Toàn Chức Pháp Sư

Chương 353: Chương 353: Cao ốc kinh hoàng




Dịch: Hoangforever

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Ở trong rừng núi hoang vắng, Tật Tinh Lang chạy nhanh như chớp. Còn chạy ở trong thành phố như thế này thì đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.

Ngồi trên lưng Tật Tinh Lang, Mạc Phàm nhìn thấy từng ngôi nhà, từng ngôi nhà dần dần bị bỏ lại ở phía sau.

Hắn nhìn thấy từng chiếc xe ô tô đang chạy ở phía trước dần bị hắn đuổi kịp. Rồi hắn lại nhìn thấy những người đi đường nhìn hắn với một vẻ mặt đầy hoảng sợ và ước ao…

Chơi trội như thế này không biết cảnh sát Hàng Châu có mời hắn tới uống trà đàm luận một chút về giấy phép sử dụng Triệu Hoán Thú hay không?

Thực ra, mỗi một thành phố đều có những quy định khác nhau. Triệu Hoán hệ Pháp Sư là không được sử dụng Triệu Hoán Thú trong thành phố để di chuyển.

Lý do là để trách gây ra sự khủng hoảng không cần thiết cho người dân. Trừ những nhân viên đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt được chính phủ cho phép sử dụng mà thôi.

Đương nhiên lúc này, Mạc Phàm cũng không quan tâm tới việc mình có được cấp phép sử dụng Triệu Hoán Thú trong thành phố hay không. Hắn thật sự không tin đám người kia có mắt không tròng lại dám đi ngăn cản hắn.

Huống hồ hắn chạy trên đường dành cho xe chạy chứ cũng không chạy trên đường dành cho người đi bộ để rồi gây tai nạn cho mọi người!

Cuối cùng, Mạc Phàm cũng tới con đường Diên An. Lúc này, hắn cũng không dám sử dụng Tật Tinh Lang đi lại nghênh ngang như vậy nữa.

Mạc Phàm nhanh chóng thu hồi Tật Tinh Lang lại, sau đó mở xe lăn ra và đặt nó xuống. Rồi kế tiếp hắn bế Tâm Hạ ngồi vào trong, cuối cùng là thoải mái nhàn hạ đẩy nàng đi dạo phố…

Buổi chiều ngày hôm nay, tiết trời rất là tốt, trời không nắng gắt, rất là mát mẻ, cũng không có khói bụi.

Thỉnh thoảng, lại có một cơn gió mùa thu mát lạnh thổi ngang qua mặt. Đối với con gái mà nói, đây là thời điểm tốt nhất để đi dạo phố.

Sau khi, Mạc Phàm mua cho Tâm Hạ một cốc Capuchino nóng. Tâm Hạ liền mân mê cốc cafe này ở trong tay, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng uống một ngụm.

Hai con mắt nàng nhìn khung cảnh xung quanh. Nàng nhìn những tủ kính đẹp đẽ kia, rồi lại nhìn những bộ đồ mà mình thích.

Do nàng đi lại không được tốt lắm cho nên phố xá sầm uất như thế này, nàng cũng có rất ít cơ hội tới đây để đi dạo ngắm nhìn.

Nàng cũng không được như các cô gái khác là có thể đi hết cửa hàng này lại tới cửa hàng kia để chọn lựa mỹ phẩm, đồ trang sức cho mình.

Các cô bạn gái ở xung quanh Tâm Hạ đều là những người lương thiện. Họ đối xử với nàng rất tốt. Thế nhưng, không phải ai cũng chịu mất thời gian như thế, tới nơi này đi dạo với nàng.

Khu phố này có quá nhiều người đi đường. Người ở bên trên cầu, bên dưới cầu, ở trong cửa hàng bách hóa trên lầu.

Quả thật những nơi như thế này, nàng cảm thấy chính mình không hợp với nó!

Mạc Phàm và Tâm Hạ đi dạo khá là đơn giản. Gặp phải cầu thang, Mạc Phàm liền ôm lấy Tâm Hạ rồi bế đi. Dù sao những việc ôm nàng như thế này, có bảo hắn làm bao nhiêu lần thì cũng không thấy mệt.

Thỉnh thoảng lại có mấy người lau dọn ở bên trên nhìn về phía hai người bọn họ khiến cho Tâm Hạ cảm thấy xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt lên.

Nàng đỏ mặt như vậy làm cho mấy tên xấu xa kia nghĩ rằng Mạc Phàm vừa trêu ghẹo một cô gái thành công, không khỏi ở trong đầu tưởng tượng đủ thứ 18+…

Sau khi ở trong cửa hàng bách hóa chọn cho Tâm Hạ một bộ quần áo, Mạc Phàm liền đẩy nàng tới phòng thay đồ.

“Em có thể tự thay đồ được.” Tâm Hạ kiên quyết để Mạc Phàm ở bên ngoài phòng thay đồ, sau đó kéo rèm lại rồi nói.

” Yên tâm đi! Anh không có nhìn trộm em đâu…” Mạc Phàm mặt dày, cười hì hì nói.

