Chân trời đã bị khảm lên ba lớp viền bạc trắng, lộ ra từng tia bàng bạc ảo ảnh luồn lách lên trên xa xa những tán cây, quang mang chiếu rọi đến sâm lâm thời điểm, vạn nhất cường độ không tính là rất lớn, cũng không thể ảnh hưởng lên an lành giấc ngủ của sinh vật nơi đây.
Bọn họ xác định rõ ràng mục tiêu thời điểm, không có cuồng vọng gây sự ở địa phương, đồng thời bình yên vô sự, từng chặn từng chặn quan sát tiến tới mới là thượng sách.
Mấy ngàn dãy núi trắng xoá trên một mênh mông hệ thống sơn mạch phía trước đập vào mắt Mạc Phàm, đó chính là mục tiêu tiên quyết. Cùng với Quan Ngư và Tiểu Mei bên cạnh, họ nhưng bằng mọi giá phải tìm thấy hai xấu số đội viên quốc phủ, cho dù kết quả mà hắn có thể tìm thấy không phải ai cũng có thể tiếp thu nổi.
Đây là Côn Lôn Thánh sơn địa phận, đứng đầu trong ngũ hành sơn mạch Côn Lôn!!!
Phóng tầm mắt về phía trước, xuyên qua thảo nguyên bạt ngàn, chính là một dãy liên miên đếm không hết núi băng cao ngút trời, tựa như muốn dùng bạch sắc của nó hoà làm một cùng dày đặc mây trắng trên thiên không. Tự nhiên hoàn cảnh ở bên dưới điều kiện hẳn là cùng Tần Lĩnh và Hoàng Hà trung du không sai biệt lắm, có thể tự tại mà sinh trưởng ngọc lan, tuyết tùng... vô cùng đa sắc đa dạng, mà càng đi về phía trên thực vật lại càng thưa thớt, càng phi thường tiến vào một cái rộng lớn cao nguyên bồn địa.
Bồn nguyên bồn địa bắt đầu với thác Lưu Viên, thác Lưu Viên đồ xuống hồ Lưu Viên cùng tên, cũng là nơi nửa năm về trước Quan Ngư và Ngải Giảng Đồ bị Nam Giác đẩy xuống.
“Ngươi xác định hai người bọn họ là ở dãy núi này chứ?” Mạc Phàm trầm ngưng nét mặt hỏi rằng
Quan Ngư trong ánh mắt khi đến chốn phương cũ kia vẫn không sao cầm được lòng, cái ký ức nửa năm trước mãi đã trở thành bóng đen đè nặng lên vai hắn, hai tay không tự chủ được siết chặt lại với nhau, khó lắm mới giật giật khóe miệng cất giọng:
“Là ở đó!!”
Có thể không cảm xúc được sao?
“Quốc phủ thành viên, Nam Giác cáo biệt…”
“Quốc phủ đội trưởng, Ngải Giang Đồ từ biệt…”
Hai học phủ thân phận, hai quân nhân huy hiệu, họ nhưng đều chọn lấy người thân mình làm trọng yếu, chọn cái cách vinh quang nhất để không thẹn với lòng mình.
Hai câu sau cuối này để lại trong lòng Quan Ngư một vệt hằn thật sâu trong lòng, sâu tới mức đủ để khiến cho một người nam nhân có khả đứng ngược đầu sương gió ở Côn Lôn từng ấy năm vẫn không thể nào chịu đựng được.
“Đừng tự trách mình nữa, chúng ta đi!” Mạc Phàm đặt tay lên vai Quan Ngư nói rằng.
Lời nói đó kiên định vô cùng, thanh âm càng chắc chắn rõ ràng, như thể chính mình quyết tâm vậy, hoặc là cũng giống Quan Ngư, chỉ đơn giản đang kìm nén cảm xúc thật chặt, thắt nghẹn lại chờ lúc bộc phát.
Nửa đêm ở Côn Lôn thánh sơn đồng dạng y hệt với ngũ hành phương khác, là một cái đen tuyền tĩnh mịch, u ám quỷ dị. Chỉ có đặc biệt khác đi ở chỗ, vạn yêu ở đây không biết đến khái niệm ngủ say, chúng đối với đêm tối hảo hảo sự khoái khí hoan lạc.
