Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1383: Chương 1383: Ta tự đòi công bằng




.............

Hắc sắc nồng vụ là do Dạ Du giáo phái xâm nhiễm Điền gia tạo thành.

Thiên hạ Điền gia nhiều vô kể, bọn hắn hiện tại đều bị Dạ Du Thần một người nắm quyền, cuối cùng vẫn là giết tới đây, một lần này làm chiến dịch tiên phong.

Người ta vẫn hay nói, kẻ đáng sợ nhất, chính là kẻ không có gì trong tay, chính là thấp nhất dưới đáy vực xã hội, không còn gì để mất, chỉ có đám đông cuồng nộ khích lệ lẫn nhau để xông lên phía trước.

Bọn hắn thực sự quá mức cương ngạnh, phi thường cường hãn, bọn hắn tựa như một đám thiết huyết bầy sói, ở trong Thượng Cổ chiến trường có được vô cùng vô tận chiến ý mãnh liệt, không hề sợ hãi cái chết.

Thậm chí, trong lý tưởng của Dạ Du Thần đầu độc, chết, chính là một loại giải thoát, sẽ được hắn chuyển thế đầu thai đi đến càng có cơ duyên ở kiếp sau.

'Leng keng lách lách leng keng lách cách' tiếng binh sĩ va chạm. Hai bên chiến tuyến vệ binh thần tử nhận thương tổn cực kỳ thảm trọng, khôi giáp nát như tương rơi vãi khắp nơi, thi thể thì bày khắp mặt đất, máu chảy thành sông, máu nhuộm tường thành.

Tại chân chính chiến tranh thời điểm, đối mặt những này không còn gì để mất Điền gia cùng cuồng tín giáo phái cực đoan của Dạ Du Thần, những cổ lão chiến sĩ của thành Triều Ca trước mặt hoàn toàn chính là phổ thông binh lính, không khác gì châu chấu đá xe, bị hung hăng nghiền ép.

Triều Ca dưới sự bảo hộ của tam giáo cùng pháp gia, bọn hắn đã hưởng lạc sự thanh bình quá lâu rồi. Quan văn nhiều hơn tướng võ, kẻ đọc sách giảng thuyết thánh hiền thì nhiều, người dụng binh cầm giáo bước ra chiến trường thì chẳng có mấy ai. Cho nên chỉ cần cấm chế trận thành bị Hắc Thương Họa Kích của Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer cùng Mộc Quái Tổ liên thủ phá xuống, tuyệt nhiên chiến sĩ trong thành sẽ vô pháp ngăn cản hùng quân xâm nhập.

Nhật Minh Giáo đúng không nhúng tay, tham gia chỉ vẻn vẹn là một vài tên tay sai trung thành của Nhật Minh Giáo đã rời đi, gia nhập chiến đoàn của vị cựu Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên bên này. Nổi bật nhất, chính là vị kia Hộ Pháp Mệnh Liễu Linh Đan, người từng xuất hiện ở Lãnh Hà trong cố sự Bàn Côn Thái Tử Long.

Nàng bị Dạ Du Thần xâm nhiễm rất nặng, nặng đến mức có thể từ bỏ Nhật Minh Giáo để bán mạng đi theo hắn, đây không nghi ngờ là gây ra rắc rối cùng mâu thuẫn rất lớn với Nhật Minh Giáo tổng đàn, thậm chí lớn đến trình độ vĩnh viễn không được phép quay trở về, đặt chân xuống thổ nhưỡng Nam Châu bên kia.

Ngoại trừ Điền gia và Dạ Du giáo phái, thiên đô Triều Ca trên không còn có một đoàn lại một đoàn kim vân, những kim vân này phía trên chính là Trung Châu đi tới mạnh mẽ nhất thế lực vũ trang - Tinh Quái tộc Mộc Tổ.

