............
Nếu như không đi đến Thiên Vực, không ghé vào Kinh Thành Triều Ca, không tạt ngang ngõ Tao Đàn, có thể cả đời này Mạc Phàm cũng sẽ không gặp được Sở Nguyệt Cát, không cách nào giải được một đoạn nốt trầm âm u nhỏ hẹp ở trong lòng.
Trở về đến trước nhà mình, Mạc Phàm phát hiện cửa bị mở, một chút thùng nguyên liệu dược phẩm còn đặt chồng chất không kém chiều cao vách tường, khỏi phải nói hắn cũng biết là Triệu Mãn Duyên hôm nay đi tìm kiếm thông tin về sớm hơn mọi ngày.
Trong nhà, quả thật có cả Triệu Mãn Duyên lẫn Mục Bạch, Lonna mấy người.
Triệu Mãn Duyên nhìn thấy Mạc Phàm trở về thì cả người nọ đứng phắt dậy như dính bỏng, lớn rồi mà cứ như con nít, chạy tới kéo xộc xộc tay áo Mạc Phàm dắt tới ghế dài cho ngồi, sau đó chính mình đặt mông xuống bên cạnh, tò mò mở lời trước nói: “Sao sao, thế nào, chúng ta đoán có đúng không, Sở Nguyệt Cát thằng nhóc đó chính là con trai Sở Giang phải không? Ài, ta đã nói mà, làm gì có nhiều truyện trùng hợp vậy kia chứ”.
Mạc Phàm tay vẫn bị Triệu Mãn Duyên vịn, hắn không có chút mảy may tháo ra, cũng lười biếng cử động đem tháo. Nam tử vừa trải qua một ngày dài như thiên thu, cứ thế ngồi một chỗ một mình trầm mặc thật lâu, không thở dài, cũng không hít sau, từ đầu đến cuối chỉ là không nói gì cả.
Lần này Mục Bạch phát giác được thứ gì đó không đúng, tay thoăn thoắt chuẩn bị cho xong ấm trà rồi mang khay ra bàn dài, ngồi xuống đối diện Triệu Mãn Duyên và Mạc Phàm, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Mạc Phàm trước đó lờ tịt câu hỏi của Triệu Mãn Duyên, bây giờ tới lượt Mục Bạch, hắn cũng vậy, thật giống như không có dự định sẽ trả lời.
Chừng năm phút thoáng cái trôi qua, Mục Bạch nhìn Triệu Mãn Duyên, Triệu Mãn Duyên nhìn Mục Bạch, cả hai đã quá quen thuộc với dạng này của Mạc Phàm.
Kể từ khi đến Siêu Duy Vị Diện gặp lại nhau, Mạc Phàm khác xưa rất nhiều, khác đến cực đoan nhất chính là tính tình bỗng nhiên trầm lại, hắn suy nghĩ quá nhiều, không chỉ là trí tuệ Mạc Phàm đột nhiên nhảy vọt đột xuất, mà còn ở cái cách hắn lặng lẽ chăm chút tỉ mỉ cẩn thận từng li từng tí, phảng phất tựa hồ không giống như Mạc Phàm mà mọi người từng quen biết.
Quan sát hành động thần thần bí bí của Mạc Phàm bây giờ, Mục Bạch và Triệu Mãn Duyên đều hiểu, cái tên này quá nửa là đang vắt óc suy nghĩ, suy nghĩ cho chắc chắn 100% sáng tỏ thì mới đem mọi chuyện kể lại.
Lonna, Lãnh Lão dưới bếp, Lục Niên trên gác, Vũ Ngang, Lãnh Tước sau nhà cũng đã tụ tập, Tô Lộc dạy học thì chưa trở về nhà.
Mười lăm phút cứ thế yên lặng trôi qua, uống xong trà, mọi người mới để ý thấy sắc mặt Mạc Phàm vô cùng phức tạp, vừa nhẹ nhõm mà lại pha vài phần tiếc nuối.
Mạc Phàm lúc này con mắt mới có chút tịnh quang, khóe miệng cong lên thở mạnh một cái, rồi vào thẳng vấn đề: “E rằng chúng ta đã lầm. Sở Nguyệt Cát không phải là Sở Giang nhi tử, hắn càng chính xác hơn là Phong Thanh Dương và Ngô Hiền nhi tử”.
Phụt!!!
Triệu Mãn Duyên miệng còn đang đưa tách trà nóng lên uống, nghe đến một lời này, trực tiếp bỏng môi, phun ra ngoài, kém chút phun trúng mặt Vũ Ngang.
