Hỏa trụ Hồng Viêm đã biến mất.
Bọn nó giống như những đứa trẻ ngoan quấn quít bên trong thân thể Mạc Phàm vậy. Bọn nó muốn đi theo ba ba Mạc Phàm xông pha vào thế giới hỗn loạn ngoài kia!
Bàn chân Mạc Phàm bước ra. Ngay lập tức, một dấu chân màu nám đen liền xuất hiện trên mặt đất. Một tầng ngọn lửa đỏ bừng trông giống như một chiếc áo choàng bao phủ xung quanh người Mạc Phàm. Hồng Viêm thoát thai hoán cốt rất là sảng khoái khiến cho Mạc Phàm như biến thành một con Bạo Long vừa được thả ra ngoài ngửa mặt lên trời rống to.
Ở tảng đá bên cạnh, Đường Nguyệt sau khi tĩnh tâm hô hấp dần dần ổn định lại. Nàng mở hai con mắt xinh đẹp mang theo vài phần mơ mơ màng màng nhìn Mạc Phàm.
Thấy Mạc Phàm có biến hóa rõ rệt. Đường Nguyệt không khỏi hừ lạnh một tiếng. Lần này tiện nghi cho hắn rồi!
Nếu như không vì thuốc kích thích chết tiệt kia ngấm vào cơ thể nàng quá nhiều thì cái vật phẩm Hồng Viêm này, Đường Nguyệt không thể nào đưa cho Mạc Phàm được. Vật phẩm này sẽ được nộp lên cho quốc gia.
Nhưng mà, chuyện nàng đưa cho hắn cái vật phẩm Hồng Viêm này cũng không phải là chuyện gì quá xấu. Nếu không cứ để như cũ mọi chuyện càng thêm rắc rối hơn. Khi đó không phải đúng ý nguyện của tên Triêu Hách kia sao. Nàng muốn giải khai tầng phong ấn kia thì cần phải tốn rất nhiều sức lực. Không khéo khi nàng chạm vào cột lửa kia còn bị nó thiêu đốt tới chết cũng nên.
” Toàn bộ đồ vật còn sót lại sẽ bị tịch thu. Người không cần suy nghĩ nhiều về vấn đề này.”
Đường Nguyệt thấy thằng tiện nhân Mạc Phàm này đã được ăn uống no say rồi còn muốn ăn thêm phần canh thừa nữa liền lạnh giọng nói.
” Đó là điều đương nhiên, đương nhiên…. Hề hề. Lão sư Đường Nguyệt, người không sao chứ?”
Mạc Phàm cười khô khốc 1 tiếng rồi nói.
” Ta vẫn khỏe. Để cho người phải thất vọng rồi.”
Lúc này, tâm tình Đường Nguyệt như thế nào đều được viết hết lên trên mặt.
Vẻ mặt nàng lúc này không khác gì một oán phụ. Nàng giống như một nữ nhân thẹn thùng, vừa ở phía trên làm một việc nặng nhọc vậy. Mà tên nam nhân nằm ở bên dưới hưởng thụ kết quả lại chính là tên Mạc Phàm chết tiệt kia. ( anh em tự hiểu nha, tác giả viết sao mình dịch vậy)
Mạc Phàm biết Đường Nguyệt bị như thế này cũng không vui vẻ gì. Cho nên hắn cũng không dại gì đi chọc vào ổ kiến lửa này. Hắn vô cùng nghe lời, đem những đồ vật còn sót lại nộp lên cho lãnh đạo.
Những vật phẩm Ma cụ nho nhỏ này đã được ràng buộc với linh hồn. Người đã chết. Linh hồn cũng tản mát theo. Mà không có linh hồn thì ma cụ cũng sẽ tiêu hủy theo. Cho nên trên người đám thi thể này chắc cũng không còn có quá nhiều đồ vật quý giá.
Mà thi thể tên Triêu Hách bên kia còn sót lại một chiếc nhẫn có tạo hình rất là kỳ lạ. Thứ này được Đường Nguyệt nhặt lên bỏ vào người. Nếu như bình thường, Lão sư Đường Nguyệt sẽ lấy tư thế lão sư giải thích cho Mạc Phàm nghe một số điều mà hắn không hiểu. Nhưng lúc này, khuôn mặt lạnh như băng của nàng đã thay lời muốn nói cho Mạc Phàm biết: Lão nương ta không có rảnh!
