Người dịch: Hoangforever
Chỉnh sửa: Le Hoang
“Ông nội, theo ông thì phải làm sao bây giờ?”
Linh Linh ngồi ở một bên hỏi.
“Người kia đã có thành ý như vậy, tiền lại còn được thanh toán xong xuôi hết. Đương nhiên chúng ta sẽ chịu trách nhiệm cho ủy thác này. Ta sẽ để cho Đại Sinh làm cái ủy thác này. Hắn có lẽ đã diệt yêu xong trở về rồi.”
Bao lão đầu nói.
“Đợi một chút, tôi là một thợ săn, tôi tự bảo vệ cho mình không được sao? Chỉ cần không để xảy ra chuyện, số tiền này sẽ thuộc về tôi.”
Mạc Phàm thấy tiền liền sáng mắt ra.
Vốn là gần đây Thanh Thiên Liệp Sở cũng không có việc gì để cho hắn làm cả. Thật vất vả lắm mới có một công việc. Cho nên không thể vì chuyện khó hiểu này mà không được làm. Nhiệm vụ ủy thác Mạc Phàm này sẽ do hắn đảm nhiệm. Bảo vệ mạng sống của mình. Có cái gì là khó khăn cơ chứ.
“Vậy cũng không được. Nếu như cậu chết rồi… thì không phải… Thanh Thiên Liệp Sở của chúng ta mất hết danh dự sao.”
Bao lão đầu nghiêm túc nói.
Mạc Phàm nghe xong chỉ muốn chửi thề một câu. Lão đầu nói như vậy có còn là người nữa không vậy!!!
“Cậu nên cẩn thận một chút. Đã có người bỏ ra một số tiền lớn như vậy bảo Thanh Thiên Liệp Sở chúng tôi bảo vệ cho cậu. Điều này chứng tỏ rằng rất có thể sinh mạng người đang gặp nguy hiểm.”
Linh Linh chân thành nói.
“Tôi không sao đâu. Tôi cũng có ra ngoài đi lung tung đâu. Hơn phân nửa thời gian đều là ở trong trường tu luyện. Thì làm gì có chuyện nguy hiểm tới tính mạng được cơ chứ?”
Mạc Phàm nói.
Vừa nói xong, đột nhiên Mạc Phàm nghĩ tới vị lão sư lịch sử mà Tâm Hạ từng nói tới kia.
Nếu như mục đích của Hắc Giáo Đình là Địa Thánh Tuyền. Giả sử như trong Địa Thánh Tuyền còn cất giấu một cái bí mật cổ xưa nào đó, thì không phải Hắc Giáo Đình sẽ tới thăm hỏi mình hay sao??
Nếu là Hắc Giáo Đình. Chỉ dựa vào bản thân hắn chống cự quả thật rất là khó khăn.
“Có phải lão đại Trảm Không đã nhận ra hướng đi này của Hắc Giáo Đình. Cho nên hắn mới ủy thác một người tới bảo vệ cho ta. Còn hắn thì không thể phân thân ra bảo vệ cho ta được??”
Mạc Phàm nghĩ thầm trong đầu.
Có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy để bảo vệ cho hắn chắc chắc cũng không có nhiều người. Lúc này Mạc Phàm căn bản suy đoán là do người ở Bác Thành bên kia làm ra.
“Cậu cũng không cần phải cảm thấy mất tự nhiên đâu. Đại Sinh là một người bảo vệ chuyên nghiệp. Một khi đã bảo vệ cho cậu thì tất cả nguy cơ, hay là nguy hiểm đều sẽ được hóa giải hết… Linh Linh. Cháu cùng với Đại Sinh làm nhiệm vụ này, bảo vệ cho Mạc Phàm thật tốt.”
Bao lão đầu nói.
“Vâng.”
Linh Linh gật đầu.
……………..
Rời khỏi Thanh Thiên Liệp Sở. Mạc Phàm liền có chút tâm sự nặng nề.
Nếu như chuyện này là do Hắc Giáo Đình gây ra. Như vậy lần này hắn gặp phải phiền toái hơi lớn rồi. Hắc Giáo Đình tàn nhẫn như thế nào hắn cũng đã được chứng kiến. Để đạt được mục đích, bọn chúng không từ thủ đoạn nào hết.
