Dịch: Tiếu diện tà thần
Câu lạc bộ Bắc Quốc.
Trung ương của câu lạc bộ là một phòng bar lớn, có chút ánh đen tối xen lẫn màu đỏ sẫm, nhìn qua giống như đang bày ra một tầng thảm hồng phát sáng.
Toàn bộ phòng bar lớn hiện ra phong cách châu Âu, có đầu con nai khảm bên trong đồ án tông giáo được vẽ trên vách, cũng có một ít ly cao cổ làm bằng bạc cùng bộ đồ ăn trưng bày bên cạnh quầy bar thật dài. Ngay cả người pha rượu quầy bar cũng là một người phương Tây có tướng mạo anh tuấn.
“Muốn uống chút gì không?” Trong quầy bar người pha rượu hỏi.
“Mã Thụy Nạp, không cần đầu, chờ ta còn có thức uống càng ngon miệng hơn.” Một tên khách sắc mặt tái nhợt nói.
Tên khách này nhanh chóng uống xong rượu của người pha rượu đưa tới, một giọt cũng không chừa, trực tiếp rót vào yếu hầu. Quả thật giống như muốn tiếp thêm cho mình sự can đảm.
“Hỗn đản chết tiết, đến cùng ai muốn tìm ta gây phiền phức, phải biết ngày đó chỉ có tên tiểu tử kia nhưng lại bị ta giết tại chỗ, bọn họ hẳn là không nhìn thấy mặt của ta. Thật không cam lòng, không có con mồi nào có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta, Liễu Như cũng không ngoại lệ!” Nam tử tái nhợt lầm bầm lầu bầu nói.
Nam tử cũng không chú đến hành lang cách đó không xa, một người có dáng dấp mấy phần nhỏ bé hiền lành vừa uống nước trái cây vừa lén lút quan sát hắn.
Nơi này là câu lạc bộ của người có tiền, phụ cận cũng có mấy cái biệt thự, bình thường sẽ có một ít người giàu mang theo con cái ra cửa đến đây chơi. Vì lẽ đó mặc dù phòng khách trên hành lang có đứa nhỏ cũng không có gì cảm thấy kỳ lạ.
Trên tay người nhỏ bé cầm điện thoại, trò chuyện cùng với người nào đó.
“Tiểu mỹ nữ, sao một mình ngươi lại chạy đến đây.” Một tên đàn ông trung niên có dáng vẻ đường đường mang theo nụ cười hỏi.
Linh Linh ngẩng đầu lên, cặp mắt ẩn giấu đi trí tuệ nổi lên ánh nước đơn thuần sáng lồng lẫy, nàng lầu bầu miệng nhỏ, một bộ dáng vẻ oán giận nói: ” Ta ghét nhất là học phép thuật, cả ngày đều làm không hết bài tập, tại sao người lớn có thể tới nơi này uống rượu, tiểu hài tử chúng ta lại phải học vấn đề nhàm chán như vậy, ta cũng muốn ướng rượu, thế nhưng người nước ngoài đáng ghét kia lại không cho ta uống.”
Cái người đàn ông trung niên kia bắt đầu ha ha cười lớn, dĩ nhiên trong lúc nhất thời không biết làm sao đáp lại lời nói thú vị này của Linh Linh. Một lát sau, tên nam tử kia mới hồi đáp:
“Hài tử thắc mắc chuyện người lớn đều là hài tử không ngoan, như vậy đi, chén rượu này ta vẫn chưa uống qua. Ta sẽ cho cái miệng nhỏ này của ngươi một chút rượu để ngươi biết dù rượu có đắt cũng rất khó uống.”
Linh Linh gật gật đầu, vẫn là một bộ dáng vẻ rất ngây thơ.
Chờ sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Linh Linh liếc mắt nhìn gia hỏa sắc mặt tái nhợt trên quầy bar kia. Làm cho nàng có chút tức giận chính là người kia không biết rời đi lúc nào, lặng yên không một tiếng động.
Trong lòng Linh Linh thầm mắng một câu: Đại thúc kỳ quái, hỏng chuyện tốt của ta rồi.
Nàng từ đầu đến cuối đều không có thấy rõ mặt của Dracula kia, nói đến có chút kỳ quái, quả thực Dracula này giống như tự mang gạch men cho bản thân. Mỗi khi hắn bị nhìn chăm chúđều sẽ có một đoàn sương mù mông lung che khuất khuôn mặt hắn, nếu như có thể nhìn thấy mặt của hắn thì sẽ rất dễ dàng truy ra được hắn.
Bất quá nói đi nói lại, hắn nếu thường thường ra vào nơi này, vậy hắn cũng là người có tiền ở tại một mảnh khu biệt thự này.
“Đến, liền cho ngươi uống một hớp.” Người đàn ông trung niên cười ha ha đi tới, cố ý đổi cái ly lớn thành một ly rượu rất nhỏ.
