Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1290: Chương 1290: Quá vô lý




............

Chỉ gặp Heliot sửng sốt một cái, động tác có chút cà lơ ất ơ giật giật, nhưng sau khi nghĩ kĩ, hắn cũng khẩn trương cúi đầu thấp xuống, nghiêng người làm cái lễ: “Vậy Thần của ta, ta xin phép lui ra trước”.

Heliot chỉ phụ trách theo dõi nắm Diệp Tâm Hạ mọi người đưa đến Mang Đế trước mặt, Diệp Tâm Hạ có đồ vật quá mấu chốt, vạn nhất xảy ra cái gì sai lầm, bị các nàng mang theo bí mật trở về thế giới ma pháp, đừng nói hắn muốn chết, liên đới lấy hắn tương quan tộc nhân đều sẽ bị liên luỵ, cho nên nãy giờ hắn mới đi theo cho phải đạo.

Nhưng giờ thì đã mọi người vào điện của Mang Đế, hắn ở đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Dẫn đường những vị Tiên Nữ Linh Sứ cũng không dám lưu lại thời gian quá dài, nhanh chóng tiến đến phía sau màn rèm theo lối tắt nào đó rời đi về chỗ của Mang Đế.

Trong lúc nhất thời không khí trở nên yên tĩnh, Mạc Phàm cũng có thể cảm giác được Diệp Tâm Hạ, Linh Linh, Saga, Artemis thân thể không cầm được run rẩy, này khả năng các người đang bị thăm dò đi, Mạc Phàm một sợi chân hồn triệu hoán phụ thể trên người Tiểu Mei đều không có phát giác.

Vô tận trắng xoá thế giới chỗ sâu vang lên một thanh âm dễ nghe: “Lục nữ, các ngươi mời mọi ngươi đứng đó được rồi, cùng vào đây đi, đừng làm phiền tầm mắt của nhân gia”.

Thanh âm qua đi không bao lâu, một lần nữa lại vang lên: “Khách quan ghé thăm tệ xá, còn không có yến tiệc nồng hậu tiếp đón, mong mọi người thông cảm”.

Đám mấy người Diệp Tâm Hạ bị âm thanh này làm cho trái tim thổn thức tan chảy, tựa hồ là một loại thánh đàn tịnh hóa chiến ý, một khúc ca du dương làm mọi người trở nên mềm mại, tinh thần mệt mỏi đều nhanh chóng xua đi.

Saga là người đại diện đứng ra hành lễ, nàng không dám ngó quanh lung tung, chỉ là trực tiếp nhìn thẳng vào phần rèm trắng mỏng tang phía trước, mở miệng đối: “Lần đầu gặp mặt còn không biết thủ tục gia thất, nếu có đắc tội, mong gia chủ lượng thứ”.

Trong điện, tòa lầu các lơ lửng này rất tinh xảo, thanh nhã, vật phẩm bày biện không có quá nhiều hoa lệ, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác xuất trần thoát tục, người ở ở nơi này cũng giống như thế.

Từng hạt châu trong suốt xâu lại với nhau, từ bên trên rũ xuống, biến thành cái màn rèm cao quý.

Rèm hình tròn, vừa lúc ngăn cách tầm mắt Tiểu Mei lẫn Mạc Phàm.

Trong bức rèm che, rèm che rất mỏng, có cũng như không, hắn ánh mắt thấy hình dáng một nữ nhân đang ngồi nghiêng nhìn chằm chằm vào trong gương. Mùi hương của nàng rất thơm, Mạc Phàm ngửi một cái, càng là có một dạng cực kỳ quen thuộc, chỉ thấy làn tóc rủ xuống vừa đủ theo đường cong thướt tha đến ngang vai.

Mạc Phàm một không làm, hai làm thì sẽ làm cho tới nơi tới chốn. Ánh mắt của hắn không tia thì thôi, hắn tia một hồi, lướt tận đến cái mông đầy đặn, tại điểm cuối được tô điểm một ít con hình bướm. Lộ vẻ ưu nhã đoan trang.

Khi nàng xoay đầu lại nhìn qua rèm mỏng, Mạc Phàm có chút thất thần, cứ việc hắn cũng không quá rõ thấy toàn bộ khuôn mặt nàng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy làn lông mi dài hơi cong. Vừa đúng miêu tả khái quát mà thôi, con ngươi và lông mày của nàng vô cùng hoàn mỹ.

Tại nơi này phiến điện, xuyên qua rèm cửa, nữ tử chủ nhân của nơi này mở miệng nói: “Thế giới ma pháp đề danh nhân loại pháp sư...Đã bao lâu chưa thấy qua nhân loại loại sinh vật này”.

Mạc Phàm phụ thể Tiểu Mei tâm linh tương thông đang đi tới, đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt lảng tránh giả bộ ngó lên trần điện, chậm chạp mà bình tĩnh nói: “Lần đầu gặp mặt Mang Đế, mọi người đều là pháp sư trừ ta ra, ta đúng pháp sư khế ước giả, ta gọi Bạch Linh Thánh Đế, người thừa kế Bạch Linh Chúa Tể thời đại này”.

Toàn trường im lặng một đoạn nhỏ.

Một lúc sau, thanh âm ngọt ngào truyền tới: “Vậy à, thế chủ nhân ngươi có tới không?”

Chỉ gặp Tiểu Mei vẫn rất bình tĩnh, giống như là đã biết trước, chuẩn bị sẵn ngôn ngữ nói: “Có, cũng là ta”.

Linh Linh, Saga, Artemis ba người trừng mắt lớn.

Các nàng không hề hay biết chuyện gì.

