Toàn Chức Pháp Sư

Chương 287: Chương 287: Đỉnh của chuỗi thức ăn!!




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

“Rắc rắc!!

Rốt cuộc, Ngụy Phố Ma không chống đỡ nổi lực cắn siêu cường này nữa, cái đầu của nó bị những cái răng nanh sắc nhọn nghiền thành gỗ vụn, mất đi thủ cấp, những đầu dây leo phía dưới đều đồng thời đổ rạp xuống hết.

Con thằn lằn khổng lồ có cánh không ngừng hút tương dịch chảy ra từ đầu của Ngụy Phố Ma, những thứ này có vẻ rất bổ ích đối với nó, nó không muốn lãng phí dù chỉ một chút

Tất cả đám thực vật rậm rạp chằng chịt như rừng rậm trong phòng khách Tòa thị Chính đều đã chết cứng, Ngụy Phố Ma bị giết chết vô cùng nhanh chóng, giống như một con sơn dương bị con cá sấu ngoạm trúng cổ họng, cố gắng giãy giụa đều vô ích, làm thế chỉ càng khiến cho sinh mệnh trôi qua thêm nhanh chóng.

“Nó... Nó bị ăn mất rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Đình Đình trắng bệch lại, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.

Mạc Phàm cũng như vậy vô cùng khiếp sợ, Ngụy Phố Ma mới vừa rồi vẫn còn vô cùng ngông cuồng cường đại trong chớp mắt lại biến thành thức ăn của kẻ khác, nếu mục tiêu của con thằn lằn có cánh kia là bọn hắn, thì chẳng phải trong nháy mắt sẽ toi mạng hay sao??

Con thằn lằn có cánh đã ăn uống no nê, căn bản không để ý đến những vật khác nữa, mặc kệ cái mép còn dính đầy tương dịch, nó vỗ vỗ đôi cánh lớn muốn bay khỏi đây.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~ “

Con thằn lằn có cánh vừa đạp một cái lấy đà bay đi, toàn bộ kiến trúc cấp bậc 2 của tòa thị chính ầm ầm sụp đổ, kể cả tầng lầu cấp 3 cao vút phía trên...

Tòa nhà mang đẳng cấp hạc trong bầy gà hoàn toàn bị sụp đổ, thẳng tắp đổ từ trên không trung xuống mặt đất theo một cái kinh tâm hình cung, cuốn lên một đám bụi mịt mù vô cùng lớn quét sang khu nhà lầu ở khu dân cư bên cạnh, khiến cho những cái nhà lầu đã xuống cấp nghiêm trọng cũng theo đó hóa thành một đống đổ nát!

Âm thanh vang dội khuếch tán đến tận chỗ của Mạc Phàm cùng Bạch Đình Đình bên này, cuồn cuộn bụi mù theo cuồng phong tràn ngập toàn bộ tòa thành...

Điều đáng được ăn mừng duy nhất ở đây chính là nơi này vốn là một tòa thành chết, nếu không một tòa cao ốc to lớn như vậy sụp đổ sẽ khiến cho không biết bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng, nếu so sánh tòa lầu cao kia với nhân loại, nhân loại chỉ là con kiến hôi.

...

Đại sảnh bên trong tòa thị chính, trần nhà không thể chịu nổi gánh nặng từ bên trên bắt đầu điên cuồng sụp đổ, từng khối từng khối đá lớn rơi xuống, từng cây từng cây cột trụ ầm ầm sụp đổ.

Mười bốn người liều mạng xông ra ngoài, đủ loại phòng ngự Ma cụ, đủ loại ma pháp Thủy Vực cùng Thánh Quang thủ hộ che chở mọi người khỏi nhưng khối đá lớn đang rơi xuống, cũng may là phần móng của tòa thị Chính vẫn còn tương đối vững chắc, cho nên dư âm sụp đổ từ cấp bậc hai không thể nhanh chóng phá hủy nơi này, nếu như cái móng này đồng thời đổ sụp, sợ rằng bọn họ đã bị chôn sống ở bên trong rồi.

Một đường chạy trối chết, không có tường thực vật ngăn trở, thao tác của mọi người đã nhanh hơn rất nhiều.