Ma quỷ thú vương đen kịt tựa hồ đang giao lưu cùng những chúng tộc khắp nơi, không tới một hồi tiếng động nhỏ phát ra đều có thể đánh động đen kịt một lần nữa lên không, mà việc này phi thường dẫn đến đánh thức toàn bộ thần lĩnh yêu binh trong sơn mạch hệ thống.
Miễn cưỡng thêm một điểm kì lạ, bầu trời Côn Lôn thánh sơn hôm nay xuất hiện đôi ít hiện tượng khắc hẳn mọi ngày, chân không xung quanh mấy quãng vẫn là sương lạnh, nhưng nếu để ý kĩ một chút, đồng thời tu vi cao nhiều một chút, sẽ mấp mấy thấy được li ta li ti bàng bạc ánh xạ đang bám vào làn sương, ẩn mình trôi nổi từ đầu địa phận cho đến thác hồ Lưu Viên.
Nói một cách khác, bàng bạc ánh xạ lực lượng này âm thầm di chuyển theo nhóm ba người họ xông vào bên trong địa phương.
Đó là hỗn loạn chi tự của Mạc Phàm!
Dưới thứ nguyên chưởng khống, sơn cốc che mờ thành lăng kính, cao nguyên thì ngả nghiêng dị thường, mà thung lũng tuyết sơn thì giống như bị phản chiếu ngược lại phía trên nền trời, vạn vật đảo lộn, đoạn đường bằng phẳng cũng bị méo mó lại đến thảm thương, nhất nhất khiến mọi cự ly đều muốn gần hơn rất nhiều.
Giống như một cái bóng đen sau lưng vậy, có ở đó, nhưng không ai thấy, là một cái điểm mù xuyên không ngay trước mắt Côn Lôn yêu tộc.
Cả bọn vì vậy đều đơn giản một mạch không sai lệch, dễ dàng đi xuyên qua mấy rặng cao nguyên cùng bình nhưỡng, ít sơn cốc cùng thung lũng.
Để cho Quan Ngư một bên mắt tròn mắt dẹt không tài nào tiếp thu nổi. Hắn cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, nhưng trước đây bất quá đều tập hợp một nhóm người thực lực cường đại, lén lút đi đường mon men vách núi hiểm trở, kinh qua đôi ba trận chiến với yêu tộc, đại loại quá trình khi đó hắn cần ít cũng không dưới một tuần thời gian. Kể cả tính luôn tình huống bản thân mình là phong hệ pháp sư, một mực cũng chẳng thể rút ngắn được bao nhiêu.
Vậy mà ngược lại cái Mạc Phàm gia hỏa, đem chút ít thực lực triển khai xuống, quỷ quỷ dị dị thay đổi cấu trúc đại mạch vạn năm của Côn Lôn bình địa, hóa cả bọn thành Ảnh Điểu mờ ảo len lỏi đi vào, nên nhớ Thánh sơn nhưng không ít tà linh hung thú cấp bậc phi thường cao, so với hiểu biết nhân loại còn chưa từng được ghi chép đến.
Một đường tiến về Lưu Viên hồ, tất cả mọi người coi như thuận lợi không có gặp được bất luận cái gì yêu ma ngăn cản.
Tại Lưu Viên hồ, Tiểu Mei chạy lại múc một ít nước rửa tay, trong khi Mạc Phàm nhìn chăm chú cái kia mặt hồ, không biết vì cái gì, Lưu Viên hồ mang cho hắn một loại cảm giác giống nhau, có ít quen thuộc.
Nước hồ bình tĩnh như trước, không có gió thổi tới, cũng không có đặc biệt sáng loáng lên trong đêm đen, không thấy bất kỳ sóng nước nhấp nhô chuyển động, nhưng khi Mạc Phàm càng đến gần một chút về sau, hắn phát hiện trên trời rậm rạp cái bóng tại màu đen trong hồ nước, cả mặt hồ nước lập tức cùng khảm nạm lấy vô số thần bí bảo thạch vậy, nhìn qua đẹp đến nổi người ngạt thở.
