Toàn Chức Pháp Sư

Chương 421: Chương 421: Đại chiến Hỏa Viện (Trung)




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

“Lại là một chiêu này, lẽ nào ngươi cho rằng ta không hề có một điểm phòng bị nào liền leo lên đây đối chiến sao?” Cổ Chấn Long từ tốn nói.

Tốc độ hoàn thành sơ cấp ma pháp của Mạc Phàm rất nhanh, trong khi hai người còn đang nói chuyện thì Hỏa Tư đã được hắn ném tới phía này rồi, chỉ là Cổ Chấn Long cũng không né tránh, hắn thậm chí còn đứng ở nơi đó, chậm rãi phác hoạ Tinh đồ.

Ngay tại thời điểm Hỏa Tư đang muốn va vào Cổ Chấn Long, đột nhiên có một nguồn sức mạnh vô hình xuất hiện đón đỡ ở trước mặt hắn!

Hỏa Tư dưới tình huống không bị Mạc Phàm khống chế đột nhiên nổ tung ra, nguyên bản gấp năm lần nổ tung uy lực Hỏa Tư tạo thành hiệu quả đạt đến trình độ nửa cái trung cấp ma pháp, nhưng dưới sự đón đỡ của bức tường vô hình kia, hung mãnh liệt diễm thật giống như đã bị cái gì đó hấp thu, vậy mà chỉ lên một vài đốm lửa nhỏ rồi sau đó nhanh chóng biến mất.

Uy lực còn sót lại biến thành một cơn gió, thổi lên trên người Cổ Chấn Long, vuốt lên chòm tóc mái của hắn, lộ ra toàn bộ khuôn mặt đang vô cùng phấn chấn tự tin của hắn.

“Ta nói rồi, chiêu này của ngươi vô dụng đối với ta, giờ nếm thử ma pháp của ta đi.”

“Cự Ảnh Đinh – Song!”

Cổ Chấn Long giẫm lên Ám Ảnh hệ Tinh đồ ở dưới chân nói.

Trước ngực hắn chợt xuất hiện hai cái kiếm đinh lượn lờ Ám Ảnh khí tức, sau đó theo bàn tay của hắn đẩy tới, bọn chúng liền cấp tốc bay ra, rất nhanh biến mất ở trong không khí.

Cổ Chấn Long nở một nụ cười, Ám Ảnh hệ của hắn là một hệ ma pháp thuộc loại hi hữu, dưới tình huống tuyệt đại đa số mọi người đều chìm đắm ở trong nguyên tố ma pháp, bọn họ đối với Ám Ảnh hệ ma pháp thường thường sẽ hiểu biết không sâu, cái Cự Ảnh Đinh này là hắn trước đây không lâu mới tu luyện tới cấp bậc thứ hai.

Nếu như chỉ là một bậc cầm cố thì chỉ có thể khóa lại thân thể của đối phương, còn một khi để cho kỹ năng Cự Ảnh Đinh – Song này khóa trúng thì không chỉ có thân thể của không có cách nào nhúc nhích, ngay cả tinh thần cũng sẽ bị khóa lại, quấy rầy quá trình nối liền tinh tử của đối thủ.

Chỉ cần khiến cho hắn ngay cả sơ cấp ma pháp cũng không thi triển ra được thì người này sẽ không còn điểm gì khiến cho hắn phải kiêng dè nữa.

...

Ở bên kia, Mạc Phàm sau khi nhìn thấy Ám Ảnh hệ kỹ năng thì khuôn mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Nguyên lai hệ thứ tu của tên này chính là Ám Ảnh hệ, hắn không tiến vào Ám Ảnh hệ viện mà lại chạy đến Hỏa hệ bên này, thật đúng là một người kỳ lạ mà. Nếu đổi lại là người khác thì chắc sẽ bị trúng chiêu này đấy, rất không khéo...” Khóe miệng của Mạc Phàm không khỏi nhếch lên một cái.

Mạc Phàm bản thân là một tên Ám Ảnh hệ cao thủ, tu vi Ám Ảnh hệ của hắn tuy rằng thấp hơn một cấp bậc so với Cổ Chấn Long, thế nhưng hắn phi thường hiểu rõ về cái kỹ năng Cự Ảnh Đinh này.

