Hắc Ám Yêu Thú có cái đuôi phát ra dạ quang
Dịch: Hoangforever
U Lang Thú khá là bướng bỉnh. Hắn nói rằng 10 con Hắc Súc Yêu kia giao cho nó. Không cần nó phải đích thân tự mình giải quyết hết 10 con này. Kết quả là nó bị thương khắp người. Vài nơi thấy còn lộ ra cả xương.
U Lang Thú bước khập khễnh trở lại, nhe răng ra cười toe toét. Nhìn nó lúc này cũng không còn thấy điệu bộ hung ác của nó đâu cả mà lại hiện ra mấy phần ngây thơ chân thành.
“Ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện còn lại để ta lo.”
Mạc Phàm thu lại U Lang Thú. Hơn nữa còn đem ma năng hệ Triệu Hoán của mình tận tình chăm sóc cho nó.
Hiện tại hệ Triệu hoán của hắn đã trở thành Tinh vân to lớn rồi. Cho nên hắn có thể cung cấp cho U Lang Thú năng lượng rất là sung túc. Mạc Phàm cũng dự định tới một lúc nào đó, hắn sẽ cho cái tên U Lang Thú này tiến cấp.
Lần trước hắn có lấy được một cái lọ có chứa một ít Thú Hồn Chiến Tướng từ tay Tiêu Viện Trưởng. Hiện tại cái lọ này vẫn đang còn trong tay hắn. Cũng vì hắn nghĩ tới chuyện khi U Lang Thú tiến cấp một khi thất bại sẽ dẫn tới cái chết. Cho nên hắn mới không cho U Lang Thú dùng cái này.
Đợi Hôi Nhất cháy thành tro tàn xong, Mạc Phàm mới xoay người rời đi.
Cảnh tượng nhìn người sống từ từ chết cháy như thế này quả thật có chút buồn nôn, khiến cho hắn 1-2 ngày sau không ăn uống được gì nữa.
Nhưng nếu như cho Mạc Phàm cơ hội làm lại một lần nữa. Hắn sẽ vẫn làm như vậy. Cái buồn nôn này nếu như so sánh với việc 2 người bạn của mình chết, thật không đáng để nhắc tới.
……….
Mạc Phàm lại tiếp tục tìm Hắc Ám Yêu Thú. Mới vừa rồi con Hắc Ám Yêu Thú kia được nghỉ ngơi tốt trong một khoảng thời gian. Cho nên lúc này nó đã có khí lực để chạy trốn. Chỉ trong chớp mắt, nó đã lủi đi đâu mất tiêu rồi, không biết nữa. Mạc Phàm muốn tìm được nó có lẽ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Nơi này hình như có kiến trúc…Cái con ngu ngốc kia, chẳng lẽ lại chạy về phía lồng sắt thuần phục thú à?”
Mạc Phàm ở trong cái Ty Dạ Thống Trị có thể nhìn thấy rõ được một chút thứ gì đó. Ai mà ngờ được cái con giống như con nai con chạy tán loạn kia lại tự mình chui đầu vào lưới.
Mạc Phàm cũng hiểu rõ, kẻ chủ mưu chân chính còn chưa có ngoi lên mặt nước. Hắn không thể để cho trận săn thú này cứ như vậy mà kết thúc được. Nếu không đợi tới lúc đó, Hắc Giáo Đình hành động bất ngờ, có trời mới biết được lúc đó sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.
Mạc Phàm đi tới trước cửa của cái kiến trúc này. Hắn dự định đuổi con Hắc Ám Yêu Thú này ra ngoài. Đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng động ở phía sau mình.
Mạc Phàm quay người lại, liền phát hiện có mấy thân ảnh quen thuộc đang đi tới từ phía sau. Mấy người này vừa đi vừa cười to nói, giống như kiểu tên thợ săn rốt cuộc cũng chờ được con mồi mắc câu rồi vậy.
“A ha ha ha… Mạc Phàm ơi là Mạc Phàm. Để ta xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát!”
La Tống cười tới nỗi đống thịt trên mặt cũng rung lên.
Khuôn mặt của Trầm Minh Tiếu cũng khá là tuấn tú, âm nhu. Hắn cũng giống như tên La Tống kia, cười tới nỗi u ám lạnh lẽo. Trên bàn tay của hắn rõ ràng có một đạo năng lượng ma pháp xao động không ngừng.
“Cái con mẹ nhà ngươi chứ! Ngươi quả thật có bản lĩnh lớn đấy. Đã cướp đi Hắc Ám Yêu Thú của chúng ta lại còn làm ra được động tĩnh lớn như thế này. Có phải ngươi nghĩ rằng trên cái thế giới này không còn ai có thể “chỉnh” ngươi được nữa rồi đúng không?
