Băng Tỏa – Băng hệ trung cấp
U Lang Thú nhờ vào sức bật mạnh mẽ của mình, cuối cùng nó cũng thoát ra khỏi cái bẫy Lưu Sa kia. Thân thể cường tráng của nó phóng tới chỗ La Tống như một mũi tên!!
” Chết tiệt… Mình đã không muốn bại lộ thực lực ra quá nhiều. Thế nhưng cái con súc sinh và thằng tiểu tử này lại không nhận ra mình đã nương tay cho bọn hắn. Đã như vậy, tao sẽ cho bọn mày biết Trung cấp Ma pháp là như thế nào!”
La Tống nhận ra một chút Thổ hệ nho nhỏ của mình có lẽ không thể nào khuất phục được con U Lang Thú dũng mãnh kia được. Vì vậy, hắn nhanh chóng di chuyển thân thể lên phía trên sân thí luyện.
Thế nhưng, lần này di chuyển La Tống lại khá là chật vật. Thân thể của hắn lắc lư rồi té ngã xuống bùn nhão. Nguyên nhân có lẽ là do hắn có phần hơi hoảng loạn một chút.
Hắn bò dậy ngay lập tức. Trên khuôn mặt liền hiện ra sự tức giận và ngạo mạn. Hắn bắt đầu tiến hành sắp xếp hạt sao trong Tinh Vân thành một cái Tinh đồ.
…………
Tinh Đồ chậm rãi xuất hiện dưới chân La Tống. Hắn nhìn U Lang Thú có thực lực ngang bằng với một con yêu ma cấp nô bộc đang lao tới kia với một ánh mắt chán ghét, khinh thường và giễu cợt.
Mày dám cạnh tranh với tao à! Vậy để tao trừng phạt mày một chút vậy.
Tao sẽ cho cái con vật triệu hoán lần đầu tiên của mày đi về với tổ tông của nó!!!
......
” Cái gì? Trung cấp ma pháp!”
Vị nữ giám khảo đang ngồi trên ghế liền đứng dậy.
Đối với mọi người mà nói, bọn họ đang xem hai người trẻ tuổi chiến đấu với nhau bất quá cũng chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ mà thôi. Bọn họ muốn thông qua trận chiến này để đánh giá thực lực của hai người tới đâu.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy La Tống sắp hoàn thành Tinh đồ. Khuôn mặt của bọn họ lúc này hoàn toàn thay đổi!
Lý quản gia thấy mọi chuyện phát sinh như thế này liền lắc đầu ngao ngán. Lúc đầu hắn nghĩ rằng La Tống thiếu gia có thể dùng Thổ hệ đặc biệt của mình để thi đậu vào Học phủ Minh Châu. Nào ngờ cuối cùng, thiếu ra vẫn sớm bị bại lộ ra thực lực chân chính của mình.
“Là Băng Hệ...... Trung cấp Băng Hệ ma pháp!”
Một Tinh Đồ có màu trắng như tuyết trông không khác gì một bông tuyết màu trắng khổng lồ xuất hiện dưới chân La Tống. Không khí trong sân thí luyện nhanh chóng ngưng kết lại thành băng. Nó rét lạnh đến thấu xương. Cho dù có quần áo đi chăng nữa thì cũng không thể nào ngăn cản được cái giá rét này.
Mặt đất không ngừng đông cứng lại. Nó đông cứng lại thành từng mảng, từng mảng, lan tràn dần ra bốn phía xung quanh….
“Băng Tỏa!”
Một khắc sau khi tung ra kỹ năng kia, từ trong đôi mắt La Tống liền hiện ra sự chế giễu. Vào lúc này, cả một vùng đất đóng băng ở trước mặt hắn bị nứt toác ra giống như có thứ gì đó đục vậy!
Từ trong cái khe nứt kia, từng đạo xiềng xích màu trắng do băng ngưng tụ ra liền xuất hiện. Nó phát ra từng tiếng ” leng keng, leng keng” giống như sắt thép va chạm vào nhau vậy. Sau đó nó xuất hiện ở trước mặt La Tống…..
