.....
Sắc mặt Hoàng Tuấn ảm đạm mấy phần, một khắc đều không biết nói gì cho tốt.
“Mạc Phàm, nghe chúng ta, Ma Đô hiện tại đều nằm ở căn cứ chiến lược của Đông Bộ khu trục, ta cam đoan với ngươi chắc chắn sẽ có ngày chúng ta giành lại được Ma Đô, nhưng không phải bây giờ a. Hải yêu số lượng thế kia, ngươi mạnh hơn nữa cũng không có cách đáp ứng”.
Coi như quen thuộc tính khí Mạc Phàm, Ngải Giang Đồ lúc này mới phải can thiệp nói ra.
Nhưng mấy tức thời gian trôi qua không thấy Mạc Phàm phản hồi lại, Ngải Giang Đồ liền cau mày, có chút thất vọng.
Hắn hít một hơi thật sâu, mở miệng bổ sung thêm: “Chúng ta quốc gia một vạn km đường ven biển, phía Bắc thanh đảo đều đang nằm trong vành đai xâm chiếm của Bắc Băng Dương Thú Tộc, phía nam rất nhiều thành thị đều bị mất về tay Nam Hải Quỷ Tộc. Đừng nói chỉ Ma Đô dạng này một tòa căn cứ không thể khôi phục, nếu ngươi tiếp tục phí thời gian ở Ma Đô lâu thêm, liền toàn bộ hải thị cứ điểm đều biến mất, có cả Phúc Châu, Phàm Tuyết Thành”.
Mạc Phàm lần nữa không có thanh âm phản hồi.
Hắn duy trì tư thái lặng yên như tranh sơn dầu, thân ngồi trên lá sen, tầm mắt khóa chặt lại Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, thế giới tinh thần vẫn đang không ngừng rót ma năng vào ngâm xướng Nguyền Rủa trận pháp.
Trong chiến dịch tiếp ứng Mạc Phàm lần này có không ít siêu giai quân pháp sư. Bọn họ chủ yếu phục vụ ở Tần Lĩnh khu trục, quanh năm sống với yêu, ít khi có cơ hội tiếp xúc với các thế lực khác trong quốc gia, nếu có mà nói, thường thường cũng chỉ quanh quẩn Thẩm Phán Hội, Liệp Giả Liên Minh mấy vòng tròn quan hệ này.
Cho nên hiện tại tất cả bọn họ khuôn mặt đều rất hiếu kì, không biết vị thần bí tóc hồng bán nam bán nữ kia rốt cuộc là nhân vật cấp cao nào mới có thể để cho hai vị thiếu tướng Trung Bộ Đông Bộ đều kiêng dè như thế; liền ngay cả thần sắc của cựu quân thủ Tương Hữu Thắng đồng dạng cực kỳ biểu tình. Điểm này nói rõ thân phận không tầm thường của người kia.
“Thiếu tướng, thứ cho ta nhiều lời, vị kia có phải là Hộ Pháp Thần Long ở Ma Đô hơn 5 năm về trước không?” Một vị trung sĩ nghiêng đầu hỏi thăm Ngải Giang Đồ.
“Là hắn”. Ngải Giang Đồ khoát tay nói, vẻ mặt đặc biệt âm trầm.
Vị trung sĩ trực tiếp câm lặng, tự biết thân biết phận lui xuống.
Sự tích Ma Đô hạo kiếp rất hào hùng, sớm lan truyền cả nước, thậm chí toàn bộ thế giới. Chỉ là Hộ Pháp Thần Long diện mạo, hình chụp công bố trên truyền thông không phải là ác ma dã tính mười phần soái khí mười phần sao? Nào có phải tóc hồng lẳng lơ như vậy.
Trung sĩ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi đến một kết luận.
Truyền thông a! Quả nhiên truyền thông không làm người ta thất vọng. Hẳn là những Nghị Viên ngồi trên cao dùng thủ đoạn hóa trang nhân phẩm, biến vị ái nam ái nữ thành một đòn bẫy về mặt thị giác, tựa như cố ý đẩy ác ma lên thành một dạng văn hóa đại chúng nhằm gia tăng nhuệ khí quốc gia.
Thủ thuật này không khỏi quá cao minh rồi.
“Hắn luôn luôn như vậy, từ Minh Châu học phủ cũng là như thế. Thế giới học phủ chi tranh đệ nhất Mạc Phàm, Ma Đô thương vương, một khi có thù với hắn, kẻ địch nhất định sẽ phải hứng chịu một tràng huyết tanh tẩy lễ“.
