Dịch: Hoangforever
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Sương mù càng lúc càng nhiều. Rất nhanh, nó liền bao phủ hoàn toàn con rắn cao chọc trời kia vào bên trong.
Dần dần sương mù biến thành hình dạng con rắn kia. Mây đen mở rộng từ dưới mặt đất cho tới tận trên trời, qua một lúc lâu cũng chưa có tản đi.
Gió từ Tây Hồ thổi qua mảnh đất phồn hoa này. Rốt cuộc đám sương mù dày đặc có hình dạng con rắn kia mới bắt đầu tản đi….
Sương mù nồng đậm từ từ tiêu tán. Trong quá trình này, cũng không còn thấy con rắn cao chọc trời kia ở đâu nữa.
Thực ra, từ lúc mây mù bắt đầu lượn lờ xung quanh con rắn thì nó đã rời đi rồi. Chẳng qua, khi nhìn thấy sương mù có hình dáng con rắn kia thì mọi người lầm tưởng rằng nó vẫn còn ở đó mà thôi.
Hơn nữa họ vẫn nghĩ rằng một khi con rắn kia cử động, chỉ trong tích tắc, đường phố liền bị nó san thành bình địa. Nhưng mà nó cứ như vậy mà biến mất.
Nó cũng không hủy hoại bất kỳ ngôi nhà nào, cũng không có phát ra bất kỳ tiếng gào thét nào. Ngoài trừ sương mù khác thường dần dần tản đi nằm ở giữa tòa nhà ngân hàng cao tầng và quán rượu đẳng cấp năm sao kia thì cũng không có gì lưu lại bất kỳ thứ gì cả…
A! Không phải nó không có gì lưu lại. Nó sớm đã gieo rắc một sự sợ hãi cho mọi người. Nỗi sợ hãi này bao phủ mảnh đất Hàng Châu phồn hoa thật lâu cũng chưa có tiêu tan.
……………
Bên cạnh cửa kính quán ăn kia, Mạc Phàm vẫn đang đứng ở đó. Thế nhưng lúc này, áo sơ mi của hắn đã ướt đẫm như tắm.
Sau khi Mạc Phàm xác nhận con rắn cao chọc trời kia đã đi thật rồi. Lúc này, hắn mới ngồi bệt xuống giống như bị liệt vậy.
Thật ra, Mạc Phàm thà tin những điều hắn vừa mới thấy kia là cơn ác mộng còn hơn. Bởi vì, chỉ có trong ác mộng mới có thể xuất hiện ra hình ảnh đáng sợ như vậy được!
Nhưng mà hình ảnh kia cũng quá là chân thật đi! Nó chân thật tới nỗi khiến cho mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, ướt đẫm áo sơ mi mà không hiểu vì sao bị như vậy.
“Anh Mạc Phàm…”
Tâm Hạ mở mắt, nhìn sang bóng lưng Mạc Phàm đang đứng kia. Nàng nhìn thấy áo sơ mi hắn ướt đẫm dán chặt lên lưng hắn.
Mặc dù, Tâm Hạ đã gọi Mạc Phàm thế nhưng hắn vẫn đứng im bất động ở đó và hít vào càng lúc càng nhiều. Còn thân thể hắn thì không ngừng run lên bần bật.
” Không… Không sao…” Một lúc lâu sau khi Tâm Hạ gọi, lúc này hắn mới chợt bừng tỉnh. Mạc Phàm trấn định tinh thần, quay mặt lại cười cứng nhắc nói.
” Nó đã đi rồi sao?” Trong lòng Tâm Hạ vẫn còn sợ hãi hỏi.
” Có lẽ là vậy…” Mạc Phàm có chút không chắc chắn trả lời.
“Anh Mạc Phàm, anh có biết nó là còn gì không?” Tâm Hạ yếu ớt hỏi.
Mạc Phàm lắc đầu, chậm rãi mở điện thoại di động ra, sau đó bắt đầu vào websites….
Quả nhiên không lâu sau, trên mạng đã tràn ngập tin tức về chuyện con rắn cao chọc trời xuất hiện ở thành phố Hàng Châu này. Tiêu đề này vừa xuất hiện, tất cả thông tin đại chúng trong cả nước liền bùng nổ!
” Có lẽ chính phủ có thể giải thích được chuyện này…. Cho dù là như vậy, chúng ta…. chúng ta nên rời khỏi đây!” Mạc Phàm nói với Tâm Hạ.
” Vâng!” Tâm Hạ gật đầu.
………..
Trước đó không lâu, con đường Diên An phồn hoa vẫn đang còn nhộn nhịp người qua lại mà lúc này lại trở nên rất là hỗn loạn. Từng tiếng kêu la, tiếng khóc lóc, tiếng còi xe inh ỏi vang lên ầm ĩ cả một góc phố….