Hai năm qua, hầu hết thời gian Mạc Phàm và Tâm Hạ đều ở trong trường học tập, số lần gặp được nhau cũng không nhiều. Đối với một người anh trai mà nói, hắn quả thật không đáng làm anh.

Không biết tại sao, Mạc Phàm và Tâm Hạ không được cùng quan điểm cho lắm. Mặc dù Mạc Phàm nài nỉ, khăng khăng muốn giúp đỡ Tâm Hạ.

Nhưng mà Tâm Hạ vẫn quyết tâm không cho Mạc Phàm thay quần áo hộ mình!! Bởi vì hật ra, Tâm Hạ có thể đứng yên một chỗ được, vấn đề này cũng không quá khó khăn đối với nàng…

Khi nàng đứng thẳng dậy bằng đôi chân yếu đuối kia, nhìn nàng lúc này càng thêm xinh đẹp, càng thêm mê người hơn nữa.

Nàng giống như một tác phẩm trường tồn với thời gian vậy, không bao giờ bị hư hại… Từ nhỏ nàng đã tự mình thay quần áo và cũng không cần ai giúp đỡ!

Thật ra, Mạc Phàm chọn đồ cũng không có tuân theo thẩm mỹ cho lắm. Cái bộ nữ trang Cổ Phong này hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.

Khi hắn liên tưởng ra bộ dạng Tâm Hạ trông như một cô gái thời xưa xinh đẹp với khí chất tĩnh lặng kia thì liền chọn lấy bộ đồ này.

Nghĩ tới khi nàng mặc bộ đồ này lên người sẽ càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người hơn nữa. Cho nên, bộ quần áo này mặc dù giá đắt đỏ nhưng hắn cũng không có để tâm tới.

Đây là một bộ trang phục giống như bộ cung trang ngày xưa vậy. Nó có đai lưng, ống tay áo bằng tơ. Vào mùa thu, mặc bộ này lên người rất là thích hợp.

Dù theo phong cách cổ trang nhưng nó hoàn toàn không giống như vậy. Nó được cách tân nhìn khá là mới lạ.

Đây là một bộ trang phục kết hợp giữa cổ xưa và hiện đại. Khi Tâm Hạ mặc lên người, khí chất của nàng cũng không có thay đổi quá nhiều.

Nàng vẫn rất là tự nhiên, rất là tươi mát, rất là thời thượng, rất là uyển chuyển và mang đậm phong cách Trung Hoa.

Sau khi nhìn thấy Tâm Hạ xinh lung linh khi mặc bộ đồ này, Mạc Phàm cảm thấy hài lòng, tới quét thẻ trả tiền.

Mua đồ xong, đương nhiên phải đi ăn uống rồi. Mạc Phàm tìm thấy một quán ăn ở trong một tòa cao ốc chọc trời. Quán ăn này có tầm nhìn vô cùng tốt.

Có tiền. Đương nhiên thích làm gì thì làm, thích tiêu gì thì tiêu! Mạc Phàm cũng như đa số tên nhà giàu mới nổi khác đều rất thích hình thức.

Hắn thích ăn trong một không gian sa hoa lộng lẫy và có thể nhìn được toàn thành phố giống như nơi này.

Ngồi ăn ở đây, hắn có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh sắc phồn hoa của thành phố này. Vì vậy, hắn chọn cho mình một bàn ăn ở gần cửa sổ, rồi gọi cho mình một lon coca…

Ách, nhầm! Là một chai rượu vang Pháp…

Sau đó, hắn ngồi đối diện với nữ nhân xinh đẹp, cười cười nói nói với nàng, vừa ăn vừa đùa giỡn nàng… Rất là vui vẻ! Lúc này, hắn cảm thấy rất là sung sướng.

Thật ra, Mạc Phàm đã trải nghiệm qua cuộc sống của một dã nhân rồi. cũng trải nghiệm qua cảm giác nguy cơ tứ phía ở bên ngoài khu vực an giới kia.

Cho nên, có thể lặng lẽ hưởng thụ sự ngọt ngào cùng sự đầm ấm như thế này ở trong thành phố, đối với hắn mà nói càng thêm quý trọng hơn.

Và người cùng hưởng thụ sự lặng yên này với hắn còn có cô nàng Tâm Hạ xinh đẹp ngồi bên cạnh kia. Hai con mắt của nàng nhìn chăm chú vào Mạc Phàm. Chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng chu ra, u oán nói:

” Anh Mạc Phàm!! Sau này anh không được ra ngoài thành thị tùy tiện như vậy nữa nghe chưa?”

” Em đừng lo! Thật ra… nó cũng không có nguy hiểm như em nghĩ đâu.” Mạc Phàm nhếch miệng cười nói.

” Em đã nghe chị Ninh Tuyết kể hết rồi.” Tâm Hạ bĩu môi nói. Nàng biết Mạc Phàm nói như vậy là để cho nàng khỏi lo lắng.

” A… A….” Mạc Phàm nghe xong chỉ biết vò đầu bứt tai.

