…
Màu đen không gian rộng đến bạt ngàn, vô tận.
Nhân loại vốn dĩ chỉ một mặt mờ mịt, người từng đặt chân qua, cũng chỉ có thể là một mảnh đảo nhỏ nhoi giữa đại dương khổng lồ, nếu cứ nhắm mắt mà đi sẽ không tài nào biết mình có thể đến đâu, thậm chí dễ dàng trôi lạc vào một địa bàn của vị Hắc ám vương nào đó không hiểu khách.
Mạc Phàm từ lúc mở đến hắc ám du nhập, bản thân ý tứ chọn địa phương của gia tộc hoàng thất cao quý nhất bên trong thế giới bóng đêm này. Đơn giản chính là tìm kiếm một cái bằng hữu quá khứ, vừa hay lại thuộc về địa vị phi thường cao, là cấp bậc chí tôn trưởng giả trong hoàng tộc.
Áo choàng đen trùm kín tồn tại trên đỉnh đầu, còn có một cơ thể toả ra nguồn khí chất của một vị tử thần tôn hành, dĩ nhiên liền để cho Mạc Phàm nhận ra, khó tránh mỉm cười hài lòng.
Đó là Ảnh duệ trưởng giả!!!
Hắn xuất hiện, đồng nghĩa cả cái hắc ám tập khu này lập tức không có mấy nhân vật dám đứng ra nghênh ngang cùng Mạc Phàm tỏ ý thù địch. Đại khái ở vị diện quá đỗi nguyên thủy này, phân chia cấp bậc, phân hóa vai trò, chủ nô cũng vì vậy mà hết sức rõ rệt.
“Thú vị thật, ta ngửi thấy nồng nặc khí tức của tà năng tín ngưỡng bên trong người ngươi, còn tưởng nhân vật lớn lao nào diện kiến”. Ảnh duệ trưởng giả hả hê đối với Mạc Phàm bình phẩm.
Đã một quãng thời gian dài, Mạc Phàm không có qua sử dụng hắc ám vật chất, loại tinh cương này vốn dĩ là môi giới năng lượng để mở ra tầng thông quan cho Ảnh duệ tộc du hành.
Do đó, diễn biến xung quanh Mạc Phàm thời gian qua, vị tôn hành giả này chỉ đại loại nắm bắt được không mấy rõ ràng, chi tiết.
“Há, một số việc những năm rồi diễn ra, chúng ta ôn bàn sau đi! Mà ngươi làm sao vẫn rất ưa thích việc u ám xuất hiện đằng sau lưng, đổi lại gan ta bé một chút, thật khó phải nói... nhưng dù sao vẫn rất đúng lúc“. Mạc Phàm nói rằng.
Ảnh duệ trưởng giả xuất hiện kỳ thực chính là kế hoạch phi thường then chốt của Mạc Phàm, có thể chung quy giúp đỡ hắn làm người dẫn đường, hơn nữa càng muốn đóng vai trò sức mạnh quan trọng nhất bên trong hắc ám vị diện. Dưới tình huống Mạc Phàm chỉ còn có nửa cái mạng chưa tới, gồng gánh trên thân thiên sứ tội ấn bào mòn, thời gian hỗn độn chảy qua… nếu như Ảnh duệ trưởng giả không ra tay, hắn không đủ tự tin để có thể đối phó với những sinh linh bóng đêm mạnh mẽ gặp phải trên đường đi. Thậm chí, mục tiêu tiến về luyện ngục đại môn cũng hoàn toàn xa vời, không có đến nửa điểm khả thi.
Để cho Mạc Phàm ngoài dự liệu, nhờ bản thân ghi tên vào danh sách người đứng trên đỉnh tà miếu, năng lực lẫn cảm quan về hắc ám chưởng khống muốn vượt ra khỏi tầm nhìn, độ hiểu biết của bất kỳ cá nhân, sinh vật nào ở ma pháp vị diện, cho nên hắn lần đầu rõ ràng được cái vị đứng trước mặt mình kia cảnh giới thực sự…
Đế vương cấp bậc…
Cái tên ngoại phong, tự tại này… thực sự là đẳng cấp chính thống đế vương.
Càng phải nói ở ở môi trường hắc ám, hắn còn muốn mạnh mẽ hơn rất nhiều, có thể tiếp cận với viễn cổ cự long của đại thiên sứ trưởng Remiel… dĩ nhiên thuộc về những thế lực đứng đầu chuỗi thức ăn trên thế giới này.
Là trước đây trên bàn cờ của Hắc ám vương quái đản kia, hắn không có nói sai, tựa hồ chỉ dùng một phần ít ỏi sức mạnh để giúp đỡ Mạc Phàm, nhưng là không ai đủ khả năng nhận ra ngoại trừ Hắc ám vương, liền lão cũng tỏ ra đặc biệt tôn trọng với Ảnh duệ trưởng giả.
Vì vậy Mạc Phàm mới vỡ lẽ, từ trước đến nay, con hàng tôn giả hắc ám vi diện này vốn dĩ còn giấu nghề đi với mình, đồng dạng quan hệ khế ước, việc này không khỏi khiến người ta quá thật vọng rồi!.
Bất quá, việc này coi như hảo hảo tốt đẹp!!!
