Dịch: Hoangforever
“Thiên thạch!!”
“Chạy nhanh bà con ơi! Thiên thạch rơi xuống đầu rồi!!!”
“Xe của ta không nổ được…. A! Sao lại cháy rồi??”
“Đèn nhà máy vẫn đang còn bật. Nhanh! Ai đó đi tắt cầu dao điện đi…..”
Toàn bộ tiểu trấn Nhạc Hoạn loạn cào cào hết cả lên. Công nhân đang làm thêm giờ trong nhà máy căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ thấy bóng đèn đột nhiên lóe lên một cái. Ngay sau đó, toàn bộ bóng đèn nổ bùm bụp và tối thui như mực!
Thoáng cái, vô số động cơ thông qua đốt cháy năng lượng liền bị tê liệt. Trong đó bao gồm cả mấy chiếc xe đang chạy trên đường phố. Khi ngọn lửa thiên thạch trên bầu trời càng lúc càng tới gần mặt đất, rất nhiều động cơ sử dụng Hỏa Ma Thạch đột nhiên bùng cháy ….
Đương nhiên, mấy cái nhà máy bị bùng cháy lên chiếm phần lớn. Vật liệu dùng để đốt cháy trong nhà máy có quá nhiều. Vì vậy, không biết bao nhiêu thứ ở trong nhà máy cứ như vậy bị bốc cháy. Còi báo động trong nhà máy hú vang “tò te tò te” nháo nhác hết cả lên. Công nhân thấy vậy hoảng loạn tìm đường chạy trốn, không còn ai để ý tới hàng hóa ở trong nhà máy nữa!
Tốc độ cháy của ngọn lửa cũng không quá nhanh. Xem như giúp cho bọn họ có thời gian để chạy trốn. Nhưng khi vừa chạy ra được tới bên ngoài, ngẩng đầu lên thấy trên đầu mình là mấy cái hỏa cầu to lớn đỏ rực như ông mặt trời đang rơi xuống. Những cái hỏa cầu này thiêu đốt không khí, thiêu đốt tất cả mọi thứ, khiến cho mọi thứ chìm vào trong biển lửa. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám công nhân càng thêm hoảng loạn, càng không biết chạy về đâu! Lúc này bọn họ cảm thấy mình như bị u mê rồi!!!
Cũng may, những thiên thạch này cũng chỉ bay ngang qua tiểu trấn Nhạc Hoạt của bọn họ. Chứ nếu như nó rơi xuống thật, chắc chắn vô số nhà máy trong trấn liền biến thành biển lửa, trở thành địa ngục nhân gian!!!
……………
“Ôi cha mẹ ơi!! Ôi làng nước ơi!!”
Triệu Mãn Duyên ngẩng đầu lên, Hai con mặt trợn to, không dám tin nhìn bầu trời.
Cả một bầu trời đêm bị ánh lửa chiếu rọi sáng ngời. Cả tòa thành bị ánh lửa nhuộm thành một màu đỏ rực. Trong lúc mọi người đang còn bàn luận về chuyện ma nữ Hỏa diễm chắc chắn không thể nào xuất hiện ở đây được. Đột nhiên, từng đoàn từng đoàn thiên thạch rơi xuống trên đầu họ. Mà ở giữa những thiên thạch kia, mọi người loáng thoáng nhìn thấy đường viền của một nữ nhân. Một nữ nhân tuyệt thế đang đứng cô độc trên bầu trời. Nàng cứ như vậy đứng giữa từng đoàn thiên thạch đang còn rơi xuống tòa thành này. Thân thể của nàng như hòa trung với thiên thạch từ trên bầu trời đang rơi xuống kia!!
An giới?
Pháo đài??
Khi vị nữ vương Chước Nguyên tức giận, những thứ phòng ngự của loài người kia hình như không có tác dụng!!!
Hiện tại thiên thạch rơi xuống chính là một lời cảnh báo trần trụi dành cho những kẻ to gan lớn mật dám đụng vào nghịch lân của nàng!!
…………..
Ngọn lửa thiên thạch hung hăng rơi xuống tòa thành trong ngọn núi Chỉ trong tích tắc, nó liền đem nửa ngọn núi san phẳng.
Trang viên được kết giới bảo vệ. Thiên thạch cho dù có mạnh mẽ rơi xuống thì vẫn bị kết giới nước màu lam hình cung kia ngăn cản hơn phân nửa lực lượng. Thế nhưng, ma nữ Hỏa diễm vẫn dứt khoát đem đám thiên thạch này ném về phía ngọn núi….
