Trung Giai?
“Ngươi phóng thích vài chục cái ma pháp đã lên Trung Giai, đây là trời hệ à?” Tùng Hạc chòm râu giật giật lên kinh hãi chi sắc không khỏi thốt giọng.
Tại phó viện trưởng Đế Đô trước hết ý nghĩ, hắn thực sự rất muốn hỏi Mạc Phàm là tên này thuộc giống loài gì vậy.
Thức tỉnh thì trở thành nhân loại đầu tiên phát sinh biến dị hệ, lần đầu làm quen tân hệ thì thành thạo nhất niệm tinh quỹ, ở sơ giai đẳng thì có đủ lực lượng để áp chế cao giai ma pháp dưới hồn chủng sở hữu; phóng thích được vài giờ đồng hồ thì xung kích đột phá Trung Giai!
Mạc Phàm gia hỏa này đang làm cái việc phủ định tri thức nhân loại không sai lệch đi.
Mà kể đến đây, Tùng Hạc đột nhiên có cái chấp niệm muốn lôi mấy lão học giả cùng bút ký giả ra mắng cho một trận. Mấy lão này rốt cuộc là ngáy ngủ soạn tài liệu hay sao, liền kiến thức sách vở không biết mở ngoặc kép loại trừ trường hợp cho khỏi phải bỡ ngỡ a.
Xa xa trông đến, đài thi đấu đã trở thành một mảnh hoang tàn, bất kể là đấu trường, vẫn là kết giới đều giống như vừa trải qua một cơn bão lụt; là một mảnh xanh thẫm nhiều chỗ lởm chởm úng nước, một vài chỗ khác thì vẫn còn bị cắm xuống những phiến tạc kim loại chưa có tan đi.
Đường Nguyệt tiến lại đoàn người vừa giao chiến với gương mặt biểu tình không có dấu hiệu hòa hoãn.
“Đường Nguyệt lão sư!” Mạc Phàm gật đầu một cái làm lễ.
Nàng nhìn kỹ Mạc Phàm, cũng không có trả lời lại, đôi mắt mơ hồ cảm giác như là nhìn thấy một cái người hoàn toàn xa lạ, nhưng rõ ràng chính là hắn, là cái mặt dày học sinh của mình, trên môi còn mang theo một cái nụ cười tản mạn.
“Hiện tại lợi hại, ngay cả ta làm lão sư đều không có nửa điểm gây khó dễ, ngươi xem một chút thể trạng có hay không bất ổn gì?” Phong Ly đã hồi phục hoàn toàn, hướng Mạc Phàm nói.
“Thoại nói ta cũng có chút cảm thấy mình thủy hệ rất kỳ lạ phát sinh. Thời điểm thi triển còn cảm nhận không ít kim quang kim tuyến vây quanh, rất có thể bị lực lượng vành đai bụi xung quanh Tinh Trần ảnh hưởng.” Mạc Phàm đánh giá một thoáng rồi nói ra.
“Ra là vậy, đó chính là cấu tạo nguyên tố vật chất quá trình. Thủy Ngân vốn dĩ không tồn tại ở vị diện này. Ngươi thi triển được chính là vì chúng ta đã cho ngươi thời gian khởi nguyên chuẩn bị, liền có thời gian tạo thành một cỗ phản ứng tạo nguyên tố Thủy Ngân xung quanh người, sau đó ngươi mới khả năng phóng thích được.” Phong Ly cũng không hổ là đạo sư xuất sắc, thoáng chốc đã đưa ra lời đánh giá có cơ sở.
“A, người nói ta liền lưu ý tới, ban nãy ta phải chờ một khoảng thời gian để vận hành chuỗi phản ứng sinh ra thủy ngân, sau đó mới có thể phóng thích lực lượng. Nhưng sau khi vận hành xong, khả năng gia tăng tần suất phóng thích liền muốn gia trì hơn rất nhiều so với các hệ còn lại.” Mạc Phàm nói rằng.
Chuỗi phản ứng tạo nguyên tố!?
Phải, nó đúng là tồn tại cái nguyên tắc này.
Vậy cũng mang ý Thủy Ngân liền có thể xếp vào dị nguyên vật chất. Mà dị nguyên vật chất sẽ không đồng thời so với nguyên bản vật chất cùng một khái niệm đấy!
Đối với loại dị nguyên vật chất khái niệm, Mạc Phàm cái thứ nhất nhớ đến tự nhiên là dị không chi sương mà Sariel từng thi triển, hẳn là dị không chi sương cũng có thể coi như một loại băng nguyên tố biến dị đi. Càng lợi hại gấp không biết bao nhiêu lần.
Khác biệt ở chỗ, Sariel khai thác không phải do hắn tạo thành chuỗi phản ứng gia trì, mà là tiếp thu lực lượng bên trong Thánh Nha Pháp Trượng.
Vật chất tối!
Rùng mình một cái, Mạc Phàm nghĩ tới vật chất tối của Lucifer. Liệu có phải hay không vật chất tối của Lucifer cũng là một loại hạch tâm phản ứng, mà ở đây Lucifer khai thác tự nhiên từ hắc ám vật chất?
“Mạc Phàm, nếu là trận chiến sát ý ngay từ đầu, chúng ta tuyệt sẽ không cho ngươi cái cơ hội tốt như vậy chuẩn bị. Một cái sơ giai ma pháp tất yếu cũng sẽ có thể phá vỡ ngươi phản ứng tạo chuỗi.” Phong Ly nhíu mày căn dặn.