………………
Hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Mạc Phàm và Đường Nguyệt trở lại trấn Hí Thủy.
Hiển nhiên lúc này, Đường Nguyệt vẫn còn một ít di chứng lưu lại. Cho nên nàng gọi cho mình một chiếc taxi, để cho tài xế chở mình về.
Mạc Phàm ngồi ở hàng ghế sau. Hắn nhắm hai mắt lại cảm nhận phẩm vị Hồng Viêm đã mang lại cho mình.
Thế nhưng cái mũi của hắn lại ngửi được một mùi thơm như có như không của Đường Nguyệt ngồi ở bên cạnh…… Thơm quá! Là mùi hoa hồng. Rất là gợi cảm và quyến rũ.
” Linh Hỏa sẽ cải tạo thể chất Ma Pháp Sư. Trong tương lai, trừ khi người gặp hỏa chủng cao cấp hơn còn không bất kỳ ngọn lửa nào cũng không thể tạo ra thương tổn lớn đối với người được.”
Đường Nguyệt liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. Giọng nói của nàng mang theo vài phần cao ngạo, lạnh lùng. Nàng nói giống như mình là một vị lão sư đứng giảng vậy.
” Thì ra là như vậy. Ta còn tưởng thể chất Ma Pháp Sư vĩnh viễn yếu đuối. Ra ngoài đường là bị gió thổi bay chứ. Hihi”
Mạc Phàm vui mừng nói.
Hắn có thêm một chút hiệu quả miễn dịch đối với Liệt Diễm. Đây có thể coi là một phần bảo hộ tính mạng lớn nhất a! Sau này, khi gặp phải Ma Pháp Sư Hỏa hệ, hắn căn bản không cần phải sợ hãi bọn họ!
Khó trách Hỏa Hệ Linh Chủng lại cao quý tới như vậy. Đối với rất nhiều người có tiền mà nói, cái giá để bỏ ra mua nó như vậy cũng quá là xứng đáng!
Mạc Phàm gật đầu. Hắn nghĩ lại những điều tên Triêu Hách và Đường Nguyệt nói lúc trước. Hắn cảm thấy hai người nói đều là sự thật. Cho nên hắn hỏi:
” Người đuổi bắt hắn là vì muốn truy tìm dấu vết của Cuồng Bạo Chi Tuyền à? Cũng chính là sự kiện Bắc Thành kia?”
” Đúng vậy! Cuồng Bạo Chi Tuyền là một loại thuốc đặc thù. Nó không thể nào rơi vào tay Hắc Ám Giáo Đình dễ dàng tới như vậy. Mà nó còn rơi vào một số lượng lớn nữa. Chúng ta hoài nghi có một vị dược sư không tuân thủ công ước Ma Pháp Sư. Hắn vì ham lợi nhuận nên đã đem mặt hàng cấm bán cao cấp nhất này đem bán cho bọn Hắc Ám Giáo Đình. Tên Triêu Hách kia có lẽ biết một chút manh mối. Đáng tiếc hắn đã chết rồi. Chỉ mong trong giới chỉ của hắn, chúng ta có thể tìm được một số dấu vết.”
Hai con mắt Đường Nguyệt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
Có thể là do lúc trước, trong đầu của nàng có một số hình ảnh khiến cho nàng phải thẹn thùng. Cho nên lúc này, nàng không dám nhìn Mạc Phàm.
Mạc Phàm thì không có bị làm sao. Hắn nhìn qua khuôn mặt lão sư Đường Nguyệt, liền thấy khuôn mặt lão sư Đường Nguyệt lúc này có phần hơi đỏ lên thì phải.
Hắn hơi cúi đầu một chút, lại phát hiện thấy hai bàn tay thon dài trắng như ngọc của Đường Nguyệt đang gắt gao nắm lấy điểm tựa của chiếc ghế ngồi. Rất nhanh cái điểm tựa này đã bị nàng làm cho hư hỏng.
Hắn nhìn lại đôi mắt của nàng, thì thấy con ngươi sáng ngời của nàng né tránh hắn một chút. Hai con mắt như thu thủy hình kia hình như đang muốn che dấu một sự thôi thúc nào đó!
” Lão sư Đường Nguyệt! Người thật sự không có việc gì chứ…..”
Lúc này, Mạc Phàm thề với trời đất hắn không có bất kỳ tà niệm gì trong đầu. Hắn thật tâm hỏi nàng một câu.
