Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Bạch trấn vào lúc mới thành lập chỉ đơn thuần là một cái dịch trạm nho nhỏ, về sau nhờ vào địa thế thuận lợi của mình, trở thành đầu mối giao thông then chốt giữa các đại cứ điểm trong vùng an giới, dịch trạm trước kia cũng theo đó mà dần dần biến thành một thị trấn tấp nập như ngày nay.
Ở những tòa thị trấn tiếp giáp với biên giới như thế này, thường thường đều là tốt xấu lẫn lộn, long xà hỗn tạp, người ở đây có thể là thương nhân, thợ săn pháp sư, quân đội pháp sư, thành viên của Ma Pháp Hiệp Hội, sinh viên đi lịch luyện, tay chân của các đại thế gia... Dĩ nhiên, cũng có thể lẫn vào đó một ít tội phạm bị truy nã cũng như người của thẩm phán hội!
Phòng bị thường ngày ở Bạch trấn này không quá mức sâm nghiêm, thậm chí nơi này có thể được xem như một cái chợ đen khổng lồ không bị quản thúc bởi bất kỳ một thế lực này, vì vậy bất kể là thợ săn pháp sư ở bên ngoài tìm được bảo vật, hay là hàng nóng tuồn ra từ quân đội, phần lớn đều đến chỗ này để tiến hành giao dịch...
“Đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại phải xếp hàng kiểm tra nhỉ?” Mạc Phàm ngoan ngoãn nối đuôi theo sau một hàng dài người tiến vào trấn, vô cùng nghi ngờ nói.
“Tiểu huynh đệ, ngươi có chỗ không biết a, gần đây có một loại bệnh dịch lây lan rất lợi hại, bên trong trấn đã có không ít người bị cách ly rồi, vì vậy hiện tại mỗi người tiến vào trấn đều sẽ bị kiểm tra, xem xem trên người có mang theo loại bệnh dịch này hay không.” Một vị thợ săn da ngăm đen đang nhàm chán đứng bên cạnh nói.
“Thì ra là vậy, làm cho ta còn tưởng rằng đã xảy ra đại sự nào đó rồi.” Mạc Phàm âm thầm thở ra một cái.
Bọn họ lần này mang theo Đồ Đằng Huyền Xà lẻn trốn đi chẳng qua chỉ là đối kháng với một mình Chúc Mông nghị viên, tội danh của bọn họ cũng chỉ là một loại tội danh lập lờ nước đôi mà thôi, còn không đến mức phải bày ra các trạm kiểm tra các điểm giao thông lớn đi, huống chi Bạch trấn này không thuộc về bất kỳ một thế lực nào, thẩm phán hội ngoại trừ đích thân phái người tới đây giữ cửa, nếu không thì không có cách nào có thể yêu cầu người của Bạch trấn xuất lực cho chiến lực diệt trừ tai họa ngầm của bọn họ được.
Làm theo thông lệ kiểm tra một phen, Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt hai người đều không sao, rất nhanh thì được cho đi, ngay cả kiểm tra thân phận cũng không có.
Tiến vào bạch trấn, Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt lập tức phát hiện được điều khác thường ở đây.
Nếu đổi lại là một ngày bình thường, không khí buôn bán ở đây sẽ vô cùng phồn hoa tấp nập, sạp ven đường, cửa hàng, tửu lâu, sàn giao dịch, thương hội những thứ này cần cái gì liền có cái đó, lượng người đi lại ũng tương đối dày đặc, dù sao tuyệt đại đa số pháp sư tham gia chiến đấu với yêu ma đều nghỉ ngơi và giao dịch ở địa phương này.
Nhưng hôm nay, đường xá thì phi thường quạnh quẽ, gian hàng là hoàn toàn không có, cửa hàng thì miễn cưỡng mở ra một vài cái, nhưng không thấy người nào đi ra đi vào, tình hình của sàn giao dịch thì hơi lạc quan hơn một chút, nhưng lưu lượng người giao dịch so với lúc thường ngày quả thật là kém quá nhiều.
Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt đi đường đều đã mệt mỏi, vì vậy 2 người nhanh chóng tìm đến một cái nhà nghỉ đơn sơ để trú tạm.