Thấy vậy, toàn bộ người trong trang viên liền hồn bay phách lạc. Bọn họ đứng hình nhìn kết giới bao bọc bên ngoài tòa thành bị thiên thạch đụng cho nát. Sau đó, hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Có không ít ma pháp sư đang còn tuần tra ở trong nửa ngọn núi đó. Lúc này, bọn họ cứ như vậy bốc hơi theo ngọn núi. Ngay cả tiếng kêu cứu, bọn họ cũng chưa có kịp phát ra. Thậm chí, ngay tới cả việc nghĩ trong đầu rằng “chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” bọn họ cũng chưa có kịp nghĩ.
Hồ bơi trong trang viên, Mạc Phàm, Trương Tiểu Hầu, Linh Linh, Tâm Hạ, Thần Dĩnh, Triệu Mãn Duyên cùng với Mục Hưu và Mục Đình Nhạc. Lúc này, tất cả mọi người như hóa thành pho tượng. Bọn họ hoàn toàn không thể tin được một màn vừa mới phát sinh ở bên ngoài kết giới kia!!!
Nửa ngọn núi….
Một nửa ngọn núi đó!! Nó cứ như vậy biến mất???
Nếu như ngọn lửa thiên thạch hướng về phía trang viên?? Vậy thì cái kết giới nước màu lam đáng thương kia thật sự có thể ngăn cản được nó rơi xuống sao????
Mà đám người bọn họ ở trong cái trang viên này thật sự vẫn còn sống được tới bây giờ sao???
“Vù vù vù vù ~~~~~~~~~~”
Một cơn gió thổi qua vùng đất cằn cỗi được lưu lại sau khi thiên thạch tàn phá. Lúc trước, nó là một thảm thực vật, sinh trưởng vô cùng rậm rạp ở lưng chừng núi. Thế nhưng lúc này, một cỗ hơi thở hủy diệt, tử vong nồng đậm xuyên thấu qua kết giới xộc thẳng vào mũi mọi người.
Mà hết thảy cảnh tượng địa ngục này đều do nữ hoàng Chước Nguyên đang còn trôi nổi giữa bầu trời trang viên gây ra. Mặc dù, ánh mắt của nàng bị ngọn lửa thiêu đốt che lấp mất. Nhưng nó vẫn hiện ra sự nghiêm nghị, sự nghiêm nghị đủ để miệt thị hết tất cả.
Cuối cùng nàng cũng xuất hiện!
Trong lúc mọi người đang còn cho rằng, nàng chắc chắn không thể đi xuyên qua một quãng đường dài như vậy để tới tòa thành phía Đông này thì nàng đã xuất hiện ở đây rồi. Nàng giống như một cơn ác mộng bám theo mọi người. Hơn nữa, nàng còn dùng một lực lượng hủy diệt đáng sợ nhất để tạo ra một cơn ác mộng kinh thế hãi tục!!!
Lửa giận của nàng đã nói cho người đời biết rằng có người cần phải bị trả giá thật nhiều!!
……………….
“Đinh ~~~~~~~~~~~!”
Ma nữ Hỏa diễm phát ra một âm thanh sắc bén. Đột nhiên, đôi mắt nàng khóa chặt vào vị trí của Mạc Phàm.
Nàng tùy ý đạp không. Một trận sóng lửa cuồn cuộn nổi lên ở dưới chân nàng. Sau đó nàng bay về phía Mạc Phàm!
Thần Dĩnh thấy một màn như vậy liền sợ hãi, ngã phịch xuống mặt đất. Nàng sợ hãi tới nỗi, linh hồn cũng muốn run rẩy.
Lúc trước, nàng chính là người đem Hàn Thiết Quỷ Thứ hung hăng đâm vào giữa lưng nữ vương Chước Nguyên! Lúc này, nàng tới báo thù rồi. Chắc chắn, nàng tới báo thù rồi!!
“Đinh ~~~~~!!”
Ma nữ Hỏa diễm trôi nổi bên ngoài kết giới. Hai mắt nàng ngưng tụ lại, từ trong hư không một bàn tay thò ra. Mà mục tiêu của bàn tay này chính là đám người Mạc Phàm….