Bọn Tinh Quái Tộc này số lượng đâu đó trăm vạn thiên binh thiên tướng, là mộc yêu, nhưng lại xuất hiện ở bầu trời, tại kim vân bên trên thi pháp, bọn nó hệ thực vật thần thông cường đại hóa thành từng hồi mưa gai cực kỳ khủng khiếp, hết lần này đến lần khác tràn ngập đáng sợ tính hủy diệt.

Có thể thoáng chốc cùng bọn nó chống lại cũng chỉ có trong trận doanh những vị đệ tử và thành viên tam giáo cùng bách gia chư tử đến hỗ trợ. Tuyệt đại đa số bọn họ chức nghiệp đều là Phù Thủy, Cơ Quan Sư hoặc là Thương Kim Giả, bọn hắn so với binh sĩ trong thành thì đầu óc lẫn thực lực vượt trội hơn nhiều lắm, giờ phút này sẵn sàng xả thân công hiến, đứng ở tường thành làm nên một đội thần vệ tinh nhuệ.

Rất nhanh, tại Triều Ca thành tường một tòa ngọc tháp vị trí lại nổi lên một cái cự đại cà sa, cà sa kia che khuất thượng thiên, tựa như là một phương đỏ màu trời, vô số cường tráng cơ quan trận bao phủ tại Triều Ca thiên đô trên không.

Đạo giáo chủ yếu là Thương Kim giả, một ít là Phù Thủy giả, mà Nho giáo cùng Phật giáo, hầu hết gần như lựa chọn thức tỉnh Phù Thủy duy tâm đ*o quả.

Những người này đứng cùng nhau, nhao nhao niệm lên phép thuật của mình, có thể nhìn thấy vô số kim văn hợp thành một cái tráng quan thần chung che đậy, đem những này cơ quan thành trì bao bọc lại bảo hộ bọn hắn ở bên trong, tránh đi công kích hủy thiên diệt địa từ trên trời xuống của Tinh Quái Mộc tộc.

Bất quá, thời gian cầm cự kì thực phi thường có hạn.

Không trách được, đối phương quá đông, quá mạnh, quá cường thế.

Mộc tinh quái bên trong quân đoàn, tối thiểu có đến sáu tên Quân cấp xuất hiện, còn có một cái sử thi đại tướng lĩnh, là bộ hạ tay sai đắc lực của Mộc Quái Tổ.

Khi nó trực tiếp ngâm xướng mưa mộc gai rớt xuống, giống như một đám cầu gai tại thiên mang vũ trụ vẫn lạc vậy, trong lúc nhất thời ngọc tháp thành địa phương giống như một trận mưa gai nổ, lít nha lít nhít, cũng lấy thế sét đánh lôi đình mẫn diệt xung kích vào tuyến cơ quan phòng ngự này, đánh cho rung chuyển tòa thành, không ít tam giáo cùng bách gia chư tử thiệt mạng tức tưởi.

..........

Trong một gian phòng thầy thuốc ở phố Hàng Mã, nơi này đầy mùi máu tươi, từng chậu máu loãng được đưa ra, sau đó lại có từng chậu nước sạch được mang vào.

Một lão nhân gần như bị Triệu Mãn Duyên xách cổ áo như xách gà kéo vào, chưởng quầy hiệu thuốc họ Lê, tên Lê Hoàng ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh cửa sổ. Ông rửa sạch vết máu trên tay, trán đẫm mồ hôi, sau khi ngẩng đầu lên thì bất đắc dĩ nói: “Triệu huynh đệ, vết thương của thằng nhóc này thật sự quá nặng, rất nặng rất nặng, còn may là nó được Thu Ly đại sư trước khi chết chống đỡ lấy giùm một tia nội huyết, bằng không thì…”

Triệu Mãn Duyên nắm lấy cổ áo hắn nhấc bỗng lên rồi ném xuống lại ghế ngồi, hầm hầm nói: “Đừng nói nhảm nữa. Có cứu được không?”

Lão nhân Lê Hoàng đành phải cười khổ.