Mạc Phàm ra dấu hiệu cho tiểu Mei lùi lại một chút, bản thân hắn thử nghiệm đem tinh thần lực rải đầy mặt hồ.
Đột nhiên có gió thổi tới, còn kèm theo một cỗ thiên nhiên mùi thơm ngát, loại kia thoải mái dễ chịu cảm giác cùng quỷ dị tình cảnh ban nãy lập tức sinh ra tương phản to lớn.
Đêm im ắng, không đại diện toàn bộ Côn Lôn thánh địa, nơi này nhưng không có bất kỳ cái gì côn trùng kêu vang chim gọi, dày đặc ảnh màu đen màn trời bên trên Tinh Thần chi thịnh trở thành quang mang đặc thù của mảnh rừng núi này, để trong này nhìn kĩ lưỡng đã không đến mức là hoàn toàn tĩnh mịch.
“Bòn bọt bòn bọt~~”
“Ngươi là ai?”
Mạc Phàm không có nhìn rõ thấy cái nam nhân đang nằm trên mặt hồ, nhưng hắn không cần nhìn đến, kể cả mù mắt cũng có thể ngửi được cổ thi thể kia quen thuộc nhường nào với mình.
Lam quang trong mắt không tự chủ được bắn ra ánh xạ sâu kĩ vào xung quanh, Mạc Phàm sôi sục trong lòng, hắn vì cái gì loại hình ảnh này chưa thể dứt đi được!?
Tử trạng thi thể!
Thần Mộc Tỉnh!!!
Vì cái gì lại xuất hiện ở mặt hồ này, càng khiến hắn chân thật động lòng như vậy? Lẽ nào nói chính mình lúc rơi xuống huyết đàm Luyện ngục vẫn chỉ là vòng lập nhắc nhở thôi sao? Cái quỷ ma thác hồ này, vốn dĩ mới thực sự là mồ chôn của mình?
Không có chần chừ trốn tránh, Mạc Phàm tiến lại gần hơn, xem thật kĩ cỗ thi thể bồng bềnh trôi nổi của mình. Như cũ là một gã tóc đen nam nhân, toàn thân nhiều ngạch văn tà cổ, còn có mấy luồng thánh quang xuyên thủng cơ thể đâm qua, để lại ít ỏi kim sắc rơi vãi. Nhìn lên trên một chút, vẻ mặt kênh kiệu vẫn rất soái khí nở nụ cười như vậy, thật chẳng thể nào tiếp thu nổi.
Cũng là chết đi a, ngươi chết rồi còn cười cái gì, một chút thật lòng về báo mộng nhắc cho ta không được sao!!
“Tỉ phu, tỉ phu!!!” Tiểu Mei níu tay Mạc Phàm lại hoảng hốt quát.
“A..”
“Ngươi có chuyện gì vậy?” Tiểu Mei một mặt xinh xắn nghiêng đầu hỏi hắn.
“Ta làm sao?” Mạc Phàm thẩn người một lát rồi hỏi lại rằng.
“Hai mắt ngươi vừa rồi điên cuồng bắn ra lam quang muốn nung bốc hơi lên cả mặt hồ, ta nghĩ sẽ như vậy đánh động yêu thú.” Quan Ngư không nhịn được, tiến đến hỏi rằng.
Mạc Phàm xoay người lại, để ý vào hồ nước một chút, đúng là chúng đang không ngừng xao động, điên cuồng nổi bong bóng bòn bọt bốc hơi lên, như là có đại mạch nào bên dưới lòng đất đang phun trào nhiệt hạch để đun sôi vậy.
“A, xin lỗi, ta có chút mất tập trung!” Mạc Phàm nói rằng
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Tiểu Mei đem ôm chặt cả cánh tay hắn lại vào lòng rồi cất giọng.
Bạch tinh linh bản lĩnh, dù sao so với ma pháp nhân loại cũng tương đối không phải hoàn toàn giống nhau. Tuy nói tổ tiên của nàng, Athena thần nữ, bên trong là tinh linh thần thánh nhất, lĩnh hội thần lực đặc biệt, khai sinh ra bạch ma pháp cho nhân loại sử dụng, nhưng một ít đặc thù bạch tinh linh của nàng mãi mãi bạch ma pháp cố gắng chạy dài đến đâu vẫn không có đuổi kịp.