“Đến cửa chính.”

“Nhanh!”

“Tạ ơn trời đất, chúng ta đã thoát rồi!!”

Một tên Nham Ma Nhân đang khiêng Tống Hà thụ trọng thương đi, những người khác hoặc là cưỡi lên Phong Quỹ, hoặc là đạp lên Địa Ba.

Phương hướng tầng lầu sụp đổ là ở chỗ cửa lớn bên kia, sóng trùng kích dữ dội bao trùm tới, mọi người bất chấp tất cả, đón đỡ đợt cuồng phong khủng khiếp đánh vào rồi bay vọt ra khỏi tòa cao ốc tử vong này.

“Chúng tôi ở nơi này!” Bạch Đình Đình nhìn thấy mọi người đã an toàn trốn thoát, nhất thời mừng rỡ hô lên.

“Nhanh nhanh, mau cứu Tống Hà, nàng sắp chết rồi.” Trịnh Băng Hiểu vội vàng ra lệnh cho Nham Ma Nhân đem Tống Hà thả xuống trước mặt Bạch Đình Đình.

Bạch Đình Đình thấy bụng của Tống Hà bị xuyên qua một lỗ toàn máu, liền tưởng tượng ra được ở bên trong rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm.

“Đem lớp băng hòa tan đi.” Bạch Đình Đình không dám trì hoãn, trực tiếp thi triển ra ma pháp trung cấp hệ chữa trị.

Tinh Linh Chữa Trị chậm rãi bay ra, từ chỗ lớp băng mở ra một lỗ nhỏ chui vào lỗ máu ở bụng Tống Hà...

Tống Hà đã sớm ngất đi, khí tức yếu ớt đến mức tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Bạch Đình Đình không tiếc hao phí tất cả ma năng, không ngừng bổ sung huyết dịch cho Tống Hà...

Nội tạng có tổn hại nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, điểm trí mạng chính là mất máu quá nhiều, Tống Hà cả người đều trắng bệch như tờ giấy trắng, rất có thể một giây sau liền sẽ tạ thế từ trần.

“ Con mẹ nó, là ai nói muốn vào cái tòa cao ốc này, hại chúng ta thiếu chút nữa là bị chết cả đám.” Không biết là ai tâm trạng chán chường mắng một câu.

Liêu Minh Hiên ngay lập tức liếc mắt nhìn Mạc Phàm, hung hăng nói: “Là ngươi có đúng hay không. Tính toán rất tốt, rất tốt a, bản thân tránh ở bên ngoài, để cho chúng ta đi vào chịu chết, Mạc Phàm, ngươi thật là ác độc.”

Trầm minh Tiếu cùng La Tống lập tức đem mũi dùi chĩa về phía Mạc Phàm, bọn họ vốn là có địch ý với Mạc Phàm, vì vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội trời cho này.

Người đề nghị đi tới chỗ này đúng là Mạc Phàm, hơn nữa Mạc Phàm còn tự mình nhận ở bên ngoài, hắn bình an vô sự, còn tất cả mọi người thì từ Quỷ môn quan trở về, tâm tình đã sắp hoàn toàn mất khống chế rối.

“Nếu ta muốn các ngươi chết, chỉ cần thuận tay đem cửa lớn chặn lại là xong.” Mạc Phàm cũng không phải người hiền lành, liền giễu cợt phản bác lại.

“Ngươi nói ngươi ở bên ngoài tiếp ứng, tại sao lại tránh đến tận chỗ này, đúng là một kẻ bất nhân bất nghĩa mà!” Liêu Minh Hiên tức giận nói.

Chân của Liêu Minh Hiên cũng bị xuyên qua một lỗ máu, đến bây giờ vẫn còn đau đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng oán giận đùng đùng tự nhiên muốn tìm người phát tiết.

Bạch Đình Đình đang cố gắng cứu mạng Tống Hà, cho nên không rảnh tay giúp Mạc Phàm giải bày, Mạc Phàm cũng mặc kệ những tên ngu ngốc này, nghe mấy tên này bô bô chỉ khiến người thêm phiền mà thôi.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao bỗng nhiên cả tòa cao ốc lại thình lình ngã xuống.” Triệu Mãn Duyên dò hỏi.