Giọng của Mục Nô Kiều đứng ở phía sau chậm rãi nói.
Trong 400 vị quân pháp sư, kì thật nàng là bóng hồng lẻ loi duy nhất đi theo.
Về cơ bản, Mục Nô Kiều không giống bọn họ, nàng không phải quân pháp sư, mà đơn giản chỉ xuất hiện ở đây bởi vì nàng muốn như vậy, nàng với tư cách một người bạn đến để khuyên nhủ.
Bất quá, khi đến Ma Đô rồi, nhìn thấy Mạc Phàm an tọa tàn sát hải yêu, tâm tình Mục Nô Kiều rốt cuộc đã lý giải thấu đáo.
Có lẽ đúng như lời hắn nói, ác ma báo thù.
Không cần biết Ma Đô có thoát nổi một kiếp này hay không, Mạc Phàm như cũ sẽ tịch mịch tọa trấn, hắn đều sẽ đánh một trận nhiệt huyết nhất.
Không phải vì thắng thua chiến dịch, mà là vì trả thù.
Dù sao đi nữa, hắn sẽ không chết trong trận chiến này, sau này vẫn có thể từ từ nói.
“Ngải tướng quân, phía Thanh Đảo cấp báo, Bắc Hải Thú Tộc đã tiến vào địa giới của chúng ta”.
Một vị trung sĩ quản mật báo vội chạy tới nói.
Nhanh như vậy. Hải Yêu mấy chốc đã đánh thẳng vào Bằng Thành rồi?
Bên kia khu trục cho dù là Bắc Bộ thượng tướng Ngải Thái Sơn trấn thủ, nhưng nhân khẩu trong thành vẫn đang gấp gáp di cư, tình thế so Ma Đô còn xấu, bọn hắn thực sự cần chi viện.
“Mở truyền tống trận, 400 người các ngươi mau đi đến Bằng Thành cứu viện. Bằng mọi giá muốn đem Ngải thương vương toàn mạng trở về”. Ngải Giang Đồ rất nhanh làm ra quyết định, ném trục bàn truyền tống về phía tên trung sĩ này.
“A, ngài không đi cùng chúng ta?” Vị trung sĩ cấp báo nói.
Chỉ thấy Ngải Giang Đồ lắc đầu: “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép trở lại Ma Đô“.
Danh tiếng thiếu tướng kiệt xuất Ngải Giang Đồ đã lưu truyền khắp Hoa Hạ từ rất lâu rồi, tài năng của hắn chính là lớp gần nhất tiệm cận đến vị kia Bắc Bộ thương vương, cũng là cha hắn.
Ngải Giang Đồ lúc này đã làm ra lựa chọn, hắn lựa chọn Ma Đô.
Quan hệ giữa Ngải Giang Đồ với Mạc Phàm không thể tính là nhỏ. Huống chi Ngải Giang Đồ còn nợ hẳn một cái ân tình ở Côn Lôn chưa trả cho Mạc Phàm, tính thêm phần Tà Miếu tà lực để đột phá cấm chú là hai phần. Chính hắn lúc này nào có thể lâm trận bỏ chạy đâu!?
Về phần quốc gia, ân, quốc gia an nguy phía trước, người trước mặt hắn mới chính là quốc gia phía trước.
Liền liền thiếu tướng Hoàng Tuấn cũng choáng váng cách làm dứt khoát của Ngải Giang Đồ.
Không hổ con trai thương vương Ngải Thái Sơn a.
“Các vị, các ngươi tự quyết, ta trợ giúp Mạc Phàm”. Ngải Giang Đồ nói lời, một thân thể quân nhân cường tráng lập tức chớp mắt không gian về phía trước, tiến tới Hoàng Phố chỗ Mạc Phàm.
Mà Quan Ngư lúc này cũng triệt để bị Mạc Phàm cái khí phách huyết tế kia làm cho thức tỉnh.
Hắn nhớ tới những năm tháng vừa mở mắt đã lao đầu khổ chiến, điên cuồng chém yêu diệt ma ở Côn Lôn hắc sắc cấm khu, phần huyết mạch Minh Lang tộc trong người Quan Ngư lâu lắm rồi mới dâng trào cuồn cuộn trở lại.
Bản năng mách bảo cho hắn biết, hắn muốn tàn sát, hắn muốn tắm máu hải yêu.
Yêu trên núi đều đã không thỏa mãn, vậy thì xuống biển đi.