Sợi dây xích này to như cái chén. Nó trôi lơ lửng giữa bầu trời tuyết. Chỉ cần La Tống ra lệnh một tiếng. Sợi xích băng này chắc chắn sẽ đem con U Lang Thú hung dữ kia khóa chặt lại!!
” Đã thế này rồi, có trách thì trách người bất hạnh gặp phải La Tống ta mà thôi. Nếu như người Triệu hoán ra một con thú có thực lực yếu, có lẽ ta còn hạ thủ lưu tình cho nó! Ài! Đáng tiếc…..”
Lúc này, trong đôi mắt La Tống không hề có bất kỳ một tia thương cảm nào. Ai bảo hắn dám cạnh tranh với La Tống ta cơ chứ! Từ xưa tới nay, những người dám tranh giành với La Tống ta, đều nhận kết quả không tốt đẹp gì hết!
“Dừng tay, dừng tay!”
Vị giám khảo họ Lê liền lên tiếng ngăn cản.
Nhưng, La Tống cũng không có dừng tay. Hắn cao ngạo nói:
“Đã chiến đấu rồi thì làm gì có từ hạ thủ lưu tình cơ chứ. Người cứ xem như ta cho người này một bài học đi. Để cho hắn sau này còn nhớ, đừng có chọc người không nên chọc!”
Giám khảo họ Lê liền xông vào sân thí luyện.
La Tống tưởng vị giám khảo này chạy vào ngăn cản mình ra tay. Nào ngờ lại thấy hắn chạy về phía cái tên mặc áo sơ mi ở bên kia.
” Sinh viên Mạc Phàm! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng nóng! Đừng nóng!”
Lúc này, vị Tiêu viện trưởng kia cũng đứng dậy, hắn ôn hòa nói.
La Tống ngẩn người??
Tình huống quái đản gì đang xảy ra vậy!
Bọn họ đang khuyên cái thằng hệ triệu hoán kia dừng tay??
Vốn mục tiêu của La Tống là con U Lang Thú kia. Thế nhưng khi La Tống quay sang nhìn Mạc Phàm. Ngay lập tức hắn liền khiếp sợ, nói không ra lời!!!
Màu tím….
Một Tinh đồ có ánh sáng màu tím tráng lệ xuất hiện dưới chân cái thằng hệ Triệu hoán kia?? Vô số Lôi điện đang còn lượn lờ xung quanh hắn.
Ngón tay của hắn chỉ lên trời và cũng chỉ vào đỉnh đầu của mình!!
La Tống ngẩng đầu lên. Ngay lập tức, hắn liền thấy một đám mây sấm sét xuất hiện trên đầu hắn chẳng biết từ lúc nào. Những tia chớp dài ngoằng, quấn quanh lại thành một đám mây. Chẳng biết lúc nào tụi nó sẽ hung hăng oánh xuống đầu hắn.
Lúc này, cả người La Tống không khác nào ngâm vào chậu nước đá vậy. Mồ hôi lạnh úa ra khắp cơ thể.
Trời ạ! Đó chính là trung cấp Lôi hệ ma pháp – Phích Lịch!
Lúc này, La Tống một chút phòng bị cũng không có. Đám mây sét này nếu như đánh xuống người hắn, chắc chắn hắn sẽ biến thành một đống thịt nướng thơm lừng mất!!
” Người dám ra tay với U Lang Thú của ta. Ta sẽ giết người ngay lập tức! Đồ con heo chết!”
Mạc Phàm lạnh lùng mắng chửi La Tống.
ĐCMN chứ! Nếu như không phải lão tử đã đáp ứng với Đường Nguyệt sống phải biết điều một chút thì…Ai mà biết được còn chưa có nhập học, hắn đã đụng phải một thằng giả bộ như thế này cơ chứ.
Băng hệ Trung cấp cơ à?? Chẳng lẽ người cứ phải ép lão tử ta phải đánh người bằng được cơ à!