“Sinh vật ở trên đỉnh chuỗi thức ăn của thành phố này đã cứu các ngươi.” Mạc Phàm nói.

“Nghĩa là sao?” Mục Ninh Tuyết chất vấn.

“Là Cự Tích Nguỵ Long, mới vừa rồi có một con Cự Tích Nguỵ Long đã ăn sống con Ngụy Phố Ma kia.” Bạch Đình Đình rốt cuộc đã thở được một hơi, mở miệng giải thích.

Bạch Đình Đình kể lại qua một lần tình huống Cự Tích Nguỵ Long từ trên trời rơi xuống trong nháy mắt giết chết Ngụy Phố Ma, mọi người nghe xong đều trợn mắt líu lưỡi, sợ hãi vô cùng.

Cũng may Cự Tích Nguỵ Long chỉ cảm thấy hứng thú với Ngụy Phố Ma, nếu không thì toàn bộ bọn họ đều sẽ phải chết ở chỗ này, từ miêu tả mà hình dung ra, con Cự Tích Nguỵ Long kia tuyệt đối là cấp thống lĩnh, ngay cả loại sinh vật cường đại như Ngụy Phố Ma cũng không chống đỡ nổi một cú cắn xé của nó.

“ Con mẹ nó, ta muốn về nhà!”

“Ta cũng vậy, nơi này quá đáng sợ. Đầu óc của viện trưởng Tùng Hạc chắc chắn là bị nước vào rồi mới bảo chúng ta tới nơi này. Nhìn xem chúng ta đã gặp phải những gì đi, đều là những thứ chúng ta hiện tại không thể nào đối phó được!” Liêu Minh Hiên là người đầu tiên nói.

Tống Hà suýt nữa thì bỏ mạng, trong quá trình xông phá bức tường thực vật cũng có mấy người thiếu chút nữa đã bị kéo đi, cực kỳ nguy hiểm.

Càng làm mọi người rợn cả tóc gáy chính là, lý do mà bọn họ có thể chạy thoát được là vì một con Cự Tích Nguỵ Long bay tới ăn sống con quái kia, nhẹ nhàng đạp một cái thì tòa nhà to như vậy liền sụp đổ, mẹ nó ai còn có gan ở chỗ này tiếp tục khám xét chứ!

“Xem ra tin tức từ bên Liên Minh Thợ Săn có sai lầm, độ nguy hiểm của nơi này so với những gì nói trong tài liệu cao hơn rất nhiều! Nhưng cũng có lẽ là do vận khí của chúng ta không tốt lắm nên mới gặp phải những con quái vật cường đại như vậy, đoạn đường tiếp theo mọi người cẩn thận hơn một chút thì mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ được.” Lục Chính Hà vội vàng lên tiếng khuyên can.

Liêu Minh Hiên, Hứa Đại Long vẻ mặt hơi kỳ quái nhìn Lục Chính Hà, bọn họ có chút không hiểu tại sao hôm nay Lục Chính Hà lại khí phách như vậy.

“Ta nghĩ rằng không phải là do báo cáo của Liên Minh Thợ Săn có sai lầm.” Triệu Mãn Duyên vào lúc này mở miệng nói.

“Như thế này mà không sai lầm sao, chúng ta mới đi bao xa liền gặp phải những thứ này!”

“Mới vừa rồi những thi thể trong đại sảnh các ngươi cũng nhìn thấy. Nói trắng ra là, những thợ săn pháp sư còn có thể sống trở về báo cáo tình huống, có lẽ là do bọn họ quả thật không gặp phải yêu ma cường đại gì, cho nên đánh giá nơi này là tương đối an toàn. Còn những người gặp phải...” Triệu Mãn Duyên ở chỗ này dừng một chút, cười khổ nói tiếp, “Gặp phải cường đại yêu ma, tất cả đều chết hết rồi. Chết hết thì dĩ nhiên sẽ không thể báo cáo những điều hung hiểm về được.” Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.