“Mã cha, thế giới này cũng là hình tròn a, Sở Nguyệt Cát không phải là con của Sở Giang, đi một vòng luẩn quẩn thế nào, về lại huyết mạch máu mủ của Phong Thanh Dương?” Triệu Mãn Duyên xương sống dựng thẳng đứng, ngồi thẳng mắt thẳng, động tác phản xạ tự nhiên nắm lấy Mạc Phàm cánh tay.
Mục Bạch ngồi trên ghế, im lặng nghe Mạc Phàm nói tiếp. Nói thật, hồi nãy vẽ câu đối xuân, dùng thần ngữ Phù Thủy Đạo Quả vẽ bùa cho Sở Nguyệt Cát, Mục Bạch cũng đã có chút nghi ngờ thân phận thiếu niên này.
Hắn đúng là đã nghĩ Sở Nguyệt Cát là con của Sở Giang, nhưng tình tiết có vẻ càng có ẩn tàng cốt lõi lớn hơn thế.
Mạc Phàm không có bày vẽ nhiều, hắn bây giờ đem tất cả suy nghĩ của mình tường tận kể lại một lần với mọi người. Mạc Phàm là khẳng định chứ không phải dự đoán nữa, hắn phi thường xác minh rằng Sở Nguyệt Cát là con của Phong Thanh Dương chứ không phải Sở Giang.
Mặc dù Sở Giang mới đúng là người đang âm thầm bảo vệ Sở Nguyệt Cát, thậm chí cả hai còn tương xứng cùng họ, nhưng thử nghĩ một chút, nếu Sở Nguyệt Cát là nhi tử của Sở Giang, hắn kì thật không cần phải làm nhiều việc để người ta nghi ngờ như vậy.
Cho dù là bố trí dạy con, nhưng không phải đều có kha khá người cảm giác Sở Nguyệt Cát rất huyền bí sao? Bên ngoài không ai thừa nhận, nhưng những ẩn cư lão đế trốn ẩn dật trong thiên thành, những thế lực lớn có tầm vóc thực sự tại hội thoại kín đáo trò chuyện, không ít trong số đó có não đều nhận định Sở Nguyệt Cát là con của vị nào đó chí tôn đại năng đang tuần du nhân gian lịch luyện, tuyệt đối không nên đụng vào, có thể tránh né thì cứ tránh.
Rất rõ ràng, đám Mạc Phàm mới đến Triều Ca đâu đó 5 năm đổ lại, nhưng bọn hắn đều có thể phần nào thật nhanh tìm đến manh mối liên quan giữa Sở Giang và Sở Nguyệt Cát, thậm chí còn phán đoán gã lôi thôi ăn mày đầu cổng Tao Đàn rất không bình thường kia chính là Sở Giang cải trang ngồi đó.
Bọn hắn điều tra ra được, đồng nghĩa cũng sẽ có người khác điều tra được.
Triều Ca là thiên thành có tri thức cao nhất toàn bộ Siêu Duy Vị Diện, hầu hết nhân khẩu đều là tầng lớp ưu tú đã đi qua giáo dục chính quy, ai ai cũng biết pháp trị, ai ai cũng chăm chỉ đọc sách thánh hiền, một bụng nam mô kinh phật nhưng phía sau toan tính binh pháp, một bụng giáo lý đạo gia nhưng mở mồm là ‘Khổng Tử thành nhân, Mạnh Tử lấy nghĩa’. Người đọc sách bình thường chỉ để đổi đời thì có thể nhìn không thấu, nhưng mấy gã chủ nhân của những tòa thư viện cao chọc trời kia, những gã quản lý cục bộ tổng tháp hải đăng ngồi trên cao, chẳng lẽ lại nhìn không ra Sở Nguyệt Cát vấn đề sao?
Sở Giang âm thầm giấu Sở Nguyệt Cát là thấy rõ, nhưng trong con mắt của Mạc Phàm, tại hắn suy nghĩ bộc bạch đi ra, Sở Giang thủ đoạn còn cao siêu hơn thế nhiều lắm, đến nỗi hết thảy mọi người đều coi là thật, bị hắn tính ở trên đầu.
“Các ngươi đã từng nghe câu nói này bao giờ chưa, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Mạc Phàm chậm rãi nói.
Triệu Mãn Duyên lẩm bẩm đáp lại: “Mạc Phàm, ngươi đạo mạo cái gì. Nói như thế không phải là khẳng định Sở Nguyệt Cát là nhi tử của Sở Giang càng hợp lý sao. Sở Giang giấu Sở Nguyệt Cát thân phận không bị bại lộ ở...”