Mạc Phàm cảm thấy mình đã rất là giả bộ rồi. Không ngờ lại có người còn giả bộ giỏi hơn cả hắn. Khiến cho hắn nhịn không được!!
Tràng diện thoáng chốc liền trở nên vô cùng khẩn trương…
Lúc này mấy vị giám khảo kia đoán chừng cằm rơi xuống đập lên bàn hết cả rồi.
Một giây trước, trận chiến này cũng chỉ là một trận tỷ thí giữa hai sinh viên Sơ cấp mà thôi. Thế nhưng một giây sau, nó liền biến thành trận chiến giương cung bạt kiếm giữa hai Trung cấp ma pháp sư rồi!
Vị Lý quản gia nhìn thấy tràng diện này thiếu chút nữa là ngất đi. Thật ra, hắn biết rõ thực lực của thiếu gia nhà mình như thế nào. Vì vậy, trong lòng hắn thầm mong thiếu gia nhà mình hành động thì cũng nên biết điều một chút. Nào ngờ thiếu gia lại đá trúng thiết bản. Cái người kia thoạt nhìn chỉ là một sinh viên hệ Triệu hoán bình thường. Ai mà ngờ được hắn cũng là một tên quái thai có thực lực Trung cấp!
Cái này không khác thiếu gia tự vả vào mặt mình sưng vù vù hay sao (mặt sưng (béo) sẵn rồi không cần phải vả)!!
Lúc này, La Tống nào dám cầm Băng xích trong tay nữa. Hai chân hắn gần như nhũn ra rồi. Hắn thu hồi lại Băng xích đã gọi ra kia.
Mạc Phàm thấy tên mập mạp này thức thời như vậy! Liền phóng hạ đồ đao, không chấp nhặt hắn nữa.
Lực lượng Lôi hệ nhanh chóng được Mạc Phàm thu hồi lại. Lôi Vân trên bầu trời cũng dần dần tiêu tán. Thoáng cái, hắn liền biến thành bộ dạng vô hại như lúc ban đầu.
” Tiểu Lang Lang! Nhanh lại đây với ta nào. Giỏi lắm! Tuyệt lắm!”
Mạc Phàm liền vẫy tay gọi U Lang Thú trở về.
U Lang Thú nghe thấy Mạc Phàm gọi liền quay trở lại. Lúc trước, hai con mắt của nó còn hờ hững thế nhưng vào lúc này lại hiện ra mấy phần cung kính.
Đối với Thú triệu hoán mà nói, chủ nhân cường đại cũng chính là vinh quang lớn nhất của nó.
………………………
” Tuyệt lắm! Đây cũng chỉ là một bài kiểm tra. Hai bên không cần phải nóng giận làm gì. Sinh viên Mạc Phàm! Mặc dù chúng ta không biết tại sao em đã là Trung cấp Lôi Hệ Ma Pháp Sư rồi lại lựa chọn hệ Triệu hoán để tu luyện. Thế nhưng chúng ta rất là tôn trọng lựa chọn của em. Ngày hôm nay, em chính là sinh viên mới của hệ Triệu hoán Học phủ Minh Châu chúng ta.”
Tiêu viện trưởng liền nở một nụ cười, ôn hòa nói.
Thằng bé mập mạp kia thật là, còn trẻ không nên xúc động như vậy chứ. Học phủ Minh Châu nhân tài như mưa. Ở nơi này giả bộ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh cho mà xem!
La Tống lúc này mặt đen lại, rời khỏi sân thí luyện. Hắn nào còn vẻ mặt ngạo mạn, tự cho mình là đệ nhất thiên hạ như lúc trước nữa.
” Tiểu mập mạp, người cũng vào khoa Băng hệ đi. Cứ xem như đây là bài học đầu tiên người học được từ nhà trường đi. Đối với người mà nói, đây cũng là chuyện tốt.”
Tiêu viện trưởng nói.
” Ta………”
La Tống nói không ra hơi.
Vốn ban đầu, hắn nghĩ rằng mình vào học phủ Minh Châu này dễ như đi dạo. Thế nhưng kết quả là người ta miễn cưỡng chứa chấp mình!