Quan hệ giữa Mục Ninh Tuyết và Tâm Hạ vẫn luôn rất tốt. Khi hắn nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong quá trình rèn luyện kia, lại nghĩ tới Mục Ninh Tuyết cũng kể hết mọi chuyện cho Tâm Hạ nghe…

Mạc Phàm chợt có cảm giác rằng… Hình như những lời hắn vừa nói xong đã có chút dư thừa rồi!

“Lần sau, có lẽ mình nên chú ý một chút… Trước khi nói dối, phải suy nghĩ tới vấn đề cô vợ nhỏ của mình có mách lẻo cho cô vợ cả hay không…”

Đương nhiên, Mạc Phàm không định nói tiếp về vấn đề này nữa. Vì vậy, hắn giả bộ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh, muốn dời đi sự chú ý của Tâm Hạ.

Quán ăn này ở trong một tòa nhà rất cao. Mặc dù ở xung quanh có mấy tòa nhà cao chọc trời mọc lên. Nhưng mà chúng vẫn không thể nào cản trở tầm nhìn hoàn mỹ của quán ăn này được.

Hai con mắt hắn nhìn bóng đèn neon bật lên liên tục ở mấy tòa nhà cao ốc nguy nga kia, nhìn thấy được cảnh sắc Tây Hồ tĩnh lặng yên bình ở cách đó không xa đã trải qua bao nhiêu thế kỷ…

Mạc Phàm nhìn thấy bóng dáng thành thị đủ màu sắc tràn ngập dưới mặt nước Tây Hồ, lại liên tưởng tới đám Tích Dịch xấu xí bẩn thỉu kia.

Có lẽ dạo gần đây hắn tiếp xúc với hồ hơi nhiều!

Ở bên trái, là một cái ngân hàng mấy chục tầng lầu. Tòa cao ốc này có hình dạng giống một thanh kiếm đầy góc cạnh. Đèn led màu trắng bạch sáng lấp lánh.

Chóp của tòa nhà này nhọn và được làm bằng kính thủy tinh. Từ độ cao của Mạc Phàm đang ngồi, hắn có thể nhìn xuyên qua chóp tòa nhà này và thấy một cái bể bơi.

Hiển nhiên, bể bơi trên sân thượng này không mở ra cho mọi người vào bơi. Tại trong đó toàn là mấy cô gái mặc đồ khêu gợi….

Ở ngay vị trí trước mặt, lệch về bên phải của hắn một chút là một quán rượu năm sao đẳng cấp quốc tế. Độ cao của quán đó ở trong cái khu vực Tây Hồ này không phải thứ nhất thì cũng thứ hai.

Nghĩ tới cái quán rượu này có thể nhìn thấy tận mắt cảnh đẹp lãng mạn của Tây Hồ như thế, chắc chắn ở Hàng Châu nó rất là nổi tiếng.

Vừa khéo ở độ cao này Mạc Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng quán rượu đẳng cấp năm sao rất là tráng lệ, đứng sừng sững giữa phố xá sầm uất kia.

” Kỳ lạ! Chúng ta mới từ bên kia qua nơi này mà. Tại sao lại có thêm một toà nhà cao ốc mới mọc lên nữa vậy?”

Rốt cuộc, Mạc Phàm cũng tìm thấy chủ đề thích hợp để dời sự chú ý của Tâm Hạ đi. Hắn chỉ vào một tòa nhà cao ốc màu đen đột ngột nhô lên giữa hai tòa cao ốc ngân hàng và quán rượu đẳng cấp năm sao kia.

Tâm Hạ cũng quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt hiện ra sự nghi hoặc.

“Không có ánh đèn? Có phải nó vừa mới được xây dựng đúng không?” Mạc Phàm hỏi thêm câu nữa.

” Ngày trước em cũng có tới xung quanh khu vực này nhưng cũng không có thấy nó….” Tâm Hạ lắc đầu.

Nhìn một lúc, vẻ mặt Tâm Hạ đột nhiên xuất hiện biến hóa. Nàng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra sự ngạc nhiên, dáng vẻ nhìn rất là buồn cười, nói:

“Anh Mạc Phàm, em cảm thấy nó không giống tòa nhà…”

” Không giống nhà??” Mạc Phàm nghe thấy vậy liền sửng sốt.

Hắn nhìn kỹ một chút, muốn xem xem nó chính xác là thứ gì. Một giây sau, cả người hắn liền cứng đờ lại!

Dần dần, trên khuôn mặt Mạc Phàm liền hiện ra sự khiếp sợ. Theo thời gian sự khiếp sợ dần dần được thay thế bởi sự sợ hãi. Cuối cùng sự sợ hãi này đạt tới đỉnh điểm, khó mà khôi phục lại được!

Cái bóng màu đen giống như tòa cao ốc đứng sừng sững giữa giải đất Hàng Châu phồn hoa kia. Nó chậm rãi vòng qua nơi này!!!!!!!

Hình như… Hình như nó cảm nhận thấy hắn đang nhìn nó, và nó quay đầu lại đây. Quả thật nó vòng qua nơi này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.