Dịch: Hoangforever
Cứ điểm thứ chín nằm về phía Tây, trên một tháp quan sát có một cậu thiếu niên 17 tuổi đang ngồi ở đó.
Hắn vừa đi, vừa nhàn nhã thổi cây sáo nhỏ cầm trên tay. Tiếng sao phát ra rất là du dương và êm tai mang theo âm hưởng đặc thù của một vùng quê nông thôn.
Khi tiếng sáo cất lên, đột nhiên từ trong khu rừng nhỏ bên cạnh có một con Thiên Ưng thành thục kỳ màu trắng xám nhanh chóng bay ra. Nó hân hoan, vui mừng đáp xuống bên cạnh người thiếu niên này.
Thiếu niên vuốt ve đầu con Thiên Ưng màu trắng xám này, cười nói:
“Xám!! Mày lại bay vào trong rừng săn trộm thỏ nữa đúng không? Chẳng lẽ thức ăn bên trong kia không hợp với khẩu vị của người sao? Hay là tên tuần thú sư ghê tởm kia lại hành hạ người… Ta biết hắn chán ghét ngươi, do ngươi không có huyết thống thuần khiết. Vì vậy, hắn luôn gây khó dễ cho người. Được rồi. Được rồi. Nếu như có cơ hội, ta sẽ cho ngươi ăn ngon.”
“Quác!”
Thiên Ưng màu xám trắng gật đầu, giống như nghe hiểu lời thiếu niên này nói vậy.
Một người, một ưng ở trên tháp quan sát chơi đùa một lúc. Đột nhiên, một tiếng còi hú chói tai của cảnh sát truyền ra khắp toàn bộ cứ điểm. Rất nhanh người trong cứ điểm liền lâm vào hỗn loạn. Hắn có thể nhìn thấy từng đoàn, từng đoàn đội ngũ quân pháp sư mặc quần áo chỉnh tề di chuyển ra phía trước.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiếu niên ngồi trên tháp quan sắt, hô lên một tiếng với người truyền tin đang chạy ở phía dưới.
“Vương Tiểu Quân, người còn ngồi đó làm gì nữa. Nhanh trốn vào trong cứ điểm đi. Cái thân thể bé nhỏ này của ngươi, đừng để cho Bạch Ma Ưng ăn là được.”
Tên truyền tin kia vội vàng nói.
“Không sao. Có Xám bảo vệ cho ta rồi.”
Vương Tiểu Quân nói.
Đúng lúc này, một gã nam tử cao gầy, mặt rỗ đi tới. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang ở phía trên, dùng giọng ra lệnh, quát lớn:
“Còn bảo vệ ngươi? Trong quân doanh vừa mới ra một mệnh lệnh, giết chết tất cả Thiên Ưng nuôi dưỡng. Lập tức thi hành!”
“Ngươi nói cái gì? Tại sao quân đội có thể ra cái mệnh lệnh này được chứ?”
Vương Tiểu Quân không dám tin nói, hỏi lại.
Nam tử mặt rỗ tức giận, nói lại lần nữa:
“Tây Lĩnh xuất hiện Ma Ưng cấp quân chủ. Tất cả Thiên Ưng trong cứ điểm sắp phản bội rồi. Người còn đi lo lắng cái gì nữa?? Không có nghe thấy mệnh lệnh là lập tức giết chết sao? Người mà làm trái lệnh thì chuẩn bị xử lý theo đi!”
Vương Tiểu Quân nghe thấy vậy liền kinh hãi. Rồi quay sang nhìn Chim Ưng màu xám trắng chưa có thành thục ở bên cạnh mình….
Muốn mình đích thân giết chết nó?? Làm sao mà mình xuống tay được?
Chim Ưng màu xám trắng là lễ vật duy nhất mà người anh trai đã chết của hắn đã gửi gắm lại cho hắn. Hắn đã nuôi nấng nó từ nhỏ cho tới tận bây giờ. Đối với hắn mà nói, con Chim Ưng màu trắng xám này chính là một người bạn vô cùng quan trọng.