“Ta cần ngươi giúp dẫn đường xuống luyện ngục đầm để cứu một người“. Mạc Phàm không có khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đặc biệt coi Ảnh duệ trưởng giả như một chiến hữu cộng sự, mặc dù phong cách chiến đấu có phần biến thái, tương đối khiếp đảm để tưởng tượng ra, nhưng xác thực giúp đỡ không ít cho Mạc Phàm.
“Cứu một kẻ đã bị kéo xuống luyện ngục cõi chết, ngươi tính lấy xương cốt về làm ma cụ trang trí sao?“. Ảnh duệ trưởng giả nói rằng.
Xương cốt…
Ma cụ trang trí!?
Đổi lại bình thường, Mạc Phàm biết được tên này não bộ khả năng có chút vấn đề, lời hắn nói lẫn việc hắn làm vẻn vẹn như sở thích sảng khoái của cá nhân, chỉ là luyện ngục này…
Thực sự chính mình khảo nghiệm qua, dù cho nắm giữ thần cách linh hồn mạnh mẽ nhất thế giới này cùng thể chất trác việt sinh vật, nhất định cũng không có khả năng sống sót!
Do đó, lời của Ảnh duệ trưởng giả liền mang tính chất đả kích nhưng là cực lớn đến Mạc Phàm.
Chậm lại đã…
Mạc Phàm bắt đầu tự mình độc thoại nội tâm, trấn an một lần quyết định.
Ta đến đây cũng không phải vì muốn nghe chuyện hiển nhiên như thế để từ bỏ…
Người chết rồi, ta liền mang ra khỏi, không phải để lại nàng đến khi tiêu biến vẫn một thân chấp niệm trong lạnh lẽo đầm lầy…
Người còn sống, dù cho toàn bộ hắc ám vị diện muốn giữ lại nàng, ta cũng không cho phép!!!
…
“Dẫn ta đi là được!!!“.
“Hê hê, trước hết ta nói với ngươi một thứ, hầu hết sinh vật hắc ám vị diện đều không biết làm sao đi tới được cái luyện ngục đầm lầy đó, bao gồm cả ta.” Ảnh duệ trưởng giả nhưng là hả hê nói rằng.
Mạc Phàm đột nhiên một mặt đau đầu trông thấy, cũng không biết nên nói gì với loại não điên đỉnh cấp như vậy, đại khái suýt chút đã muốn cùng hắn lao vào cắn xé một trận.
Mẹ trứng, cái tôn giả ngáo nghệch này, thế cũng đừng nên thể hiện mình hiểu rõ bên trong! Lão tử ít phút trước thậm chí còn bày ra cái thái độ tín nhiệm với hắn, liền giống như tự đem mình dội gáo nước lạnh.
“Chớ thất vọng, ta không biết nhưng hoàng tộc chúng ta, chắc chắn có người biết.” Ảnh duệ trưởng giả nói tiếp.
Ảnh duệ bộ tộc?
Phải rồi, mình đang ở địa phương lãnh thổ hắn, rõ ràng chính là đại gia tộc hoàng thất có tính thống trị cùng cổ xưa nhất trong hắc ám vị diện này.
Cửu U Hậu từng nói rằng hắc ám tập khu cũng không phải chỉ có một vị Hắc ám vương, nếu vậy dĩ nhiên nơi đây tất yếu sẽ tồn tại một thực thể thực lực không kém cạnh vị Hắc ám vương năm xưa, có thể còn mạnh hơn.
Nhắc lại cũng trùng hợp, người đứng đầu Ảnh duệ bộ tộc không phải là Ảnh duệ vương sao!?
Vị Thần ma bí ẩn nhất trong tứ vương… Mạc Phàm cả đời này cũng chưa từng nghĩa qua, chính mình đứng trước cơ hội là nhân loại duy nhất diện kiến cả tứ vương hắc ám, tính cả bản thân hắn.
Chuyện to nhỏ nhân gian, cuối cùng mình vẫn là người sẽ đặt vài dòng mực vào lịch sử thư tịch…Hây da…đúng là kiến thức luôn luôn tìm đến người không cầu mà…
“Chúng ta đi thôi.”
“Người chúng ta đi gặp, cũng tính là có giao tình với ngươi!”
“Giao tình với ta ở hắc ám vị diện sao?”
Mạc Phàm đi về phía trước cùng Ảnh duệ trưởng giả, trong lòng hắn dĩ nhiên cũng có một chút tò mò về nhân vật kia cùng mình có thông lưu, ở cái bóng đêm tĩnh mịch âm u như vậy, trí nhớ thật quên đi không ít. Bất quá, người ta vẫn thường cho rằng, loại này giao tình không dễ dàng gì là nam nhân hay cốt xương sa hoàng nào đấy, xác suất nữ nhân khẳng định cao nhất đi.
Thế giới như một trục hoành trải ra để hắn bước, con đường này vốn dĩ xa hoa khác biệt, không phải rừng mây đen nghịt, cũng chẳng mấy nhuyễn trùng xác chết.
Trước mắt hắn, dọc theo hai bên đường, đó là một vườn Bỉ Ngạn hoa, ửng đỏ vô cùng tươi đẹp, có thể rõ ràng đến nhìn thấy cánh hoa dạng sóng nhăn như một tiểu đám ô mở ra vậy.