Hoàn cảnh ở nơi này rất bình thường. Thời điểm Mạc Phàm đứng trước quầy để chờ chìa khóa, nhìn thấy cô lễ tân đang mang một cái khẩu trang màu trắng, hắn không khỏi nói một câu: “Lần bệnh dịch này quả thật là có chút nghiêm trọng a.”
Cô gái ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Mạc Phàm một cái, dường như là thật sự sinh ra sợ hãi khi nghe đến 2 chữ bệnh dịch này.
Nàng một hồi lâu sau mới tìm được chìa khóa, lại không dám nói một lời nào.
Bà chủ đứng ở bên cạnh thấy thế liền nở một nụ cười trấn an rồi nói: “Còn không phải là do con đại xà kia sao, từ sau khi con đại xà kia xuất hiện, toàn bộ địa giới Hàng Châu chúng ta liền xuất hiện thứ bệnh dịch này a. Theo ta thấy, con rắn kia chính là đồ thật, không phải là hình ảnh gì gì đâu, chính phủ vẫn ưa thích công bố ra mấy cái tin tức không ai tin như vậy đấy.”
“Làm sao cô biết được bệnh dịch này là do con rắn kia gây ra?” Mạc Phàm rất là không hiểu hỏi.
“Bệnh dịch này xuất hiện đúng từ một tuần trước a, mặc dù ta không phải là một pháp sư, nhưng ta cũng biết chuyện Xà tộc phần lớn đều có độc trong người, ngươi nghĩ a, một con rắn lớn như vậy, nếu như đem độc tính của nó khuếch tán ra, không phải liền dễ dàng tạo ra một hồi ôn dịch rồi sao. Theo ta thấy, tốt nhất là nhanh chóng tìm ra con đại xà kia, còn nếu cứ để cho trận ôn dịch này tiếp tục truyền bá, thì sắp sửa có người chết rồi đấy!” Bà chủ nói.
“Mẹ, những thứ này không phải là do mẹ nghe người khác nói sao?” Cô gái đeo khẩu trang trên mũi rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Mười phần thì hết chín phần là đúng rồi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được.” Bà chủ nói.
Mạc Phàm cùng hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu nữa, sau đó liền cầm chìa khóa đi lên lầu, thân phận của Đường Nguyệt lão sư hiện tại rất đặc thù, cho nên không tiện ló mặt ở đại sảnh, vội vội vàng vàng lấy cái cớ đi tìm phòng rửa tay để trốn lên lầu.
Mạc Phàm ở trên lầu thấy được Đường Nguyệt lão sư, mở miệng nói: “Mới vừa nãy ta nói chuyện với 2 người đó, cô có nghe thấy phải không?”
Đường Nguyệt gật đầu một cái, khẽ cắn môi nhưng không nói lời nào.
“Ngươi có phải là đang gạt ta chuyện gì hay không?” Mạc Phàm thấy bộ dáng kia của Đường Nguyệt, không nhịn được hỏi.
Đường Nguyệt lão sư vẫn không trả lời, từ trong ánh mắt của nàng Mạc Phàm nhìn thấy được mấy phần lo lắng cùng bất an.
” Được rồi, về phòng trước đã, ngươi cũng mệt mỏi rồi.” Mạc Phàm nói.
Bước đến căn phòng, Mạc Phàm dùng chìa khóa mở cửa, Đường Nguyệt lão sư tâm sự nặng nề đi vào, quay đầu lại hướng Mạc Phàm nói: “Ngươi đi về phòng của mình đi, ta hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một mình.”
“Thật không may a, bà chủ nói lúc nãy có nói hôm nay chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng này.” Mạc Phàm gãi gãi đầu, mặt mũi lúng túng nói.
Đường Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn tên Mạc Phàm vô sỉ này, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Thị trấn hiện tại heo hút như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những lời này sao?”
“Ở cùng nhau, không phải có thể dễ dàng chiếu cố lẫn nhau hơn sao.” Mạc Phàm nói.
“Đi đi đi, đi xuống dưới thuê một phòng khác, ta còn lạ gì tánh tình của ngươi nữa!”
“Đường Nguyệt lão sư...”
Cửa phòng “Băng ” một tiếng đóng lại thật chặt, Mạc Phàm thậm chí còn nghe được âm thanh khóa trái cửa, xem ra mấy cảnh trên phim chỉ toàn là lừa người không a.
