Toàn Chức Pháp Sư

Chương 456: Chương 456: Bí mật của linh linh




Dịch: Tiếu diện tà thần

“Chà chà chà không nghĩ đến tiểu từ ngươi có được Răng Máu, những thợ săn đại sư ta phái lúc trước ngay cả lông của Dracula cũng không tìm được. Thanh niên như ngươi thực sự có mấy phần bản lĩnh đó, để ta nhìn với cặp mặt khác xưa nha!”

Hắc Đà sau khi nhìn thấy Mạc Phàm đưa tới Huyết Nha thì trong mắt nổi lên ánh sáng.

Loại sinh vật Dracula này cũng coi như là đặc biệt quý hiếm, nếu không phải Hắc Đà có xảo ngộ, đồng thời con Dracula cả gan làm loại muốn ăn hai chị emloại người. Mạc Phàm muốn lên trời cũng đừng nghĩ đến bắt được Dracula.

Cũng khó trách Hoắc Đà đồng ý một cái giá đắc để đổi lấy hai chiếc Răng Máu.

Mạc Phàm không biết Hoắc Đà lấy Rắng Máu làm gì, hắn chỉ quan tâm ma cụ của hắn khi nào hoàn thành. Hắn thật muốn đi khiếu chiến người có xếp hạng trước 30.

Người xếp trước 30 sẽ thu được thời gian tu luyện ở Tam Bộ Tháp là ba ngày, mà bản thân Mạc Phàm có bốn hệ, nếu vào tầng thứ ba của Tam Bộ Tháp thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn gấp đôi so với các Pháp Sư trung cấp bình thường. Lội hệ cấp ba đã gấp đến xém lông mày, Mạc Phàm cũng minh tu lắng đọng rất lâu, cần phải mượn ba ngày trong Tam Bộ Pháp để có cơ hội một hơi đột phá.

“Như vậy lúc nào ngươi có thể giao Khải ma cụ cho ta, ta đang trông cậy nó để tăng xếp hạng.” Mạc Phàm nói giống như một ông lão gian xảo.

Không ít thời điểm lão già Hoắc Đà này trở nên khó chơi, nhưng sau khi hắn giao Răng Máu cho lão, lúc này cả người trên khuôn mặt lão toát ra sự hiền lành.

“Dễ bàn dễ bàn, trước một tuần ngươi bắt đầu khiêu chiến ta nhất định sẽ giao Khải ma cụ vào trong tay ngươi.” Hoắc Đà cười nói.

Có câu nói này của ông lão, Mạc Phàm liền yên tâm rời đi.

Tinh phách Dracula Mạc Phàm cũng không vội vã bán đi.Trên thực tế gia tộc của Triệu Mãn Duyên là một sở giao dịch khá là uy quyền ở Ma Đô, Triệu Mãn Duyên rất tình nguyện giúp Mạc Phàm bán đi bảo bối này.Chỉ là khi nghĩ đến vẻ mặt Linh Linh khi nhìn thấy linh hồn này Mạc Phàm lại cảm thấy cần lưu lại trong tay một chốc, trước tiên phải làm rõ vệt máu đỏ sẫm trong linh hồn có vị trí đặc thù gì.

Mấy ngày này Mạc Phàm đều không liên lạc được với Linh Linh, cũng không biết đến cùng là nàng đang tìm kiếm cái gì, một lòng đều đặt vào chuyện kỳ quái.

Thừa cơ hội này Mạc Phàm trở lại Thanh Thiên liệp sở vốn là muốn gặp Bao lão đầu để hỏi chuyện rõ ràng, ai biết vừa mới vào liền nhìn thấy một nữ nhân mặc một cái áo da gợi cảm khếch đại đường cong thân thể đang ngồi chỗ đó, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng trên đó có cả một luồng uy nghiêm tự do.

“Lãnh Thanh sư tỷ, không nghĩ tới ngươi đã trở về.” Mạc Phàm có chút kinh ngạc chào hỏi cô gái.

Từ biệt tại Hàng Châu, Mạc Phàm cũng không còn nhìn thấy Lãnh Thanh nữa.Chuyện tham ô ở một nghị viện to lớn cần một thời gian dài để xử lý, Lãnh Thah làm phó chánh án tất nhiên công việc cùng rất bận rộn.

Lãnh Thanh nhìn Mạc Phàm, trên mặt miễn cưỡng có một nụ cười nhẹ, xem ra nàng có ẩn tượng tốt đẹp với Mạc Phàm.

“Trở về thăm một chút, không khéo là mọi người cũng không ở đây.”Ánh mắt Lãnh Thanh nhìn quanh cách trang trí như quán cà phê và trà kiểu cũ, tựa hồ mỗi thứ trưng bày ở nơi này, mang theo rất nhiều hồi ức của nàng.

“Kỳ quái, mọi người đều đi nơi nào, ngay cả Bao lão đầu cũng không ở.” Mạc Phàm có chút bất đắc dĩ nói.

“Làm sao, nhìn dáng vẻ của sư đệ hình như là có chuyện à?” Lãnh Thanh thuận miệng hỏi một câu.