Hơn nữa, cái đám người này tạo cho hắn cảm giác bất cứ chỗ nào cũng nhúng tay vào được. Bất kể là huấn luyện viên Bạch Dương ngày trước, hay là cái tên Vũ Ngang tiềm phục ở trong Mục Thị hơn 10 năm kia. Nếu như không phải bọn chúng bị bại lộ từ trước rồi thì nói thật hắn thật sự rất khó đề phòng được bọn chúng
Thôi kệ mẹ nó đê. Nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì. Tới bước nào hay bước nấy. Mình lúc này cũng không phải là tên tiểu tử Sơ cấp Ma pháp sư như lúc đó nữa. Bọn hắn dám phái người tới đây vậy cũng phải xem bọn hắn có mấy cái mạng chó!!
……….
Khi Mạc Phàm trở lại trường học thì trời cũng đã tối rồi. Mạc Phàm không muốn rắc rối, cho nên định xuyên qua hồ nhân tạo công viên.
Mới vừa đi tới trước mặt hồ nhân tạo. Đột nhiên bên cạnh ngọn núi giả có mấy bóng người ấn náu.
Sau khi Ám ảnh hệ đạt tới trung cấp. Đối với biến ảo bóng phi thường nhạy cảm. Cho dù cách một ngọn núi giả to đùng thì vẫn lập tức nhìn ra tình huống ở phía sau đó.
Mạc Phàm cảm thấy căng thẳng trong lòng. Hắn mắng thầm: Không thể nào, nhanh như vậy đã có hành động???
Hình như vị đại huynh Đại Sinh kia còn chưa có tới bảo vệ cho mình. Hành động của Hắc Giáo Đình cũng quá là nhanh đi. Hơn nữa còn to gan lớn mật như vậy tiềm phục ở bên ngoài học phủ Minh Châu tùy thời động thủ?
“Lên, tốc chiến tốc thắng!”
Một giọng nói truyền ra. Có vẻ như tiếng tên thủ lĩnh.
Mạc Phàm cau mày. Theo bản năng lui về phía sau một khoảng cách lớn, để cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy tên mai phục mình này là ai.
Lập tức trong ngọn núi giả liền nhảy ra vài bóng người. Trên người bọn họ đều tỏa ra hơi thở ma pháp. Hơn nữa từ trên người bọn họ còn lượn lờ Tinh Quỹ, điều này cho thấy bọn họ đã chuẩn bị ma pháp xong xuôi hết rồi.
Một đoàn ngọn lửa rực rỡ phá vỡ màn đêm tối từ trên ngọn núi giả được ném xuống. Từ xao động hỏa đoàn trình độ có thể đoán ra được đây chính là cấp ba Hỏa Tư. Có hiệu quả bạo liệt rất là đáng sợ.
Mạc Phàm nhanh chóng nhảy về phía bên cạnh. Đoàn Hỏa Tư kia ngay lập tức nổ tung ở vị trí hắn vừa mới đứng xong. Ngọn lửa nồng đậm biến thành vô số ngọn lửa làn tràn về phía hắn.
Hai hàng lông mày Mạc Phàm ngưng lại. Hắn hung hăng đạp mạnh lên mặt đất một cái. Nhất thời ở dưới chân hắn có ngọn lửa đỏ như hoa hồng nhanh chóng xông lên…….
Những ngọn lửa này nhanh chóng bay tán loạn xung quanh thân thể Mạc Phàm. Giống như biến thành một bộ quần áo bằng lửa vậy. Khiến cho hắn rất là anh tuấn lại vừa tà mị.
Đám lửa Hỏa Tư – Bạo Liệt kia đập tới ngọn lửa màu đỏ thẫm của Mạc Phàm không khác gì một hài tử ngỗ nghịch gặp phải giáo viên chủ nhiệm lớp vậy. Bọn nó khiếp sợ dạt sang phương hướng khác, căn bản không có bất kỳ suy nghĩ nào dám mạo phạm tới Mạc Phàm!
