương giơ một cái cờ lệnh lên, biểu thị hẳn hoi ra mệnh lệnh.

Mạc Phàm lẫn Bee ngược lại coi như cố ý không bỏ ngoài tai, dù sao đây cũng là nhân loại quân nhân trấn thủ, trách nhiệm hắn phải làm như vậy.

“Chúng ta nhận được tin tức Thần Tường có dấu hiệu ăn mòn có thể sụp đổ, đây là thợ săn giải thưởng đến tình thám cải tạo.” Mạc Phàm nói rằng, hắn đồng thời lấy ra huy chương thợ săn ném cho vị quân nhân làm bằng chứng.

Trấn sĩ quan chụp lấy huy chương, cẩn thận xem xét một chút, sau đó quay sang nhìn nhìn hai người họ nói: “Thất Tinh thợ săn đại sư? Ngươi còn trẻ như vậy mà đã là Thất tinh thợ săn đại sư?”

Huy chương thợ săn đều là trân hiếm vật liệu, nhìn chung đều không khả năng lừa gạt, có phần này cầm trên tay chẳng khác nào chiếc vé chính thức bảo đảm, khó tin vẫn phải khẳng định Mạc Phàm là Thất Tinh thợ săn đại sư, hơn nữa tựa hồ theo bề mặt hơi cũ kĩ kiểm tra, huy hiệu này hẳn đều không dưới 2, 3 năm sở hữu.

“Khả năng là ta rất biết cách hoàn thành nhiệm vụ khó một chút đi. Cái kia ngươi quân nhân địa phương hoài nghi không tính, nhưng hẳn có biết qua hội trưởng hiệp hội ma pháp Cố Đô – Hàn Tịch, thứ nhất người trấn thủ phụng lệnh hỗ trợ là hắn nhờ vã.” Mạc Phàm mượn tạm đại danh người cầm lái ở cao tầng Cố Đô này nói thêm.

“Ra là hội trưởng Hàn Tịch. Thần Tường cải tạo ta chưa từng nghe bên trên nói qua, bất quá nếu là cải tạo được Thần Tường, các ngươi nhất định đều không tệ thổ hệ kỹ năng. Chẳng trách có thể bằng sức hai người vượt được biên giới vong linh vành đai đến đây.” Trấn sĩ quan đánh giá nhanh nói rằng.

“Trước tiên vẫn phải mở cửa môn cho chúng ta đã rồi nói, ngoài đây mùi tanh xác sống bốc lên tương đối không dễ chịu gì.” Bee cởi chiếc áo khoác ngoài ra phủi phủi, rốt cuộc mới cất lời.

“Hai vị thứ lỗi, ta đặt tối mục luật lệ, liền bây giờ đã có thể vào.” Trấn sĩ quan vừa nói vừa điều khiển ma pháp tháo dỡ cấm chế cổ thành, đem hai đại môn to lớn chậm rãi mở ra như kinh thành cổng pháp.

Bee phản ứng như vậy hẳn một cái đương nhiên là có hiệu nghiệm, tuy Mạc Phàm có nhắc đến danh tự Hàn Tịch nhưng hắn không có văn kiện chính thức. Quân đội chung quy đều có quy củ luật lệ, nhất định dựa vào lời nói sẽ không có hiệu nghiệm. Gấp gáp một tí hối thúc, thể hiện ra mùi tanh là Bee đối với vị trấn sĩ quan muốn nói rằng toàn bộ đám vong linh ngoài kia bọn họ tuyệt đối không phải từ lẫn trốn đi vào, mà là trực tiếp giẫm đạp lên xác bước qua.

Ngược lại xuất ra một cái thất tinh thợ săn đại sư huy chương, một cái cường đại năng lực hủy diệt yêu ma mà tiến bước… chỉ e hai quan điểm này gộp lại trọng yếu quá nặng để không ai dám tồn tại nửa điểm hoài nghi.

Được dẫn tiến vào hành lang dọc theo Thần Tường, Mạc Phàm sau đó có hỏi chuyện qua mới biết vị Trấn sĩ quan này tên là Lê Anh, hàm vị đều không nhỏ. Tại hắn vẫn đang trực thuộc đội biên phòng phía Nam Tần Lĩnh nhiều năm trước nhưng được điều động cả tiểu đoàn về đây gác thủ. Ngoài dự đoán chính là, tiểu đoàn của bọn họ sớm đã quá nửa tham gia vào đợt huy động quân lực của Ngải Giang Đồ để trợ giúp tiếp viện Minh Lang thôn ở Côn Lôn đại mạch.

Nghe xong Mạc Phàm đều không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt… đợt tập trung giải cứu đó dĩ nhiên toàn quân đã bị diệt.

“Ngươi xác định kể từ Ma Đô hạo kiếp kết thúc, cổ thành Cố Đô không có vô luận cái gì ảnh hưởng?” Mạc Phàm hỏi rằng.

“Nói không thì không đúng lắm, làm sao đó vẫn rất thường hay có nhiều tin tức không rõ đầu đuôi bóc tách phần còn lại quân lực của đội ngũ. Mãi cho đến tháng nay chỉ còn một mình ta trấn thủ.” Lê Anh than vãn tình huống.