Mọi người vẫn chạy hỗn loạn tìm nơi ẩn núp như cũ. Bởi vì có trời mới biết, con rắn cao chọc trời kia có còn quay lại nữa hay không. Bởi vậy bọn họ tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi mảnh đất ác mộng này.
Mạc Phàm cũng vậy. Hắn bất chấp có quy định hay là không có quy định về việc sử dụng Triệu Hoán Thú ở Hàng Châu này liền gọi ra Tật Tinh Lang, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Dù đã ngồi trên lưng Tật Tinh Lang rồi thế nhưng hắn lại không nói một câu nào, cũng không muốn quan tâm tới những bài viết vô căn cứ được đăng trên báo mạng kia.
Lúc này, hắn chỉ mong muốn một điều đó là mang Tâm Hạ rời khỏi nơi này, tới một nơi mà hắn cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Mạc Phàm cũng không muốn biết, sau khi con rắn cao chọc trời này xuất hiện ở Hàng Châu thì về sau nơi này sẽ như thế nào đây.
Bởi vì, trong lòng hắn lúc này vẫn đang còn sợ hãi. Sự sợ hãi tràn ngập lấn át hoàn toàn lòng hiếu kỳ của hắn.
Lúc này, hắn chỉ hy vọng con vật kia đừng có xuất hiện trước mặt hắn nữa… vĩnh viễn đừng có xuất hiện nữa!!
………
” Hỡi mọi người, hỡi những con dân Hàng Châu của tôi… Mọi người không cần phải hoảng sợ như vậy!”
“Cái thứ mà mọi người nhìn thấy kia chỉ là Thú Ảnh Trận do chúng tôi nghiên cứu và chế tạo ra. Con rắn cao chọc trời kia cũng không phải là con rắn thật sự mà nó chỉ là một hình ảnh phản chiếu…”
“Đây cũng là lý do tại sao nó lại xuất hiện đột ngột không có chút dấu hiệu nào báo trước ở ngã tư đường trong thành phố. Và rồi sau đó mọi người thấy nó đột nhiên biến mất đúng không?”
“Nếu như nó thật sự là một con yêu ma thì dựa vào cái hình thể kia của nó đã sớm tạo ra một sự phá hoại kinh người rồi!”
Chưa tới một canh giờ sau, bên phía chính phủ đã lên tiếng giải thích cho sự kiện kinh người này.
” Thì ra nó chỉ là hình ảnh! Bọn họ cũng chẳng qua lợi dụng sương mù để tạo ra nó mà thôi… Nhưng thật sự nhìn nó cũng quá là chân thật đi!”
” Đúng vậy! Còn cả con mắt không khác gì đèn pha kia nữa… Tôi mặc dù đứng cách xa nó tới tận mười mấy cây số nhưng vẫn cảm giác như gần trong gang tấc vậy.”
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.
” Chắc chắn nó không thể nào là hình ảnh được! Có lẽ bên phía chính phủ muốn che dấu chuyện gì đó…”
“Lúc đó, ta còn đang ở trong quán rượu kia. Từ vị trí của ta có thể thấy rõ ràng cái đầu con rắn cao chọc trời đó. Nó chắc chắn không thể nào là hình ảnh do ma pháp Ám Ảnh hệ ngưng đọng tạo ra được!”
Vào ngày hôm nay, các nơi trong cả nước đều chú ý tới sự kiện rợn cả người này. Rất nhiều người có mặt ở hiện trường vào lúc đó đều nói rằng bên phía chính phủ hình như đang cố gắng che giấu chuyện gì đó.
Chẳng qua bất kỳ sự kiện nào ngoại trừ lúc phát sinh còn có chút sôi sùng sục ra, nếu như những ngày tiếp theo không có thêm tin tức hoặc có chuyện gì khác mới lạ thì rồi nó cũng chìm xuống và biến mất khỏi dòng thời gian.
Ngày thứ hai, các bài báo trên mạng liệt kê ra vô số chứng cứ làm mất mặt người phát ngôn bên phía chính phủ. Đồng thời, bọn họ yêu cầu chính phủ phải điều tra cho rõ sự thật.
Ngày thứ ba, lúc này đã có rất nhiều người tin tưởng lời phát ngôn bên phía chính phủ kia là sự thật.
Bất kể, con rắn cao chọc trời kia có chân thực tới như thế nào đi chăng nữa, đám mây hình con rắn kia mang tới sự sỡ hãi kinh khủng như thế nào thì nó cũng chỉ là mây.
Con rắn kia quả thật đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất!
Yêu ma trời sinh tính tình hung bạo. Nếu như thật sự có con rắn cao chọc trời như vậy xuất hiện thì chắc chắn con đường Diên An kia đã biến thành một mảnh hoang tàn từ sớm rồi, không thể nào lành lặn không một vết xước như vậy được.