Trầm Minh Tiếu liền chửi mắng Mạc Phàm một trận thậm tệ.
Mạc Phàm cau có nhìn 5 người này. Hắn cũng không muốn cùng 5 người này phát sinh ra cuộc đánh đấm vô vị. Trừ phi trong bọn hắn có tay sai của Hắc Giáo Đình.
Có lẽ 5 tên này cũng là những học viên đứng đắn và là đệ tử của thế gia thật. Chứ nếu như trong bọn hắn có tay sai của Hắc Giáo Đình thật thì làm gì có chuyện bọn hắn tốn công, tốn sức đi bắt con Hắc Ám Yêu Thú này.
“Các ngươi tốt nhất đừng có chọc giận ta.”
Mạc Phàm quả thật không có tâm tình trò chuyện với đám người này. Hắn nói đầy đe dọa.
“A! Khẩu khí cũng không nhỏ. Ta lại muốn xem cái tên nhà ngươi có khả năng gì….”
Trầm Minh Tiếu tự cho rằng mình có mấy phần thực lực. Cho nên hắn cũng không có đem tên nhà quê Mạc Phàm này để vào trong mắt.
Nhóm người này đang định động thủ với Mạc Phàm. Đột nhiên trong màn sương mù màu đen kia lại xuất hiện một đội ngũ há miệng chờ sung nữa.
Có lẽ bọn họ cũng tìm thấy cửa vào lồng sắt thuần phục thú. Cho nên bọn họ núp lùm ở đây chờ có học viên đem con Hắc Ám Yêu Thú này tới đây.
“Đây không phải là Phó Thiên Minh sao. Ha ha ha ha. Ngươi tới đúng lúc lắm. Chúng ta liên thủ đánh cho tên Mạc Phàm này biết tay!”
La Tống vừa nhìn thấy Phó Thiên Minh, trên gương mặt liền hiện ra nụ cười.
Phó Thiên Minh, nếu như không có trải qua một chuyện kia. Đoán chừng có lẽ rất nhiều người trong trường không biết tới hắn là nhân vật như thế nào. Nhưng kể từ sau khi tin tức đại ma đầu suýt nữa giết chết hắn được truyền ra ngoài. Mọi người liền biết tới Phó Thiên Minh. Bởi vì Phó Thiên Minh chính là học trưởng suýt chút nữa bị Mạc Phàm giết chết kia.
Nghe nói hắn là vì giúp đỡ Cổ Văn Thanh giáo huấn Mạc Phàm một chút. Ai mà ngờ được thiếu chút nữa thì mất cái mạng nhỏ của mình!
Quả nhiên, cái tên tiểu sinh Cổ Văn Thanh có làn da trắng nõn này cũng có mặt ở trong đám người này. Hắn vừa nhìn liền biết ngay người phía trước chính là Mạc Phàm. Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn hiện ra một nụ cười châm biếm.
Cái tên Mạc Phàm này, thường ngày làm quá nhiều chuyện ác. Hôm nay bị bắt ở đây, kiểu gì cũng lột được da hắn.
“Trầm Minh Tiếu, La Tống, chúng ta làm một cuộc giao dịch, các ngươi thấy thế nào?”
Phó Thiên Minh vẫn duy trì phong độ của mình, thong thả ung dung nói chuyện với hai người này.
“Giao dịch gì?”
Trầm Minh Tiếu hỏi lại.
“Chúng ta đối với việc tiến vào Tam Bộ Tháp cũng không có hứng thú gì nhiều lắm. Nếu nói hứng thú có lẽ chúng ta hứng thú với con Hắc Ám Yêu Thú này hơn. Hai bên chúng ta liên thủ đối phó, đánh bại tên Mạc Phàm kia. Sau khi xong việc, các người đem con Hắc Ám Yêu Thú này giao lại cho giáo viên nhà trường. Sau khi giao xong, các ngươi mổ bụng nó ra, lấy một thứ ở trong đó ra đưa cho bọn ta là được.”
Phó Thiên Minh nói.
Trầm Minh Tiếu, La Tống nghe thấy đối phương nói như vậy liền cảm thấy khó hiểu. Bọn họ cũng không biết cái tên Phó Thiên Minh này muốn cái thứ trong bụng con Hắc Ám Yêu Thú kia làm cái gì??
Nhưng mà, giao dịch này, bọn họ nhìn kiểu nào vẫn thấy mình có lời. Vừa có thể thẳng tay trừng trị tên Mạc Phàm kia, vừa có thể hoàn thành kiểm tra vào Chủ Giáo Khu lần này. Trong tương lai hai người bọn họ có cái danh tiến vào Chủ Giáo Khu đầu tiên này, cũng có thể lôi kéo không ít cao thủ về phía mình.