Một bên khác, Eileen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nay đã ảm đạm của Trịnh Khắc Thiên đang nằm trên giường, khuôn mặt không có nổi nửa phần ý khí. Nàng quay phắt đầu lại, tức giận nói: “Không phải đã nói chỉ cần dùng Hoa Ân Huệ kia thì thằng bé sẽ có nửa điểm cơ hội sinh cơ sao?”

Lão Lê Hoàng chưởng quầy thở dài, lão chính là một cái Nông Thực Sư làm nghề bán thuốc đã hơn 6000 năm ở tòa thành Triều Ca này.

Lần đầu tiên bị người ta nắm đầu cưỡi cổ như vậy.

“Trong y học, chỉ có thể nhắm chừng phán đoán, không phải lúc nào cũng nói được một câu tuyệt đối chính xác”.

Nghe được mấy lời này, Triệu Mãn Duyên tức giận quát: “Lão đang giỡn mặt với ta hả? Vậy sao trước đó ông còn bốc phét là có một nửa hy vọng cứu sống hả? Sao không chịu nói ra sớm hơn. Có tin ta san phẳng toàn bộ cái quầy thuốc này không?”

Vừa nói xong, không hả giận, lại thấy đối phương ngồi im thin thít không làm gì, Triệu Mãn Duyên tiếp túc mắng quát tháo: “Ông còn làm con mẹ gì thế, ta nói thế còn không mau lo tìm cách cứu người đi, thích tìm chết à?!”

Lê Hoàng cảm nhận được Triệu Mãn Duyên và Eileen cơn thịnh nộ ập đến, một thân già nua chưa từng có mếu máo, oan ức không thôi: “Nếu lúc đó lão phu không nói vậy, e là hắn chưa chết thì lão phu đã bị hai người các ngươi thay nhau đánh chết rồi. Cho ta xin đi, ta cũng biết cứu một mạng người hơn xây mười tòa bảo tháp, nhưng ta nào có biết được...”

Eileen cắn răng im lặng.

Gặp phải hai cái vợ chồng son khốn nạn to mồm thế này, lão nhân Lê Hoàng đúng là khóc không ra nước mắt, chủ yếu là lão ta còn không dám tỏ thái độ bất mãn, đành phải kiên trì xem ngựa chết hay là ngựa sống mà chữa.

Một bên khác, từ đầu chí cuối, thiếu niên nghèo hèn đều không hề lên tiếng la lối, cũng không gào khóc gì, chỉ liên tục ra vào thay chậu máu thành nước trong, mang đến bên cạnh lau chùi cho Trịnh Khắc Thiên.

Mà vài giờ trôi qua, Lê Hoàng lực bất tòng tâm, tiêu hao duy tâm lực lượng vô nghĩa, bắt đầu bực bội không thôi, bi phẫn quay sang nói với Triệu Mãn Duyên, tay chỉ vào thái dương của mình, ngữ khí phản kháng: “Triệu huynh đệ, ngươi tổ cha nó, ta chỗ này nhiều máu này, cầm dùi cui cuốc xẻng gì đó đến đập chết ta cho rồi, lão phu tu luyện Nông Thực Sư mới đến Chủ cấp, chưa thể nào đột phá được Vương cảnh, chỉ bán thuốc thôi chứ không phải thần y khởi tử hồi sinh. Thằng nhãi này vốn là không sống được”.

Triệu Mãn Duyên nghe đối phương cũng như thế tức giận, chính mình liền từ từ nhíu mày.

Lão nhân lập tức rụt cổ.

Eileen thì quay đầu đi, nhìn ra cửa sổ trong tuyệt vọng.

Cuối cùng Sở Nguyệt Cát cũng lên tiếng: “Lê tiên sinh, ông thử thêm lần nữa đi, có công mài sắt có ngày nên kim mà”.

Lúc lão nhân quay đầu lại nhìn, ánh mắt của thiếu niên vẫn trong veo, nhấn mạnh lần nữa: “Ông thử thêm một lần đi!”

Lê Hoàng thở dài, nói với vẻ không đành lòng: “Sở Nguyệt Cát à, lão phu thật sự bất lực“.