“Ta hiểu được, lão sư.” Mạc Phàm gật đầu đồng ý, trên mặt hắn đồng dạng không có nửa ý bỏ ngoài tai lời khuyên này.
Quả thật, đây cũng là một bất lợi quá lớn rồi, rất không cẩn thận có thể là nhận một kích chí mạng.
Chủ yếu là nhờ biểu hiện của hai người bọn họ cũng không tệ lắm, không thuộc về loại hình vừa bắt đầu trận đấu đã lao vào đánh liều đến chết, chỉ sợ gặp phải loại kia ngang ngược không nhân nhượng như vậy, một cái cắn chết là mưu sát chính mình liền không nhỏ xác suất xảy ra. Tất nhiên, đó là dưới điều kiện hắn không động thủ 8 cái hệ ma pháp còn lại.
Nhưng là tại to lớn khuyết điểm mà nói, Mạc Phàm càng có lòng say mê với ma pháp theo đuổi hơn.
Dù sao vẫn chẳng thể phủ nhận được một chuyện rằng Thủy Ngân chưởng khống phi thường đáng sợ a! Một ít thủy ngân khí lưu thời điểm vậy mà có thể thẩm thấu vào thể chất của mãn tu siêu giai pháp sư lại không hay biết gì.
Hiện tại đến trung giai cấp bậc, chẳng lẽ nói cho hắn một ít thời gian chuẩn bị, tự nhiên sẽ có khả năng đánh một trận với siêu giai pháp sư sao?
“Ùng ục ùng ục ~~~~~”
Ài, đói bụng quá…
Mạc Phàm sau đó cũng không cùng mọi người tiếp tục luyện tập, hắn từ biệt hết thảy rồi đi tìm một hàng ăn tại Đế Đô nhấm nháp. Ăn xong liền trở về khách sạn minh tu củng cố hệ mục.
Tất nhiên, hiện tại hắn muốn tập trung toàn bộ tài nguyên nhất là mau chóng đẩy hết vào hai tân hệ Huyền Âm và Thủy, làm một cái người hành tẩu thật rất cần thiết phải trước phải gặp nước lớn không sợ, không phải là một con vịt mắc cạn nữa. Sau liền nói cảm âm càng muốn quan trọng hơn, giả dụ lại rơi vào một nơi như Huyết đàm đen kịt, mắt của hắn căn bản bây giờ có thêm Tà Nhãn vào cũng rất ít khả năng nhìn thấy được đường.
May mắn là, bây giờ mình đang là một cái cấm chú pháp sư. Nói khoa trương một ít thì chuyện tu luyện tân hệ thật mở ra tương đối thuận tiện. Cứ việc Tiểu Nê Thu đã đạt đỉnh cấp tụ hồn bồn chứa rồi, lại vừa trải qua nhiều tài nguyên đánh giết trên Côn Lôn, thậm chí so với Ma Đô năm đó còn nhiều hơn, Mạc Phàm tin rằng nếu không phải ngày mai có hẹn với gã Bee kia thì hắn tuyệt sẽ một hơi kéo thả phanh hai hệ mới đến tận cùng.
…………………………
…………………………
Một lớp viền vàng sau áng mây nắng sớm lộ diện, khảm lên xa xa những tán cây lớn dọc con hẻm, những mái hiến, tấm kính tòa nhà; để cho cả một thanh trấn này thật ra thật xinh đẹp, rạng rỡ.
Phòng khách sạn thuộc vị trí có mặt tiền xuống phố, tối hôm qua do có phần hơi mệt mỏi cũng là quên không có kéo rèm lại, mặc cho trời quang ánh nắng chiếu tới, xuyên qua một ô lại một ô dãy cửa kính thật dài bên cạnh giường ngủ. Apase bộ dạng mệt mỏi đang gác đầu lên người Mạc Phàm cùng nằm ngủ lập tức cảm nhận được cái ấm áp tinh mơ, trong cái tinh mơ còn thêm vài phần bị chói chói đều không khỏi phải lấy tay dụi dụi mắt.
“A…A…..”
Mạc Phàm giật mình thức giấc, trước hoảng loạn lắc cổ tay một cái, đem âm thanh triệt để ngưng trọng lại không bị truyền ra đến bên ngoài, sau cũng một phen được rửa mắt không khỏi giật giật cánh mũi.
Apase vẻn vẹn trên người mặc một cái duy nhất áo sơ mi sọc đen xám bung hai nút đầu tiên của Mạc Phàm, cũng không có bất luận cái gì phụ kiện phòng thân! Mà một bên bộ ngực, nhìn kĩ liền thấy giống như chỗ gấp áo hơi vệt nhăn nheo lại, vẫn còn in hằn làn dấu tay của dã thú nào đó xoa nắn.
“Vô lại!” Apase hai vành mắt đỏ chót quát.
“Ta làm gì mà vô lại?” Mạc Phàm một trận vô tội nói ra. Hắn thực sự đang rất mơ hồ không biết gì.
Cái này cũng là hi hữu sự tình không có nghĩ đến, đêm qua thế nào mệt mỏi cùng ăn uống no say, Mạc Phàm nguyên bản còn dự định cái về phòng trọ sẽ tiến vào minh tu, nào ngờ ngoài dự đoán chính là thức tỉnh thời điểm tiêu thụ quá nhiều tinh thần lực khiến hắn toàn thân có dấu hiệu rã rời, sớm đã thiếp quắp trên giường, một mặt có trời đất làm chuyện gì mình cũng đều không biết.
“Ngươi không nhớ mình đã làm gì?” Apase trừng mắt lửa giận lên người hắn.