Ở thời điểm đối phương mới vừa hoàn thành Tinh đồ xong, tay phải của Mạc Phàm lại một lần nữa dấy lên hỏa diễm, quanh thân có từng đạo từng đạo liệt diễm đỏ rực vọt lên, đem khu vực xung quanh hắn soi sáng thành một mảnh chói lóa.

Ánh lửa to lớn lấy Mạc Phàm làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đem Cự Ảnh Đinh ẩn nấp trong trong không khí chiếu sáng đi ra.

Đặc điểm đáng sợ nhất của Cự Ảnh Đinh chính là khả năng di động một cách vô thanh vô tức của nó, nhìn như từ phương hướng chính diện bay tới thế nhưng rất có thể là từ phía sau lưng xuất hiện, nếu muốn tránh né khỏi cái trung cấp ma pháp có năng lực khống chế mạnh nhất thì việc đầu tiên cần phải làm chính là tìm được vị trí của mấy cái Cự Ảnh Đinh này.

Khuếch tán ánh lửa cũng là một phương pháp có thể tìm ra được mấy cái Cự Ảnh Đinh tràn ngập khí tức hắc ám kia, khi Mạc Phàm phát hiện một cái kiếm ảnh rõ ràng đang chèo mở mảnh hoả hồng không gian này để bay về phía mình, hắn ngay lập tức làm ra phản ứng, khéo léo nhảy về phía sau một cái, phi thường tiêu sái né tránh cái Cự Ảnh Đinh đang hung hăng ghim vào người mình này.

“Đáng chết, tên này thật là quá lão luyện!” Cổ Chấn Long tức giận mắng một câu.

Thủ đoạn để giành chiến thắng của hắn chính là cái năng lực Ám Ảnh hệ này, ai ngờ đối phương dĩ nhiên lại quen thuộc với Ám Ảnh hệ như vậy.

Kỹ năng thất bại, Cổ Chấn Long liền dứt khoát dấy lên hỏa diễm khắp người, nhanh chóng phác hoạ ra một cái Tinh đồ nóng rực ở dưới chân. Ỷ vào cái Thủy Liêm đang che chắn trước mặt, hắn liền không cần lo lắng đối phương có thể cắt đứt được quá trình phác họa Tinh đồ của mình.

“San Viêm – Liệt Quyền – Địa Sát!” Cổ Chấn Long đã hoàn thành xong trung cấp ma pháp.

Lần này, hắn không bảo lưu một chút nào nữa, không chỉ trực tiếp sử dụng ra Linh cấp hỏa diễm, hơn nữa còn ngưng tụ ra Liệt quyền!

Nắm tay phải của hắn bị một tầng lửa màu đỏ tím bao vây lại, thuận theo việc hắn thét lên một tiếng, năng lượng từ trong cú đấm cũng liền hung hăng đánh về phía mặt đất.

Giống như là đem dung nham rót xuống dưới mặt đất vậy, toàn bộ sàn thi đấu đều biến thành một mảnh nóng bỏng, sắp sửa muốn phun trào lên rồi!

Liệt diễm đột ngột phun lên ngay tại vị trí của Mạc Phàm. Loại Linh cấp hỏa diễm mà Cổ Chấn Long sở hữu nhìn qua giống như một mảnh san hô đang bốc cháy, làm cho một đóa địa sát chi hoa này nhìn qua càng thêm tráng lệ yêu kiều, mà năng lượng hủy diệt trong đó cũng đồng dạng càng thêm dồi dào mãnh liệt!

Mạc Phàm đương nhiên sẽ không xem thường phần lực lượng này, dưới chân của hắn đã sớm có huyết quang chói lọi, đó chính là dấu hiệu Huyết Thú Ngoa đã được kích hoạt lên!

Hai chân hắn bị một tầng huyết sắc khải giáp bao trùm, sau đó Mạc Phàm đang nắm giữ Huyết thú man lực liền nhảy lên một cái.

Đòn địa sát đang muốn xông lên nuốt chửng hắn kia, uy lực rốt cục đạt đến đỉnh cao nhất, Mạc Phàm đang lơ lửng trên không trung cả người đều bị nướng thành heo quay. May mà hắn cũng là một người sở hữu Linh loại hỏa chủng, cho nên bản thân liền có một ít kháng tính đối với hỏa hệ, bằng không những đám Hỏa tinh bắn lên kia đã khiến cho hắn da tróc thịt bong một phen rồi!