Thiếu niên cố nặn ra một nụ cười: “Tiên sinh, làm ơn, cầu xin ông đấy. Chỉ một lần này nữa thôi”.

Lão nhân bất lực lắc đầu.

Chút mong chờ cuối cùng còn sót lại trong mắt thiếu niên nhà nghèo ở ngõ Tao Đàn cuối cùng cũng tắt ngấm.

Thiếu niên nhà nghèo không có nói gì nữa, chỉ là gật đầu một cái lễ phép, sau đó tiến về lại bên cạnh giường đứa trẻ họ Trịnh.

Sở Nguyệt Cát cúi người đặt chậu nước xuống, ngồi bên mép giường, cầm bàn tay đã trở nên lạnh lẽo của đứa trẻ hồn nhiên vui tươi kia, cố rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói khẽ: “Trịnh Khắc Thiên, ngươi có nhớ phần bánh trung thu năm ngoái nhà ngươi lấy của mẹ mình, lén lút đến tặng cho ta không. Lúc đó ta chửi mắng ngươi nhiều lắm, ta còn nghỉ chơi với ngươi mấy ngày, bắt ngươi trả lại, bắt ngươi ăn năn hối lỗi với mẹ mình. Cuối cùng ngươi vẫn bướng bỉnh không nghe lời, ta chỉ đành giấu giùm mẹ ngươi, cùng chia sẻ ăn chung với ngươi. Tuy là ta trách mắng đấy, nhưng thật ra, trong lòng của ta liền đã cảm kích ngươi nhiều lắm, phần bánh trung thu đó, là món quà tuyệt vời nhất đối với ta, ngươi có biết không?”

“...”

“Năm nay ta dành dụm được nhiều tiền lắm, Trịnh Khắc Thiên, ngươi nhất định phải kiên cường, trung thu này... ta sẽ mua cái bánh trung thu còn ngon hơn, cùng ngươi ăn, có được không? Ngươi nhất định phải sống, nhất định...”

Căn phòng giống như đã không còn một chút ánh sáng nào.

Trịnh Khắc Thiên bàn tay nhỏ bất lực duỗi thẳng ra vô tri vô giác, con ngươi nhìn chằm chằm vào trần nhà mãi mãi cũng không tự mình đóng lại được.

Khuôn nụ cười cuối cùng của thắng bé cứ thế nở rộ.

Thằng bé thực sự đã có chút niềm vui an ủi nở ra nụ cười với thiếu niên nhà nghèo.

Chỉ là nụ cười của nó...

Ám ảnh...

Eileen đã nép mặt vào vai của Triệu Mãn Duyên òa khóc.

Chưởng quầy thuốc Lê Hoàng thì tâm trạng chìm xuống đáy cốc, cũng không biết nên nói gì vào giờ khắc này.

“Ta đi một lát sẽ về”. Sở Nguyệt Cát nuốt xuống nước bọt tức tưởi, lấy tay vuốt mắt của đứa bé hồn nhiên lại.

Thiếu niên nhà nghèo sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc đi tới bậc cửa thì đột nhiên xoay người lại, cúi đầu tạ ơn hai vợ chồng Triệu Mãn Duyên cùng với lão chưởng quầy vẫn luôn cố gắng đến hiện tại.

Thiếu niên bước ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, thiếu niên khựng lại một chút rồi chạy đi thật nhanh.

Ông trời không trả lại công bằng cho mình cũng chẳng sao, tự mình đi đòi, đòi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Khi hắn rời đi được một lúc.

Triệu Mãn Duyên trong linh hồn nghe thấy một tiếng bíp, là âm thanh quen thuộc của Nữ Chúa Côn Bằng, nàng đã tỉnh.

“Long mạch, Triều Ca long mạch, trên người thằng bé Sở Nguyệt Cát có long mạch của Triều Ca, là ách vận hóa thiên vận. Triệu Mãn Duyên, mau, giữ thằng bé lại! Nó mà có mệnh hệ gì, Triều Ca đừng hòng còn ai sống”.

.............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.