“Chú ơi, chú có biết người vừa mới ngồi trước quầy bar kia không?” Linh Linh hỏi.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”Người đàn ông dáng vẻ đường đường hỏi rằng.
“Ta nghe bọn con gái nói đến quán bar thì phải kết bạn trai, ta cũng phải làm như vậy.” Linh Linh đáp.
“Tại sao lại muốn chọn hắn, lẽ nào ta không phải là nam sao? Nói đi nói lại, cô gái nhỏ như ngươi làm cho ta cảm thấy thú vị.” Người đàn ông trung niên không nhịn được nở nụ cười.
“Cũng đúng nha, bất quá ngươi biết hắn không?” Linh Linh tiếp tục hỏi.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên bị ánh đèn của phòng bar ánh lên làm con ngươi có chút thay đổi, hắn nhìn kỹ Linh Linh, giống như muốn nhìn thấu nha đầu ngốc này. Nhưng hắn nhìn thấy chỉ có một khuôn mặt hồn nhiên, quật cường.
Một lát sau, hắn mới cười lắc lắc đầu, “Khá quen, nhưng ta cũng không biết hắn là ai.”
“Tốt lắm đáng tiếc thật, ta nghĩ muốn kết bạn với hắn.” Linh Linh nói rằng.
Người đàn ông trung niên lại nở nụ cười, nói với Linh Linh: “Người khác thì sẽ cảm thấy hứng thú với tiểu cô nương như ngươi. Nhưng hắn nhất định yêu thích nữ tử thành thục, không phải tiểu nha đầu không muốn học tập mà cáu kỉnh chạy đến câu lạc bộ của người lớn đâu.”
“Được rồi, ta nên về rồi. Nếu ba ba trở về nhìn thấy ta không có ở nhà khẳng định trở về sẽ bị mắng, cảm ơn thúc thúc.” Linh Linh le lưỡi một cái nói.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn chén rượu nho nhỏ, nhướng mày hỏi: “Ngươi xác định không nếm thử một chút sao? Ta cảm thấy nếu ngươi nếm thử một chút sau đó sẽ không muốn làm người lớn nữa.”
“Vẫn là không được, ta nghe nói uống rượu mặt sẽ đỏ, nếu như bị ba ba phát hiện, hắn sẽ nhốt ta trong phòng một tháng không cho ta ra ngoài.” Linh Linh uống một hớp nước trái cây sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Người đàn ông trung niên nhìn theo Linh Linh thiên chân khả ái đi ra khỏi phòng bar lớn, ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng lại có ý cười quái dị.
Linh Linh rời đi không bao lâu, nam tử sắc mặt tái nhợt vừa ở quầy bar kia chậm rãi đi tới, hắn cười ngồi xuống trước mặt người đàn ông trung niên nói: “Đều đãnhiều năm như vậy, khẩu vị của ngươi không hề có một chút thay đổi nào.”
Nói xong câu đó, nam tử tái nhợt kia liền uống cạn ly rượu nhỏ bên quầy bar kia
“Đáng tiếc, nàng cảm thấy hứng thú với ngươi, ta đã thăm dò đại khái, hẳn chính là một tiểu cô nương rất bình thường. Đương nhiên, nếu như ta có thể gặp nàng lần thứ hai, nàng liền sẽ không còn bình thường nữa.” Người đàn ông trung niên cười ha hả nói.
“Vậy tại sao ngươi lại thả nàng đi? Tiểu la lỵ có linh tính như vậy cũng không nhiều.” Nam tử tái nhợt nói rằng.
“Còn không phải là bởi vì ngươi à! Ngươi bị người nhìn chằm chằm cũng mang ý nghĩa Huyết tộc chúng ta đã bị phát hiện. Vào lúc này nếu làm tiếp một ít cử động chẳng phải dễ dàng làm bại lộ hơn sao, gần nhất chúng ta vẫn nên yên tĩnh một trận, mọi việc đều phải cẩn thận.” Người đàn ông trung niên nói rằng.
“Có gì đáng sợ chứ, ta chỉ có bị một cái Pháp Sư nhỏ nhìn thấy, huống chi thực ra ta chẳng hề làm gì cả.” Nam tử tái nhợt một mặt kiệt ngạo nói rằng.
Ánh mắt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên ác liệt,hắn lấy bộ đồ ăn trước mặt đâm vào mặt nam tử tái nhợt, dừng lại trước con ngươi của nam tử.
“Ta nói cho ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không nên để cho con mồi tử vong ở trong thời gian ngắn, cũng không nên ra tay như vậy với một con mồi khác. Ngươi đã gây nên hoài nghi, rất khả năng sẽ làm cho tình cảnh chúng ta sẽ trơ nên nguy hiểm, ta đã dặn dò những người khác gần nhất không nên hành động gì. Ta không hi vọng trong gia đình này lại mất thêm một thành viên nữa.”
Người đàn ông trung niên đột nhiên đổi một khuôn mặt cực kỳ hung ác nói.