La Tống nhìn thoáng qua đám người Phó Thiên Minh. Không khỏi nói thầm trong lòng: Mấy tên này có chút cổ quái à nha. Bọn họ không muốn Hắc Ám Yêu Thú, mà lại chỉ muốn món đồ ở trong bụng Hắc Ám Yêu Thú. Mình rõ ràng nhớ rằng trước khi tên Mạc Phàm kia giao ra Hắc Ám Yêu Thú, hắn từng nói rằng nhà hắn ở quê có cái gì đó Tuyền đem cho con Hắc Ám Yêu Thú này ăn.
“La Tống, chuyện giữa ta và ngươi, chúng ta sau này tính tiếp. Tốt nhất lúc này các ngươi nên rời khỏi đây. Bởi vì mấy tên này chính là tay sai của Hắc Giáo Đình!”
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Phó Thiên Minh, Cổ Văn Thanh.
“Hắc Giáo Đình???”
La Tống ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn Phó Thiên Minh và Cổ Văn Thanh.
“Hoang đường. Quá hoang đường. Có phải lúc này ngươi cảm thấy sợ rồi đúng không, Mạc Phàm? Nhớ ngày đó, thời điểm mà ngươi ra tay độc ác với ta, ngươi có nghĩ tới chuyện sẽ có lúc ngươi bị chúng ta bao vây tấn công không? Buồn cười, buồn cười quá đi mất. A ha ha… Ai mà ngờ được một tên đại ma đầu như ngươi lại có thể nghĩ ra một phương thức khích bác hai nhà chúng ta liên thủ ngớ ngẩn tới như vậy?”
Phó Thiên Minh liền cười to, trong tiếng cười còn tràn đầy sự chế nhạo.
La Tống và Trầm Minh Tiếu vốn là có cừu hận với Mạc Phàm. Huống hồ hai người bọn họ ngày thường cũng chỉ là tranh đấu giữa các gia tộc với nhau. Cho nên bọn họ cũng chỉ có ở trong trường, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua Hắc Giáo Đình. Đương nhiên cũng không thể nào đem chuyện Mạc Phàm bảo đám người Phó Thiên Minh này là Hắc Ám Giáo Đình liên hệ với đám Hắc Ám Giáo Đình kia được. Vì vậy bọn họ chắc chắn cái tên Mạc Phàm này hồ ngôn loạn ngữ(*).
* Hồ ngôn loạn ngữ: Nói năng xằng bậy, nói lung tung
Mạc Phàm cũng biết hai người La Tống và Trầm Minh Tiếu chắc chắn là không tin lời hắn nói rồi. Cho nên hắn đã chuẩn bị nghênh chiến xong xuôi hết rồi.
Nhân số đối phương có chút nhiều. Tổng cộng 10 người. Mà mỗi người đều là cao thủ, đều có thể phóng thích ra được kỹ năng Trung cấp Ma pháp.
Trước tiên chưa nói tới việc uy lực cường đại của kỹ năng Trung cấp Ma Pháp cùng nhau oanh lên người hắn. Đương nhiên một khi oanh tới, hắn không thể đối phó được nó rồi. Cho dù bọn họ có xài kỹ năng Sơ Cấp Ma Pháp, nhưng lại dày đặc bay tới, Mạc Phàm cũng phải bó tay, hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Nhưng mà, có một chuyện đáng để hắn vui mừng chính là. Cái tên Phó Thiên Minh kia vừa mới đem cái thân phận thật sự của hắn bộc lộ ra ngoài ánh sáng rồi.
Lần trước không có một cước đá chết được hắn. Nhưng lần này hắn tự dâng đầu mình tới, Mạc Phàm không đá nát đầu hắn ra mới là chuyện lạ!!
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người mà Hứa Chiêu đình theo dõi chính là tên học viên Phó Thiên Minh này rồi!!
Bị bao vây tấn công như thế này, Mạc Phàm cũng không có mất bình tĩnh, rối loạn tinh thần.
Nếu là bình thường, hắn căn bản không thể nào là đối thủ của 10 tên ma pháp sư Trung cấp này được. Nhưng ở trong cái đại trận Ty Dạ Thống Trị này, năng lực Ám Ảnh hệ của hắn được buff lên rất nhiều. Mà các hệ ma pháp khác cũng không có bị ảnh hưởng. Còn đối thủ của hắn ở trong Ty Dạ Thống Trị này thực lực lại suy giảm một mảng lớn!
Hắn không thể trực diện đối cứng với bọn họ được. Lượn lờ xung quanh, đánh chết từng thằng một cũng không phải là không có cửa thắng!!