Thứ đồ gì!?

Tiểu Mei không có khả năng dám nói dối trước mặt Thiên Đạo Đế Hoàng.

Nhưng nếu nàng không nói dối, vậy lời lẽ kia ý nghĩa là Mạc Phàm tới rồi!? Hắn thậm chí còn đang ở đây, ở tại Tiểu Mei thân thể!?

Làm sao có thể???

Càng đáng ghét nhất chính là, hắn tới rồi, vì cái gì không nói cho mọi người cùng biết đâu?

Linh Linh giận tới mức trực tiếp cắn môi chảy máu.

Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Diệp Tâm Hạ vẫn đứng đó án binh bất động ra, ánh mắt ba người còn lại hầu như dán chặt hình lưỡi dao lên người Tiểu Mei, phảng phất giống như có chút tức giận, vừa muốn tra xét, vừa muốn nhìn thấu tên nam nhân không đáng tin cậy kia.

Mà một bên khác, Mạc Phàm không quan tâm những người khác.

Hắn cũng đang cảm thấy rất kì quặc, từ trong lời nói và ngữ âm của Mang Đế Horakhty, hắn cảm thấy phi thường kì quặc.

Trên thực tế, Mạc Phàm không phải lần đầu tiên mặt đối mặt chúa tể Thiên Đạo Đế Hoàng, hắn thấy qua Chúa Tể những vị cấp bậc này quá nhiều, có thể nói toàn bộ thế giới ma pháp là pháp sư gặp qua chúa tể nhiều nhất.

Dù là không tính Cổ Nguyệt Tru Đế, hắc ám chúa tể đạt Đế Hoàng cảnh Mạc Phàm thấy qua sáu cái, Kỳ Ma Thánh, Địa Tạng Vương Bồ Tát, Bắc Âm Nguyên Thiên Đại Đế, Thái Quỷ Hoàng, Dạ Du Thần Asmodeus, Quỷ Chúa Belphegor. Trong đó hầu hết là đến từ kỳ ức của nguyên sơ thiên địa bát hồn và hai đời Tà Thần để lại. Quang Minh Vị Diện cũng kiến thức qua Tiên Đế Odin từ ký ức Tà Thần đời thứ hai, Triệu Hoán Vị Diện nhìn thấy thần ảnh Long Thần một lần.

Mà trước mắt vị này nữ nhân chúa tể hiếm hoi liền mang cho hắn một loại cảm giác rất kỳ diệu, đúng nữ nhân cái thứ nhất ngoại trừ Thần Mẫu Gaia đạt được Thiên Đạo Đế Hoàng nhân phẩm, chân chân chính chính để cho Mạc Phàm kích thích cùng hiếu kỳ quá chừng.

“Mei Mei, ngươi có thấy cái cảm giác mà ta đang thấy không? Rất kỳ lạ, ngươi xác định người ở trong là Mang Đế Horakhty?” Mạc Phàm thầm nói với Tiểu Mei.

Tiểu Mei truyền âm đáp: “Tỷ phu...nàng...nàng...không thể nào...không thể nào”.

“Ngươi tiến lại đây”. Bên trong giọng nữ Chúa Tể giống như là mời mọc.

“Đi lên trước lại gần một chút”.

Tiểu Mei có chút dè dặt, nàng nhìn qua Diệp Tâm Hạ một cái, sau đó thấy Diệp Tâm Hạ không nói gì, chỉ có thể từ từ chậm chạp bước lên.

Không biết vì sao, Mạc Phàm có chút rất khó mà giải thích được. Hắn càng tiến lại gần rèm nhìn, ơ trên người nàng --- Mang Đế Horakhty, lại thể hiện một loại cực hạn chinh phục, làm cho người ta cảm giác giống như một bức tranh giản đơn nhưng lại sâu sắc...

Đi tới mấy bước, thay đổi một cái góc độ khác, Mạc Phàm hưởng soái Tiểu Mei, Tiểu Mei thông qua khe hở giữa hạt châu mới thấy được đôi môi của nàng. Đôi môi màu hồng phấn tựa như thiếu nữ vậy, giống như như hai đóa hoa đang khép.

“Đẹp không?”

Đột nhiên, nữ tử bên trong nhàn nhạt hỏi một câu, rõ ràng chỉ là truyền âm nói với riêng Mạc Phàm, nhưng thanh âm vẫn như cũ gợi đòn quyết rũ đến cực điểm.

“Ừm”. Mạc Phàm cũng không phủ nhận.

Mặc dù chỉ thấy được một hình ảnh mơ hồ cùng một phần ngũ quan, mặc dù chỉ là mùi hương, mặc dù chỉ là giọng nói quyết rũ, nhưng Mạc Phàm cảm giác nữ nhân bên trong rèm nhất định có vẻ đẹp kinh thế.

“Thích không?”. Giọng nữ đột nhiên cười giảo hoạt.

Mạc Phàm: “????”

Làm sao khúc này liền hơi hơi quen thuộc.

Giống như là...

Giống như là...

“Phu quân. Nói với ta, ngươi rất nhớ ta đi”.

Nghe đến một đạo này thanh âm, Mạc Phàm linh hồn gần như đông cứng.

“??????”

Quá vô lý...

Hắn có chút không còn nhận biết được thế giới này.

Tuyệt đối không có khả năng, không thể......

....................

[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!]

“Tên cái gì? Phiền bỏ mẹ.”

[Đinh!]

[Đã cập nhật tên. Phiền Bỏ Mẹ ra mắt túc chủ.]

“Gì? Tao bảo là mày phiền bỏ mẹ, không phải tên Phiền Bỏ Mẹ!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.