Ví như chữa trị thuần chất, đem vết thương trọng yếu đủ sâu ra so sánh, tiểu Mei chỉ cần vẩy nhẹ tay một ít, liền nói thần nữ Parthenon Diệp Tâm Hạ thực lực hiện tại cũng phải mất vài canh giờ tiêu hao ma năng. Hoặc là ở Luyện ngục khi xưa đối đầu đám Ảnh duệ trưởng giả cùng Apase, hai vị đế vương trong hắc ám sinh vật, tiểu Mei nhưng nói thực lực chiến đấu không phải là không đủ đối đủ. Ít nhất, nàng khi đó vẫn có thể chống trả tẩu thoát được.
Nhưng ngược lại, tâm linh hệ, liên thông tinh thần cảnh giới cấp bậc, ở nhân loại phương diện đều được học cơ bản cách thức, trung cấp cho tới nâng cao, rồi chuyên sâu tu luyện. Hệ thống tu vi lúc này lại phân ra rõ ràng hơn, nhuần nhuyễn hơn, nên ở cái tình huống này, bạch tinh linh Mei so ra tâm linh ma pháp của mình còn muốn kém hơn thần nữ Parthenon khá nhiều.
Mà ở đây, cứ việc Diệp Tâm Hạ hay Apase cố gắng đọc tâm ý của Mạc Phàm đều là vô cùng miễn cưỡng, thế giới sinh vật tồn tại, tinh thần cảnh giới hắn đã ở cái cấp bậc nào mất rồi, muốn so ra cũng chẳng biết thế nào đo đạc.
Tiểu Mei hai mắt tròn tròn, lo lắng cho hắn, nhưng chỉ đành bất lực chờ trả lời.
Trầm ngưng nhớ lại vụ việc từ sự kiện Thần Mộc tỉnh cho đến nay, Mạc Phàm cũng là rất muốn kể cho người khác nghe, nhưng hắn tin rằng chính mình liên quan sự việc còn không hiểu, người thân biết được thì lại thế nào, không bằng còn muốn lo lắng hơn.
Thở dài một cái, Mạc Phàm xoa xoa đầu tiểu Mei, rồi trầm giọng nói rằng:
“Tiểu Mei, ta lại không có việc gì, ngươi không tin tưởng tỉ phu sao?”
“Ngươi vừa nãy như người mất hồn vậy…” Tiểu Mei quát.
“Hồn của ta sớm đã trao cho tỉ tỉ người ở nhà!!” Mạc Phàm cười cười nói rằng.
…
“À, phải rồi, Quan Ngư, ngươi nói cái hồ này tên là gì?”
“Lưu Viên!” Quan Ngư nói rằng.
Hắn không có ầm ừ gì cả, lập tức nói tiếp một vài sự việc liên quan:
“Nửa năm trước, lần đầu chứng kiến, ta thực sự cũng vô phương khái niệm hiểu biết về nó. Nhưng sau khi ta bỏ thời gian hỏi cùng với các quan lão trong Minh Lang thôn, mới một mực biết được tên gọi Lưu Viên hồ này.”
“Ngươi kiến thức sinh thái, địa lý Hoa Hạ hẳn là có nghiên cứu chuyên sâu, lần đầu gặp liền cũng không biết sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Đại loại, ta khi đó đã có thể xác định, địa lý kinh sách Trung Quốc chúng ta chưa từng ghi chép, mà một vài ẩn tịch của Minh Lang thôn đề cập rằng, mặc dù Lưu Viên hồ nước có niên đại lên tới vạn năm hình thành theo mùi vị, nhưng nó chỉ thực sự xuất hiện ở Côn Lôn Thánh sơn khoảng chừng ngàn năm trước thôi. Vì vậy tổ tiên ta gọi nó Lưu Viên hồ!” Quan Ngư diễn giải lại.
“Như vậy là ý gì?” Mạc Phàm sửng sốt một chút.
“Hỏi chúa!” Quan Ngư nép hai vai vào, xòe hai bàn tay ra làm cái bộ mặt cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.