Ma Đô tràng chiến đấu này, tính thêm Quan Ngư ta một chén canh!!!
Những người này cùng hắn không có bao nhiêu quan hệ, Quan Ngư không nói một lời nào đã bày biện ra mười cánh phong chi dực sau lưng, vèo một hơi bay tới bên cạnh Mạc Phàm.
Hoàng Tuấn nhìn theo bọn hắn mà sững sờ, trong phút chốc mất đi khả năng kiểm soát ngôn ngữ.
Mãi đến khi có lão nhân gia Tương Hữu Thắng vỗ vỗ vai mới dần dần trấn an được một chút.
“Cái kia, ngươi là Minh Châu viện phó phải không?” Tương Hữu Thắng quay sang hỏi thăm Mục Nô Kiều.
Mục Nô Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
“Lại đây, giúp lão phu thiết trí đồ án cấm chú, một mình ta không đỡ được, ta già rồi, thế giới tinh thần đã dần dần thoái hóa, cần có người trợ giúp mới được”. Tương Hữu Thắng ôn tồn nói ra.
Lời này để cho Mục Nô Kiều hai mắt tròn vo cực kỳ vui sướng, như là giải khát hiệu ứng vậy.
Bản thân nàng muốn giúp đỡ cái gì đó cho Mạc Phàm, nhưng thực lực chính là có hạn. Không thể cứ như Quan Ngư, Ngải Giang Đồ cái kia thoải mái đứng ở chiến tuyến oanh tạc được.
Mục Nô Kiều thi triển mộc hệ siêu giai, bày biện ra một thân cây lớn chục mét cắm rễ xuống sông Hoàng Phố. Sau đó nâng đỡ lão nhân gia Tương Hữu Thắng lên trung đoạn thân cây, bắt đầu hỗ trợ dẫn dắt cấm chú.
Một lúc sau, Hoàng Tuấn cũng phi hành lên thân cây trong ánh mắt ngạc nhiên của Mục Nô Kiều.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta hộ pháp cho các ngươi”. Hoàng Tuấn cười khổ nói rằng.
“Ân, và cả bọn hắn nữa...”
...
...
Đài sen bên trên, Mạc Phàm không cần ngoảnh mặt lại cũng biết Quan Ngư cùng Ngải Giang Đồ xuất hiện sau lưng mình.
“Giống như Côn Lôn thảo phạt năm xưa”. Mạc Phàm chợt bật cười nói ra.
Ngải Giang Đồ cũng cười cười, vẻ mặt bớt nghiêm túc đi rất nhiều.
“Kì thật cũng không giống lắm, lần đó ta còn không là cấm chú”.
Đột phá tới cấm chú hẳn là một loại kì tích thuế biến nhân phẩm, rất nhiều chuyện bất khả thi trước đây liền bây giờ có thể thử đi làm một lần.
Quan Ngư thấy thề liền chen vô tạt gáo nước lạnh: “Khụ khụ, hai ngươi bớt lạc quan điểm. Côn Lôn đánh không lại còn có vị kia Vạn Yêu Thần Tọa đột nhiên thay đổi ý định, phút cuối cùng bỗng chốc hóa thành thần tiên tỷ tỷ ôn hòa cứu vớt. Nhưng cái này địa phương chúng ta ứng đối là vô tận hải yêu thiên tai a, giống như nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn bộ là yêu quái”.
Mạc Phàm cũng không có làm bộ làm tịch hay già lời gì cả, ngữ tốc rất điềm đạm nói: “Ta ngâm xướng đại trận làm hộ pháp cho các ngươi ở phòng tuyến, hai ngươi có thể hay không dụ bọn chúng một ít Đế Vương đến kết liễu?”
“Vậy nên, kế hoạch bây giờ là săn bắt Đế Vương sao?” Quan Ngư đồng tử co giật ngay tức thì.
Mạc Phàm cười cười, nhưng không có phủ nhận. “Gọi là tru diệt Đế Vương”.
Quá thô bạo rồi! Quan Ngư nhất thời trầm ngưng lại.
“Ngươi trận pháp Nguyền Rủa này có thể duy trì trong bao lâu?” Ngải Giang Đồ thấp giọng hỏi.
Câu hỏi này đúng là làm khó Mạc Phàm.
Bản thân hắn cũng không biết, hắn vẫn đang suy nghĩ đây.
Mãi một lúc sau, hắn mới có câu trả lời.
“Đủ lâu để chúng nó mất kiên nhẫn”.
.....