......
Bây giờ Ninh Bàn Tháp đã bị phá hủy, vô số Hải yêu theo nước biển tràn vào trên Đảo Bá Hạ mai rùa. Từ sau khi tập kích tiền tuyến phòng ngự ma pháp kiến trúc, liền từ trực diện mai rùa bắt đầu phá hư cào cấu Bá Hạ, đem Bá Hạ nhấn chìm xuống đáy biển.
Trước đây Kraken biết mình giết không chết Bá Hạ là vì có Diệp Tâm Hạ cùng Tiểu Mei hồi phục liên tục, nếu nó muốn giết càng tổn thất rất nhiều, huống chi bản thân còn bận tâm dung hợp Hải Tâm.
Bây giờ thì Bá Hạ là cái đồ phế vật trong mắt nó, giết cũng không bao nhiêu ý nghĩa, cứ để cho Hải Yêu Đế Vương chậm rãi tiêu hóa đi thôi.
Đồ Đằng bao giờ cũng vậy, thật đáng thương. Đến nhân loại còn vứt bỏ bỏ chạy, thật giống như mẫu chuyện cũ 4000 năm trước nhân loại phản bội Đồ Đằng.
Khác biệt chính là, 4000 năm trước, nhân loại phản bội Đồ Đằng vì đánh úp Hải Yêu. 4000 năm sau, nhân loại bỏ của chạy lấy người vì sợ chết.
“Mọi người đừng quay đầu, tiếp tục chạy theo kế hoạch”. Lãnh Linh Linh nuốt xuống cơn phẫn nộ của mình, vội vã hô to nói với quân đội.
Trong thời gian ngắn ngủi, lấy đảo Bá Hạ đang chìm làm trung tâm, ngoại trừ hướng Đông Hải là tòa Bạch Sắc Thủy Cung của Kraken ra, các phía Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải, liên tục vang lên từng trận tiếng kêu thảm thiết, đây cơ hồ toàn bộ Ninh Bàn Tháp tháo quân rút lui. Bất quá, cho dù bọn hắn bay trên trời đi nữa, Thủy Triều chi nhãn vẫn không buông tha.
Kraken dâng nước lên tận trời, tựa như đem bầy Hải yêu cuốn phăng dời lên trời chiến đấu. Khoảnh khắc mọi người sửng sốt nhìn thấy trăm vạn hải yêu chất chồng lại nhau, nương tựa theo sóng biển thủy triều nhô cao nhoi lên tận trời mây để chém giết với Á Long, quả thật là so với tận thế còn khiến người ta khiếp sợ.
Gào thét đinh tai nhức óc đấm thẳng lên tầng mây, có trời mới biết bên trong cái lãnh hải đáng sợ này đến tột cùng có bao nhiêu quân số hải yêu.
Thấy một màn này, Đế Vương của Ninh Bàn Tháp cũng phải bỏ chạy. Dù là Ngục Nhung U Lang, Thanh Lam Côn, hay Tử Linh Hỏa Long, Cự Thần Apollo, thậm chí đều Hồng Mãng Tà Long lẫn Apase cũng bỏ chạy.
Cái này mực nước biển trong nháy mắt nhô quá cao, cho dù bọn hắn những này quân đoàn Đế Vương của Mạc Phàm tụ chung một chỗ phát huy đến cực hạn sẽ rất mạnh, toàn bộ cường đại vô song phòng ngự thậm chí so với mấy cái đại cấm chú cộng lại đều có kiên cố… Nhưng mà, dạng này phòng ngự, dạng này bảo hộ, nhiêu đây Đế Vương, đối với Kraken tới nói vẫn chưa đủ nhìn, căn bản ngăn không được toàn lực của tiệm cận Đỉnh Vị Quân Vương.
Hải Mị Yêu Hoàng một mực tiềm ẩn tại bên trong Bạch Sắc Thủy Cung áo giáp của Kraken, nàng đứng trên vai của nó, một mực tại chuẩn bị cường đại nhất yêu pháp kỹ năng.
Diêm Thủy Triều Tịch – sương muối biển.
Chính là cái kĩ năng này.
Kĩ năng có thể bóp nghẹt pháp sư, từng để dưới cấm chú pháp sư đều phải trốn vào trong Ninh Bàn Tháp phòng hộ.
Diêm Thủy Triều Tịch loại này yêu kĩ đều coi thường dưới cấm chú, liền xem như Thập Uyên Chúa Tể của Nhân Ngư tộc đều không phải muốn là tùy tiện có thể sử dụng, cần ngâm xướng tụ lực.
Đương nhiên, nhờ có Kraken cùng ức vạn hải yêu bảo hộ, không ngừng đang phát động Hải yêu công kích phía trước, Hải Mị Yêu Hoàng Siren liền đã ngâm xướng hoàn thành.
Sương muối phát tán. Trong lúc nhất thời, mấy trăm dặm biển Hoa Đông lập tức nức lên tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt. Không thiếu pháp sư, Á Long, Phi Điểu, Titan, thậm chí Hải Yêu chết thảm ở cái này lĩnh vực độc ác Diêm Thủy Triều Tịch. Tại Hải Mị Yêu Hoàng tàn sát phía dưới, trong thời gian ngắn ngủi, vốn còn tưởng bay lên trên là có thể miễn cưỡng ngăn cản, cuối cùng năm lần bảy lượt hoặc là bị Hải Yêu dâng nước lên nắm đầu kéo xuống, hoặc là trực diện hít phải muối biển, Phàm Tuyết Thành lực lượng như cũ thương vong tăng vọt.