Mạc Phàm bất đắc dĩ phải thuê thêm một gian phòng bên cạnh, sau đó thoải mái ngả đầu xuống nằm ngủ. Đi đường xa như vậy làm hắn cũng có chút mệt mỏi a.
...
Ở căn phòng cách vách, Đường Nguyệt dời một cái ghế ra ngồi ngoài ban công.
Nhà nghỉ này vốn là từ nhà dân chuyển thành, vì vậy mỗi phòng đều có một cái ban công riêng.
Trời hiện tại cũng đã gần trưa rồi, thế nhưng Bạch trấn phồn vinh thật giống như đang bị bao phủ bởi một tầng tâm trạng u ám, trên đường phố thỉnh thoảng mới có một vài bóng người lướt qua, người nào người nấy đều đeo khẩu trang che kín mũi miệng, vội vội vàng vàng đi mau.
Ở những trạm y tế có hình chữ thập đỏ gần đó, nhân viên y tế cùng bệnh nhân chen lấn thành một mớ hỗn độn, xe cứu thương liên tục gào thét đi tới đi lui...
Đoạn thời gian gần đây Đường Nguyệt luôn một mực lo âu sự tình của Ma Thiên Xà, vì vậy nàng không hề hay biết về chuyện phụ cận khu vực Hàng Châu đang xảy ra một đợt bệnh dịch vô cùng nghiêm trọng.
“Mạc Phàm, ngươi đã ngủ chưa?” Đường Nguyệt do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn là không nhịn được hướng về phía ban công bên cạnh kêu một tiếng.
“Chưa ngủ, chưa ngủ!” Mạc Phàm nãy giờ chỉ chờ có thế, hỏa tốc từ trên giường ngồi dậy, sau đó liền phóng qua chỗ của Đường Nguyệt.
“Ngươi nhảy qua đây làm chi!” Đường Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Mạc Phàm trực tiếp từ ban công kế bên nhảy qua gian phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.
“Ngươi không sợ chúng ta nói chuyện sẽ bị người khác nghe thấy hay sao?” Mạc Phàm ngôn từ chính nghĩa nói.
“Ta không muốn lừa ngươi.”
“Bệnh dịch kia quả thật có liên quan đến thần của các ngươi?” Mạc Phàm hỏi tới.
“Ta... Ta không biết.” Đường Nguyệt trả lời.
“Ngươi đã từng nói qua với ta rằng, thời điểm Ma Thiên Xà đang lột xác thì nó sẽ không có độc tính...”
“Điều đó là thật. Trong giai đoạn lột xác kỳ nó quả thật là không có độc.”
“Không có độc, nhưng lỡ như nó có thể khuếch tán ôn dịch thì sao. Tộc trưởng của các ngươi sai ngươi đem nó mang đi, có thể không đơn thuần chỉ là vì né tránh sự truy sát của Chúc Mông, mà còn đồng thời là đem khởi nguyên của ôn dịch rời khỏi thành phố thì sao?” Mạc Phàm cười khổ một tiếng, nói ra suy đoán của mình.
Đường Nguyệt lão sư cắn chặt bờ môi, qua hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo mấy phần kiên định nói: “Ta tin tưởng ôn dịch không có quan hệ gì với nó.”
“Ngươi tin tưởng là chuyện của ngươi a, nhưng mà Đường Nguyệt lão sư, haizzz...” Mạc Phàm thở dài một cái, không biết phải nên nói gì nữa.
“Mạc Phàm, ta... Ta không biết nên làm sao bây giờ.” Đường Nguyệt lòng đã rối như tơ vò rồi.
“Lý trí một chút, hay là đem giao nó lại cho tên nghị viên kia đi, giống như lời bà chủ nói, nếu còn chờ thêm mấy ngày nữa không chừng quả thực sẽ bắt đầu có người chết đấy. Tình huống của Bạch trấn ngươi cũng đã thấy qua rồi, nếu như để bệnh dịch này tiếp tục lan rộng, thì số người chết chắc chắn sẽ không dừng lại ở con số hàng trăm hàng ngàn người đâu, Đường Nguyệt lão sư, loại hậu quả này ngươi vô pháp gánh vác được a.”
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.