“Tin tức không rõ đầu đuôi?” Bee giống như hiểu ra gì đó liền hỏi lại.

“Phải, chúng ta chỉ nhận lệnh quân đội đưa xuống. Nhưng sau Ma Đô hạo kiếp, việc quân đội không có đủ lực lượng tham chiến đã nảy sinh một cái không mấy tốt lành gì địa vị quân đội trong mắt những thế lực khống chế cục diện. Có rất nhiều kẻ quyền mưu nhìn qua phải tám, chín phần trí giả tầng lớp; bọn họ lấy danh tự vì quốc gia bày mưu tính kế, phân tích tình thế, đồng thời được rất nhiều người ủng hộ. Những người này bắt đầu nghi vấn quyết sách quốc gia, trách nhiệm quân đội… Kết quả, nhờ vào ơn phước các đề nghị phiến diện như vậy, một số tinh anh quân đội đang ở ngoài địa phận cách ly đều bị xao lãng tin tức, tự nhiên bị điều động đến nơi nào đó đều không thống nhất được ai phía trên định đoạt.” Lê Anh tâm bên trong khẽ động, nhắc đến sống mũi lại sừng sực tức giận.

“Quân đội tồn tại vẫn luôn có một vị trí đặc biệt được kinh nể không gì sánh được trong mắt người dân... nhưng quả thật trong con mắt của những nạn nhân Ma Đô, bọn họ chưa từng biết đến loại đề phòng phương thức từ xa bên ngoài Hoàng Hải tràn vào, một mực chỉ thấy xung quanh mình tan tác bị hại mà ích kỷ trách móc. Thời điểm chính ta cũng cảm thấy rất có khả năng nhiều người sẽ chẳng hiểu được cái đạo lý này, quay lưng lại với quân đội.” Mạc Phàm lập tức nghe xong có cái phản ứng rất đồng cảm, không khỏi nhíu mày.

Ma pháp hiệp hội, liên minh thợ săn, thẩm phán hội, cung đình pháp sư... đây cũng không biết bao nhiêu các tổ chức thế lực xoay quanh quốc gia có khả năng không nhỏ can thiệp tình huống nguy cấp. Chính vì phương thức trực tiếp có mặt trong nội thành kinh đô nên họ xuất hiện tần số trước mắt dân cư liền phi thường cao hơn hẳn quân đội. Nơi nào có chỗ không an bình, nơi nào có địa phương xảy ra báo động cảnh giới, hầu hết người đầu tiên can thiệp đều không tới lượt quân đội. Đây rõ chính là mấu chốt vấn đề!

“Quốc gia này cần không phải những đề nghị kia, bọn họ không hiểu được ai mới là chủ lực lượng giải quyết vành đai biên ải trọng yếu. Càng không cần tiếng hô ủng hộ cực cao, cần chính là người chân chính giải quyết từ xa phương án, giải quyết yêu ma, phòng chống hết thảy khốn cảnh trước mắt!” Lê Anh có chút ủy khuất tâm trạng nói rằng.

Từ Ma Đô hải yêu quấy phá cho đến Thôn Minh Lang, Ngải Giang Đồ, Nam Giác đem quân viện trợ Côn Lôn, quân đội liên tục bị gia tăng áp lực phân tách... cuối cùng chốt hạ bằng đại dịch lan tràn để nhắm trực tiếp vào Đồ Đằng thánh thú.

Đây là ngẫu nhiên sao?

Mạc Phàm lúc này mới bắt đầu cảm thấy các sự kiện liên kết ngẫu nhiên lại trùng hợp đến kỳ lạ, khả năng này giống như từ Ma Đô sự kiện đã có một cái sắp xếp vô cùng hoàn mỹ chuẩn mực, tách ly quân đội rải rác ra nhiều vùng trọng yếu.

Thêm vào phần kia đại dịch ập tới xao lãng, cuốn hết sự chú ý vào địa phương an toàn cách ly bệnh dịch, cuối cùng vẫn là không còn ai tâm tư đến Thần Tường. Đừng nói người khác, bản thân hắn vẫn là đâm đầu lao theo vụ án bệnh dịch, tưởng rằng cái kia Vĩ Linh Hoàng mục tiêu chính là tập nã đem cả thế giới muốn chôn bằng đại dịch làm mục tiêu. Nhưng có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hẳn là hôm nay càng ngày càng bội phục năng lực sắp xếp của Vĩ Linh Hoàng, cái này lãnh chúa Côn Lôn mới triệt để kế hoạch!

………………

………………

Phía cổng môn Thần Tường lối vào có một nam nhân da ngăm vừa tiến tới, đang đứng ngẩng đầu lên xung quanh. Người này ăn mặc rất chỉn chu lịch sự, tựa hồ có một thói quen nề nếp rất bài bản; trên ánh mắt đại khái chín phần cường thể kiên trực, duy phần còn lại đều yêu mị hỗn tạp.

Hắn có thắc mắc đấy!

Làm sao Thần Tường lại để trống trải như vậy không ai canh gác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.