Trong lúc, mọi người đang còn nghĩ rằng, nàng sẽ xuyên qua kết giới đem Thần Dĩnh – người đã đâm lén nàng kia làm cho biến mất khỏi thế gian này. Thì Tâm Hạ ngồi bên cạnh Mạc Phàm giống như bị một cỗ lực lượng đặc thù nào đó túm lấy. Thân thể nhu nhược của nàng bị cỗ lực lượng mạnh mẽ này kéo lên không trung….
“Tâm Hạ!!”
Mạc Phàm hét lên một cách sợ hãi. Hắn cũng không có nghĩ nhiều, liền gọi ra Huyết Thú Ngoa đuổi theo Tâm Hạ.
Tâm Hạ giống như bị một lực lượng gì đó bắt đi. Thân thể nàng nhanh chóng bay ra ngoài kết giới. Hơn nữa còn thẳng tắp bay về phía ma nữ Hỏa diễm….
Mạc Phàm điên cuồng đuổi theo. Hắn tức giận tới nỗi, một đoàn lửa đỏ bùng cháy lên trong tay hắn. Nó hóa thành một quả đấm lửa, cháy hừng hực, mãnh liệt mà mênh mông. Sau đó, nó oanh thẳng về phía ma nữ Hỏa diễm đang ở giữa không trung.
Lúc này, Ma nữ Hỏa diễm vẫn đang bay lơ lửng giữa bầu trời. Hai con mắt nàng nhìn lướt qua Mạc Phàm một cách hờ hững. Nàng cũng nhìn thấy đòn Liệt Quyền Mạc Phàm đánh tới nàng kia. Mặc dù đòn Liệt Quyền sắp đánh tới nàng, thế nhưng sắc mặt của nàng lại không có một chút biến hóa nào. Nàng tiện tay giơ lên một cái, cũng không biết thi triển ra lực lượng gì, ấy vậy mà đòn Liệt Quyền kia lại vỡ tan tành.
Mạc Phàm nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền cảm thấy sầu não vô cùng. Mình tại sao lại có thể ngu như vậy được nhỉ? Tự nhiên lại dùng ma pháp Hỏa hệ đi đánh nữ vương Chước Nguyên, hỏi sao không làm nó bị thương được. Nghĩ vậy, Mạc Phàm định thi triển ra Lôi hệ, thì giọng nói của Tâm Hạ đang còn bị bắt ở giữa không trung kia liền truyền vào trong đầu của hắn, nàng nói:
“Mạc Phàm ca ca, nàng không có ý định tổn thương tới em đâu.”
Mặc dù Tâm Hạ đã nói như vậy, thế nhưng Mạc Phàm cũng không có ý định buông tha cho. Hắn dùng đồng thời Độn Ảnh và Huyết Thú Ngoa. Sau đó nhanh chóng nhảy lên một cây tùng vẫn còn nguyên vẹn sau trận mưa thiên thạch kia.
Mạc Phàm đứng trên đỉnh cây tùng, lúc này hắn cũng chỉ còn cách ma nữ Hỏa diễm đang bay giữa bầu trời kia một khoảng cách ngắn nữa. Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn ma nữ Hỏa diễm, rồi nhìn Tâm Hạ bị bắt giữa không trung.
“Cô mau thả nàng ra! Chuyện này không có liên quan tới nàng!”
Mạc Phàm vô cùng tức giận, quát ầm lên.
Lúc này, sự tức giận của hắn đã đạt tới cực điểm, máu nóng sôi trào lên. Cho nên hắn cũng không có phát hiện ra, trong lúc hắn đang còn tức giận vô cùng thì hai chiếc răng nanh trên miệng của hắn dài ra. Mái tóc ngắn màu đen của hắn cũng dài ra. Dưới ánh lửa đỏ rực dần dần nhuộm thành một màu trắng….
“Ta sẽ không làm tổn thương tới nàng. Ta chỉ muốn thu hồi thứ thuộc về ta.”
Ma nữ Hỏa diễm đứng yên ở nơi đó, cao ngạo nói.
Mặc dù miệng nàng không có mở to ra nói. Nhưng Mạc Phàm lại có thể nghe thấy âm thanh nàng phát ra một cách rõ ràng.
Ma nữ Hỏa diễm quay sang nhìn Tâm Hạ. Sau đó mở miệng ra nói. Nàng nói một thứ âm thanh không thuộc về nàng:
“Nàng là Ma pháp sư Tâm linh hệ. Nàng sẽ giúp ta truyền đạt lại những lời ta nói….”
Ma nữ Hỏa diễm hé môi nói chuyện. Nhưng âm thanh lại phát ra từ miệng Tâm Hạ.