Mạc Phàm nhìn Lãnh Thanh, lúc này mới nhớ đến vị mỹ nữ chính án mạnh mẽ này chính là chị gái của Linh Linh. Việc nàng biết chắc chắc cũng sẽ không thua kém lão đầu.

Ngay sau đó Mạc Phàm liền kể lại việc bắt giữ linh hồn của Dracula, đương nhiên còn cường điệu linh hồn Phong Y có ánh sáng màu đỏ sẫm.

Lãnh Thanh hơi kinh ngạc nhìn Mạc Phàm, trong đôi mắt rõ ràng có cái gì đó đang lóe lên, nàng lại hỏi một câu: “Ngươi xác định vừa bắt được linh hồn có màu đỏ sẫm sao?”

Mạc Phàm gật gật đầu, nhìn nét mặt của Lãnh Thanh liền khẳng định trong đó cất giấu chuyện trọng yếu.

Ngay sau đó Mạc Phàm cũng truy hỏi.

Nói thực Linh Linh tuổi nhỏ như vậy, nghĩ đến về mặt có chút cố chấp cuồng của nàng không khỏi làm cho người ta lo lắng.

“Linh Linh nói cho ta là có quan hệ với người hợp tác trước kia của nàng, người hợp tác trước không phải đã chết sao?” Mạc Phàm hỏi dò.

Lãnh Thanh cười khổ một tiếng, trên mặt là vẻ đau thương.

Mạc Phàm thấy Lãnh Thanh không nói lời nào, lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Trong này có chuyện khó nói sao?”

Một lát sau Lãnh Thanh mới mở miệng nói:

” Cũng không phải là bí mật gì, chỉ là từ miệng ngươi nói đến người hợp tác trước… Hắn rất đặc thù với chúng ta bởi vì hắn là cha của chúng ta.

Mạc Phàm kinh ngạc há miệng.

Hắn cân nhắc đến người này rất trọng yếu với Linh Linh, chỉ là không nghĩ sẽ là cha ruột của Linh Linh.

“Từ nhỏ Linh Linh đã thông minh hơn người, đồng thời có cảm hứng vô tận với thuật săn bắn. Cha liền mang em ấy theo bên người, chấp hành một ít nhiệm vụ treo thưởng không tính là nguy hiểm, đồng thời giáo dục Linh Linh làm sao trở thành một thợ săn xuất sắc. Lúc còn nhỏ Linh LInh luôn đi theo cha, đối với nàng cha không chỉ là cha, mà là thầy là bạn bè càng là người hợp tác. Trước đây gian phòng này đều tràn ngập tiếng cười của hai cha con bọn họ, saumỗi lần chấp hành nhiệm vụ, Linh Linh sẽ thật cao hứng chạy tới chạy lui trong phòng này, nhếch chiếc răng nhỏ hài lòng khoevới mỗi người ở đây. Hai cha con bọn họ rất hiểu nhanh, thậm chívì để giúp cha em ấy có thể cung cấp một ít manh mối có giá trị của giải thưởng có độ khó cao…” Lãnh Thanh kể.

Chỉ đôi câu vài lời đã miêu tả được chuyện của Linh Linh và cha nàng, rất nhanh trong đầu Mạc Phàm liền hiện ra loạt hình ảnh người cha thợ săn ôn hòa mang theo đứa con gái nhỏ hoạt bát thông minh cơ trí của mình.

Nghĩ đến lúc ấy Linh Linh là tiểu Linh Linh hoạt bát, đi qua đi lại ở hội sở náo nhiệt.

Thời điểm Mạc Phàm gặp nàng, nàng đã là một thợ săn đại sư, có thể thấy được từ một đứa bé gái đến một Liệp Pháp Sư xuất sắc đối mặt với yêu ma hung tàn mà không biến sắc, nhất định trong quá trình này cha nàng đã dạy dỗ nàng rất nhiều, cũng mang cho nàng nhiều yêu thương và làm bạn bên cạnh nàng.

Hồi tưởng lại cho tới naykể từ khi Linh Linh làm thợ săn thì chuyện nhiều nhất nàng nói đến quan hệ người hợp tác mà thôi, trong lòng nhỏ yếu của nàng chưa từng thừa nhận sự thật người cha đã tạ thế của mình!

“Như vậy linh hồn tà khí có màu đỏ sẫm có quan hệ gì đến sự qua đời của cha các ngươi?” Mạc Phàm hỏi một câu.

“Đây là con đường duy nhất để chúng ta tìm được chân tướng, bởi vì lúc cha chúng ta hóa thành vong hồn, linh hồn của hắn giống như bị nguyền rủa hiện ra màu đỏ sẫm giống như ngươi nói.” Lãnh Thanh nói rằng.

“Ta đã nhìn thấy qua nhiều linh hồn đều là màu xanh lam hay là màu u lam, xác thực từ trước tới này chưa từng gặp qua màu đỏ sẫm. Nói như vậy, đây chắc là dấu ấn tử vong đặc biệt.” Mạc Phàm suy đoán nói.

Lãnh Thanh gật đầu lia lịa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.