Thi thể sinh vật rơi lả tả từ trời cao rơi xuống biển, nhìn thấy được lãnh hải nhấp nhô. Ngoại trừ Hải Yêu lâu la máu đen máu xám, lần này cũng hỗn tạp không thiếu đỏ tươi máu người, yêu huyết cùng nhân loại pháp sư huyết nhục phối hợp cùng một nơi, thi thể bị sóng biển đột kích xen lẫn trong cùng một chỗ, thực sự nói đây là Vong Xuyên của Địa Ngục cũng chả sai.
Dưới sự lãnh đạo của Kraken, từng đám hải yêu dị thường đoàn kết, hoàn toàn là đan lưới võng, bắt chết nhân loại.
Giáo sư Stein, Ngải Thái Sơn liên tục bọc hậu, dùng không gian ma pháp cường đại của mình hộ tống quân đoàn tản ra di chuyển.
Ánh mắt bọn hắn đặc biệt chú ý tới 30 chiếc thuyền chiến của Atlantic.
Gió biển trở nên mãnh liệt, thỉnh thoảng còn đánh tan phòng ngự do pháp sư Atlantic bố trí, Triết La thả ra triệu hoán hệ Phong Phược Điểu của mình, thỉnh thoảng cũng phải gia trì thêm năng lượng vào phòng ngự, miễn cho thuyền của Atlantic không bị cuồng phong thổi nghiêng ngã.
Người Atlantic là vua đánh biển, bọn hắn thiết kế ra vô số ma cụ cùng lắp ráp sinh vật chết, sinh vật sống để gia cố Tàu Chiến, lực phòng ngự đại khái có thể so được với một chút tiệm cận Á Đế Vương, nhưng mà gió và sóng lớn chính là thứ uy hiếp nhất trên biển cả, nhất là gió còn xen lẫn muối ăn mòn của Hải Mị Yêu Hoàng. Trong sóng lớn mang theo chấn động, nếu là sinh vật Hải Yêu bình thường đã sớm bị ăn mòn tới chết.
“Ù ù ù ù long!!!!!!!!”
Tại khoan thuyền to nhất, nổi bật nhất đi ở trung tâm, bỗng nhiên biển cả dưới đường chân trời trước mặt nổi lên một bình chướng. Bình chướng này có bọt nước màu trắng, cái đuôi sóng này lớn khó có thể tưởng tượng, nếu như đứng ở ven biển chỉ sợ nó có thể nuốt chửng một tòa thành.
“Sát Kình Yêu Chủ cấp Đại Đế!”
“Không tốt, còn có thứ khác nữa…”
Thủy thủ trên tàu lập tức nhìn lại, quả nhiên ở phía sau cơn sóng lớn kia còn có một tầng sóng lớn khác. Sóng lớn này có thể nói là che phủ bầu trời, mặc dù còn cách một ngàn dặm cũng đã có thể cảm nhận được khí thế bức người đang áp tới.
Hít thở sâu một hơi, tất cả đều là hương vị nước biển mặn chát, vị Thủy Thủ Atlantic ngửa đầu nhìn qua sóng biển kinh thiên xuất hiện, biểu hiện trên mặt cũng cứng đờ.
“Còn có Ngũ Độc Hải Tinh Đế cấp Đại Đế”.
“Không, thêm ba cái khác Á Đế Vương cũng đang một mực theo đuôi”.
Đúng lúc này, Hoa Triển Hồng thở dài một hơi tiếc nuối, nói rằng: “Chỉ cẩu được nhiêu đó thôi sao?”
“Phòng ngự của chiến hạm này không ngăn cản nổi Đế Vương mạnh như vậy trùng kích, phải nghĩ biện pháp vượt qua ngoài, bằng không chúng ta phải phiêu bạt trên biển đấy”. Vị kia thủy thủ Atlantic kinh hãi nói với Hoa Triển Hồng.
Hoa Triển Hồng nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu.
“Bằng hữu, nhà ngươi còn có người thân hay không?” Hoa Triển Hồng thân thể già nua trông thấy, cũng không nhiều lời, lập tức chân tình hỏi rằng.
Chỉ thấy vị thủy thủ người Atlantic hơi kinh ngạc một chút, khẽ gật đầu.
“Ngươi có nhớ quê hương mình không?” Hoa Triển Hồng hỏi tiếp.
“Aiii, ngươi cái lão già này, có phải hay không có bệnh, chúng ta sắp chết a”. Vị thủy thủ Atlantic không nhịn được mắng.
Hoa Triển Hồng cười khổ, nụ cười của một cái người già trước tuổi luôn luôn mang theo vài phần khiến người ta đau thắt tim gan.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trong gian phòng đang có chuẩn bị một cái trận pháp cấm chú đã chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng lại nhìn về phía vị thủy thủ kia, điềm đạm nhắn nhủ: “Ta thì nhớ quê hương ta nha, đặc biệt nhớ gà nướng a. Ngươi nếu có cơ hội sống sót trở về, một ngày nào đó thắp hương cho ta, làm phiền cúng gà, ta không ăn hải sản”.
Khuôn mặt vị thủy thủ Atlantic biến dạng kinh khủng, chỉ thấy Hoa Triển Hồng dùng đệ ngũ hệ siêu giai không gian ném người này quẳng ra khỏi tàu, quẳng lên cho Ngải Thái Sơn chụp lấy.
“Viêm Cơ, lần đầu tiên kết hợp, chúng ta tới”.
.....