Đây là một sự thật không thể chối cãi!
Một tuần lễ sau, những người còn lên án công khai đối đầu với chính phủ kia cũng dần dần biến mất. Lúc này, sự chú ý của mọi người bắt đầu chuyển dời tới sự kiện về một chủng loài động vật biển mới xuất hiện ở vùng duyên hải…..
…………..
Một tuần lễ này, Mạc Phàm vẫn sống ở Hàng Châu. Trải qua bảy ngày, sự lo lắng ở trong lòng của hắn mới bắt đầu có dấu hiệu dần dần biến mất.
Hình ảnh? Một trận pháp Ám Ảnh hệ nào đó? Là một vị Liệp Pháp Sư sinh tồn ở bên ngoài thành phố qua một thời gian dài?
Mạc Phàm dám lấy nhân cách cùng phẩm giá của mình ra bảo đảm rằng, con rắn kia tuyệt đối không phải là hình ảnh! Thật sự có tồn tại một con rắn cao chọc trời!!
(Tiếu: lấy nhân cách Tâm Hạ đảm bảo thì ta còn cảm thấy tin tưởng chứ lấy nhân cách của mi đảm bảm nghe nó cứ hư cấu vkl ấy Phàm à…)
Mạc Phàm có một dự cảm đáng sợ. Dự cảm rằng con rắn kia chắc chắn còn xuất hiện lại một lần nữa!!!
Mấy ngày qua, Mạc Phàm sống trong một căn hộ cho thuê. Mấy hôm nay, hắn căn bản không thể nào tập trung tinh thần để tu luyện được.
Khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu hắn toàn xuất hiện hình ảnh con rắn cao chọc trời đáng sợ kia. Ánh mắt nó mặc dù hờ hững nhưng lại cực kỳ nguy hiểm!
Nó rốt cuộc là con gì vậy??
Ở trong cái thế giới này thực sự làm gì có chuyện chính phủ lại đi giấu diếm tin tức về yêu ma cơ chứ? Nhưng vì lý do gì chính phủ ở thành phố Hàng Châu này lại bảo rằng con rắn cao chọc trời kia chỉ là hình ảnh???
Con rắn khổng lồ như vậy… Đến tột cùng nó làm sao mà nó xuất hiện và đứng sừng sững như một tòa cao ốc ở trong thành phố được vậy??
Mà khi nó biến mất, tại sao không có bất kỳ tiếng động nào phát ra vậy…..??
Còn có… nếu như xét về cấp bậc yêu ma, thế thì nó thuộc về cấp bậc nào vậy???
Chắc chắn nó không phải là yêu ma cấp thống lĩnh! Mạc Phàm nhìn thấy thống lĩnh cũng không có ít. Hắn chắc chắn một điều rằng mấy con thống lĩnh không thể nào có được bộ dạng kinh khủng như vậy được.
Vốn là Mạc Phàm cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì tới con rắn cao chọc trời kia nữa. Nhưng mấy mà ngày qua, hắn phát hiện ra rằng hắn vì lo lắng con rắn kia sẽ cắn mình cho nên hắn không có cách nào tập trung tu luyện được.
Nỗi sợ hãi này quanh quẩn trong lòng hắn, nếu như không được tháo ra thì hắn sẽ rất là khó chịu.
” Xem ra muốn làm rõ ràng chuyện này, chỉ có thể đi hỏi một người!” Mạc Phàm hạ quyết tâm.
Ít nhất hắn phải biết được con rắn cao chọc trời kia là cái gì. Hắn muốn làm rõ tại sao hắn lại sợ hãi con rắn kia tới như vậy. Tại sao mỗi khi nhắm mắt lại, cơn ác mộng kia lại tới.
” Cô Đường Nguyệt! Cô có rảnh không? Em đang ở Hàng Châu.” Mạc Phàm hỏi dò.
” Ngươi không ở bên quân đội bên kia nghỉ ngơi cho khỏe đi, chạy tới đây làm gì vậy?” Đường Nguyệt nói với giọng trách mắng.
” Em nghỉ ngơi khỏe rồi! Em đã ở Hàng Châu một tuần rồi…” Mạc Phàm nói.
” Ngươi thấy?” Đường Nguyệt bên kia nghe thấy như vậy liền sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói.
” Vâng!” Mạc Phàm trả lời.
” Ngươi tới nhà ta đi!” Đường Nguyệt nghiêm túc nói.
“Hiện tại em có chút sợ hãi khi tới gần khu vực Tây Hồ…” Mạc Phàm ấp úng.
” Hihi…” Cô giáo Đường Nguyệt phát ra tiếng cười duyên, đùa giỡn nói:
” Cái loại không sợ trời không sợ đất như người mà cũng có lúc run sợ sao?”