Tên cuồng ma Triêu Hách kia trình độ nguy hiểm như thế nào không cần nói mọi người cũng biết. Thế nhưng, Đường Nguyệt chỉ là một nữ nhân lại dám một mình đối mặt với hắn. Nếu như không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, có lẽ Đường Nguyệt cũng không cần phải gọi hắn tới viện trợ cho nàng.
Hơn nữa, thời điểm xuất hiện để ra tay đối phó với tên Triêu Hách kia. Đường Nguyệt cũng không có để cho hắn ra tay xuất thủ.
Tên Triêu Hách kia rất là kinh khủng và quá mức giảo hoạt. Mà kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Phàm cũng không có nhiều. Cộng thêm với việc hắn không có năng lực tự vệ. Cho nên vì bảo vệ Mạc Phàm, Đường Nguyệt không cho hắn ra tay xuất thủ với mình.
Phần thiện lương này của nàng, Mạc Phàm làm sao lại không nhìn ra được cơ chứ. Trước mắt, gặp phải tình huống lúng túng như thế này, Mạc Phàm tự nguyện đè nén tâm thuật bất chính của mình xuống, tới giúp đỡ cho nàng.
Chẳng qua là trong khi Mạc Phàm ân cần hỏi thăm. Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì cả người Mạc Phàm đã ngây dại ra!
Một đôi môi đỏ bừng tựa như đóa hồng đỏ nhỏ nhắn cứ như vậy hôn lên đôi môi hắn. Đầu lưỡi mềm nhũn, trơn bóng giống như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ. Nó xông thẳng vào phòng tuyến của nam nhân trong trắng Mạc Phàm chỉ trong vòng nháy mắt.
Mạc Phàm vẫn thường xuyên dùng Lôi điện tấn công đối thủ. Thế nhưng vào lúc này hắn lại cảm thấy mình giống như bị điện giật vậy. Cảm giác tê dại kích thích từ đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi, rồi từ cái lưỡi lan tràn ra toàn thân. Giống như hắn lại đón nhận thêm một lần tẩy rửa nữa vậy. Nó khiến cho tất cả tế bào trên người hắn hoạt động. Huyết mạch không tự chủ được bành trướng lên!!
Nữ nhân có hương thơm ngào ngạt lại mềm nhũn, kèm theo đó là mấy phần dã tính nổi lên, cứ như vậy lao vào người hắn. Mạc Phàm không có một chút nào phòng bị, không có một chút nào lo lắng. Hắn vui mừng đến nỗi ứng phó không kịp!!!
” Ư…. Ư…. ư…ư~~”
Từng tiếng đứt quãng ngọt ngào lặp đi lặp lại truyền tới lỗ tai của vị tài xế, khiến cho hắn như muốn nổ tung. Hắn quay đầu nhìn lại theo bản năng. Khi nhìn thấy cảnh tượng kia, nội tâm của hắn như muốn nổ tung lên vậy!!
Hai đứa này cũng gấp gáp quá đi. Người trẻ tuổi quan hệ trên xe lão tử ta cũng có biết. Nhưng đây là xe taxi cơ mà!!!
Nếu như ta nhớ không lầm, cái thằng trẻ tuổi kia còn gọi cô nương xinh đẹp này là Lão sư…. Ông trời của ta ơi…. Chuyện này…. Chuyện này kích thích quá đi mất!!
“Đoàng ~~~~~~~~!”
Bỗng nhiên một đạo lôi điện màu tím bắn ra phía trước.
Tia sét này nhanh chóng đem kính chiếu hậu đánh cho nát bét. Từng mảnh kính vỡ rơi xuống “loảng xoảng” khiến cho người tài xế sợ hãi run lên quay mặt ngay lại. Sắc mắt hắn lúc này tái nhợt.
” Người mà quay lại liếc nhìn thêm lần nữa, chắc chắn sẽ chết!”
Mạc Phàm rốt cuộc cũng hít thở được. Hắn liền hung hăng nhìn người tài xế nói.
Người tài xế kia nào dám còn ý niệm đó trong đầu nữa. Hắn quay lại tay lái và lái xe một cách cẩn thận. Thỉnh thoảng từng âm thanh gợi cảm, câu hồn lạc phách truyền về phía trước khiến cho cả người hắn như muốn sụp đổ.