Mạc Phàm nhảy ra khỏi đòn địa sát khủng bố này rồi hạ xuống mặt đất, bởi vì Huyết Thú Ngoa lúc này vẫn còn đang cường hóa, cho nên tại thời điểm hắn giẫm đi xuống, mặt sàn thi đấu đều có chút lún theo.

Đột nhiên, thân thể hắn thoáng trầm xuống một cái, cả người tựa như một con báo đang tích súc lực lượng, chờ đợi thời cơ kết liễu đối thủ.

“Vèo!”

Thân thể của Mạc Phàm rốt cuộc lấy tốc độ cực nhanh bắn ra, trong nháy mắt liền tiếp cận vị trí của Cổ Chấn Long.

Rất nhanh hắn liền nhìn thấy phía trước mặt Cổ Chấn Long có một cái Thủy Liêm hoàn toàn trong suốt đang bảo vệ cho hắn, hóa ra chính nguồn sức mạnh này đã đón đỡ uy lực của đòn Hỏa Tư kia.

“Xem ra ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi!” Mạc Phàm nở nụ cười.

Thời điểm hắn đã áp sát được màn chắn Thủy Liêm thủ hộ kia, Mạc Phàm liền trực tiếp nhảy tới, nhảy lên phía trên Cổ Chấn Long.

Huyết thú lực lượng mạnh mẽ rót vào ở hai chân của hắn, Mạc Phàm từ trên độ cao mười mét hung hăng giẫm xuống dưới, một khắc hắn vừa rơi xuống đất thì mặt cỏ xanh đang phủ kín dưới chân hắn liền trực tiếp bị chấn động đến mức bùn đất bay tung toé, còn Cổ Chấn Long thì bị nguồn sức mạnh này trực tiếp chấn bay ra ngoài!

Mạc Phàm vẫn là hạ thủ lưu tình cho nên mới đạp về phía bên cạnh của Cổ Chấn Long như vậy, nếu như đòn này trực tiếp hướng vào đỉnh đầu của hắn hạ xuống, tên Cổ Chấn Long không còn lớp phòng ngự nào kia e rằng sẽ bị trực tiếp giẫm thành thịt nát!!

Tên Cổ Chấn Long này chung quy là đánh giá quá cao chính mình, thân là một tên Ám Ảnh hệ pháp sư vậy mà không biết đi nương nhờ vào địa phương có bóng tối, dẫn đến việc Độn Ảnh của hắn liền không thi triển ra được, nếu người như vậy mà cũng được xem như một tên thợ săn pháp sư rong ruổi ở nơi yêu ma tùy ý nghỉ lại, vậy thì điều đó chỉ nêu rõ một điều rằng, hắn có thể sống đến hiện tại tất cả đều là nhờ vào vận may!

Cổ Chấn Long dưới sự chứng kiến của mọi người bị đánh bay ra khỏi sàn đấu, thời điểm hắn ngã nhào trên mặt đất, miệng mồm òng ọc phun máu tươi ra, đám người Hỏa viện người cũng liền có cảm giác ngực mình đang dâng lên một trận buồn bực!

Quay tới quay lui, vẫn không có bức đối phương thi triển ra trung cấp ma pháp.

“Lại... Lại thua...” Bạch Mi lão sư cười cười nói.

Chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Vinh càng lúc càng khó coi, Bạch Mi Mao lão sư cảm thấy cũng không nên cười một cách tùy hứng như vậy, liền vội vàng dừng biểu cảm trên mặt lại.

“Thực sự là phế...” Ngụy Vinh vừa định chửi một câu, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy mẫn cảm với hai từ phế vật này rồi.

Rốt cuộc Ngụy Vinh đành phải miễn cưỡng đem những lời này nuốt vào trong bụng, sau đó khoác tay áo một cái, ra hiệu cho Bạch Mi Mao lão sư mau mau đi chữa trị cho cái mặt hàng kia, từ đầu tới cuối không hề liếc sang một cái!

Mẹ, vẫn đúng là trị không được tiểu tử này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.