Nói đùa. Ngọn lửa phàm hỏa nho nhỏ kia mà cũng muốn chống lại Hồng viêm của hắn sao??
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua tên Hỏa hệ ma pháp sư vừa phóng thích Hỏa Tư – Bạo Liệt về phía mình kia. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt người. Đột nhiên không khí trong hồ nước trầm xuống, khí lưu xung quanh điên cuồng bị rút đi…..
Sau khi đạt tới điểm giới hạn Chân Không, một cơn Cuồng Phong hình đinh ốc liền hiện ra. Cơn Cuồng Phong này lúc đầu đang còn nhỏ dần dần bành trướng ra, biến thành Cuồng Phong – Long Quyển có kích cỡ gần hai thước!
Cuồng Phong – Long Quyển được tạo thành ở gần khu vực hồ nước. Cho nên toàn bộ nước trong hồ cũng bị Long Quyển hút đi hết…….
Nhất thời, cơn Cuồng Phong kia liền biến thành một con Thủy Long giãy dụa. Thân thể to lớn đánh về phía Mạc Phàm.
Hơi nước tràn ngập đập lên mặt Mạc Phàm. Đầu tóc Mạc Phàm cũng bị thổi dựng đứng hết cả lên.
Nhìn cái Phong Bàn – Long Quyển càng lúc càng tới gần kia. Mạc Phàm cũng không dám chần chừ. Hắn lập tức kích hoạt Huyết Thú Ngoa!
Huyết sắc tỏa ra, đọng lại biến thành khôi giáp bao trùm hai chân Mạc Phàm.
Màu đỏ hiện ra, liền giống như tạo ra một năng lượng khổng lồ tràn ngập ở hai chân Mạc Phàm….
Mạc Phàm đạp hai chân một cái, liền nhảy một phát 10 thước ra sau.
Hắn biết cái Phong Bàn – Long Quyển này mặc dù uy lực lớn. Nhưng tốc độ của nó lại rất là chậm. Sau khi đoán được phương hướng tàn sát bừa bãi của cái Phong Bàn này. Mạc Phàm quyết đoán nhảy lui lại, nhảy tới đèn đường ở công viên u ám, rồi nhảy tới trên một cây khô cách đó cũng không xa.
Cái Phong Bàn kia không có cách nào thay đổi được phương hướng, sau khi cuốn hồ nước liền lao thẳng vào cánh rừng rậm kia. Nhất thời cả cánh rừng liền đổ nghiêng đổ ngã, trở thành một đống hỗn độn.
“Tiểu tử này thật là linh hoạt.”
Một bóng đen mắng.
Mạc Phàm cũng không có để ý tới tên vừa nói chuyện này. Hắn biết người có khả năng uy hiếp lớn nhất đối với hắn chính là tên Trung cấp Ma pháp sư Phong hệ kia. Cho nên trước tiên giết chết hắn.
Mạc Phàm giơ bàn tay lên, Lôi Điện giống như quen đường liền nổi lên. Những tia sáng kia nhanh chóng tụ tập thành một mảnh màu tím dài hẹp cuồng mãnh. Sau đó nó nhanh chóng bay về phía tên Ma pháp sư Phong hệ kia.
“Tư Tư Tư ~~”
Âm thanh của Lôi điện không ngừng truyền lại từ phía ngọn núi giả kia. Hơn nữa còn chính xác đánh trúng tên Ma pháp sư Phong hệ kia.
Mạc Phàm nhìn thấy tên kia bị Lôi Ấn đánh cho tê liệt cả người, không có cách nào nhúc nhích. Hắn quyết đoán phóng về phía ngọn núi giả kia.
“Vù Vù Vù..”
Hai luồng ngọn lửa nổ tung trước mặt Mạc Phàm. Nhưng có áo giáp Hồng Viêm, Mạc Phàm căn bản không e ngại cái loại ngọn lửa rác rưởi này. Hắn hơi tránh lực lượng phá hoại mạnh nhất của Hỏa Tư – Bạo Liệt kia xong, liền phóng về phía ngọn núi giả với tốc độ cực nhanh.
“Huyết Thú Thiết Đề!”