Nói tới đây lời nói, Triệu Mãn Duyên nhãn tình sáng lên, cảm giác có chút lấn cấn từ chính câu chữ của mình.
Chỉ gặp Mục Bạch đã hiểu vấn đề, rất nhẹ nhàng bổ sung: “Bề ngoài giả vờ đó không phải là con của mình, nhưng lại âm thầm lén lút ném bả chó ngẫu nhiên thả ra ngoài để dẫn dắt mọi người suy nghĩ đó chính xác là con của mình. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đạo lý ở đây chính là, muốn người khác không còn nghi ngờ gì nữa, phải tại trong ngữ cảnh ngụy trang cực kỳ nguy hiểm khi bị người khác vạch trần nhìn thấu vấn đề, khi đó bọn hắn sẽ giống như chúng ta hôm nay, tự tin cho là mình thông minh nhìn thấy được manh mối, nhưng kì thật ngay từ đầu chính là những con lừa. Sở Giang không lừa người bình thường, mà lừa tất cả những kẻ thích suy nghĩ“.
Mạc Phàm nhìn Mục Bạch, chậm rãi gật đầu.
Chính là nó.
Sở Giang là nửa giấu nửa lộ, thật giống như gia chủ cố ý mở hé một cửa trong nhà, ngoài mặt thì đang muốn cho thiên hạ biết rằng, Sở Nguyệt Cát cùng hắn không có bất cứ quan hệ, Sở Nguyệt Cát bất quá chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi ở ngõ Tao Đàn.
Một phương diện khác, Sở Giang lại ngụy tạo quá nhiều manh mối vụn vặt trật đường rây, tựa hồ hắn không cẩn thận lộ ra sơ hở chứng minh Sở Nguyệt Cát đúng là con của mình vậy. Một khi đắp lại toàn bộ manh mối với nhau, người nào đã điều tra ra được, tự nhiên sẽ càng thêm tin tưởng vững chắc lý luận của mình.
Trên thế giới này vốn là có đạo lý như thế, lời nói thật trước mặt chưa chắc đã đáng tin, nhưng chỉ cần nhìn thấy sơ hở manh mối sau lưng người ta, lén lút nhìn thấy cái mà người ta đang cố không muốn cho ai thấy, chính mình vô tình thấy và phán đoán được, tất nhiên sẽ đi tin đó là sự thật răm rắp.
Mạc Phàm thuyết giảng cho tất cả mọi người minh bạch.
Việc biết Sở Nguyệt Cát là con của Sở Giang, sẽ không làm Sở Nguyệt Cát gặp nguy hiểm. Ngược lại càng khiến những nhân vật đại năng đối với Sở Nguyệt Cát càng thêm dè chừng miễn đụng chạm, cũng không dám chạy tới giữa đường lật mặt ra ngoài.
Nhưng nếu biết Sở Nguyệt Cát là con trai Phong Thanh Dương, vấn đề này liền khác, thậm chí có thể khiến cho Triều Ca chìm vào một hồi tai nạn liên miên kéo dài, tất cả mọi người liên quan đều bị kéo xuống đáy giếng.
Phong Thanh Dương nhân quả quá lớn, Thiên Đạo Thần Mẫu làm đúng chức trách đều không thể tha thứ giải cứu nhân quả của hắn được, Phong Thanh Dương nhi tử ngay từ khi sinh ra, bị định chính là ‘Thiên Sát Cô Tinh’, cái nôi của rất nhiều ác đức nhân quả.
Liền Mạc Phàm lúc mới gặp Sở Nguyệt Cát, hắn cũng phát hiện trên người thằng bé không có nổi một chút khí vận nào, toàn bộ là ách vận xấu, xấu với cả bản thân, xấu với cả người ở kề cận, một cỗ khí bốc mùi âm u khiến cho chúng bạn cùng lứa muốn xa lánh.
Cho nên, khả năng đây mới là lý do Sở Giang giấu đi Phong Thanh Dương vấn đề, âm thầm sau lưng yểm hộ cho Sở Nguyệt Cát.
......................
Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
【Niệm Niệm! Huynh là cầm vẫn là ngư?】
【Nha đầu ngốc, chuyện này còn muốn nhìn lựa chọn của nàng.】
【Ưm… Tại sao?】
【Nếu như nàng là thiên không, ta chính là cầm, nếu như nàng là hải dương, ta chính là ngư!】