“Hừ! Cái con Thiên Ưng tạp chủng này. Đáng lẽ ra không nên để lại trong quân ngũ.”
Tên tuần thú sư mặt rỗ nói.
“Không nên!”
Vương Tiểu Quân nhìn Thiên Ưng bên cạnh một cái. Đột nhiên, cắn nát môi mình, hung hăng thổi cây sáo nhỏ.
Nghe thấy tiếng sáo chói phát ra từ cây sáo nhỏ. Con Chim Ưng màu trắng xám kia giống như nhận được một mệnh lệnh vậy. Cả người nó liền tản mát ra một cỗ khí chất quân nhân, tuyệt đối phục tùng.
Dựa theo âm điệu cây sáo nhỏ này phát ra. Nó giang rộng đôi cánh của mình. Một trận gió lốc cuồn cuộn nổi lên. Sau đó, lấy một tốc độ cực nhanh bay vút lên bầu trời.
Mặc dù nó còn chưa có thành thục. Cánh chim còn chưa có đầy đủ. Nhưng tốc độ phi hành của nó cũng không có chậm hơn Thiên Ưng chính quy là bao.
Chỉ mấy phút sau, con Thiên Ưng màu trắng xám đã biến thành chấm nhỏ trên bầu trời, biến mất sau cánh rừng rậm kia. Hiện tại, Muốn tìm được nó cũng không thấy tung tích đâu mà tìm nữa.
Tên tuần thú sư mặt rỗ thấy vậy, giận sôi máu lên. Hắn chỉ tay vào mặt Vương Tiểu Quân, hung hăng nói:
“Ngươi, cái tên tiểu hỗn đản không có ai thương này, lại công khai chống lại quân pháp. Người và con Thiên Ưng tiểu tạp chủng kia đều giống nhau, đều không xứng ở trong quân doanh này. Ngươi có biết, ngươi đã phạm phải sai lầm lớn gì rồi không? Ngươi để cho nó chạy thoát như vậy, nó sẽ phản bội lại. Rồi sau đó, nó sẽ cùng đám Bạch Ma Ưng kia tập kích cứ điểm của chúng ta!”
Thiếu niên Vương Tiểu Quân nghe thấy vậy liền cúi đầu, một câu cũng không có nói.
Hắn không biết tại sao lần này quân đội lại có quyết định tàn nhẫn tới như vậy. Cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì. Hắn và chim Ưng màu trắng đã sống nương tựa vào nhau từ bé. Tình cảm sâu đậm. Vì vậy, hắn tình nguyện bị quân đội xử phạt, cũng không muốn làm chuyện tàn nhẫn đến cực điểm đối với người bạn của mình.
Sau khi tuần thú sư mặt rỗ oán giận rời đi. Rốt cuộc, Vương Tiểu Quân cũng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thoáng qua toàn bộ cứ điểm to lớn. Liền nhìn thấy liên miên bất tận lông chim màu trắng nhiễm đỏ bay toán loạn trong không trung …..
Tuần thú tràng ở cách đó không xa. Từng con, từng con Thiên Ưng bị tuần thú sư giết hại. Ngã xuống vũng máu ở phía dưới!!!
Bọn nó đau đớn giãy dụa. Bọn nó ở trong vũng máu cầu xin sự thương hại. Bọn nó không ngừng kêu lên từng tiếng thảm thiết, từng tiếng thê lương.. Âm thanh này giống như thanh kiếm sắc cứa sâu vào trái tim người thiếu niên này vậy!
Mỗi một con Thiên Ưng đều được đại ca của hắn tâm huyết chăm sóc, nuôi dưỡng. Hôm nay, từng con, từng con trong bọn nó ngã xuống trước mặt hắn. Nhưng điều đáng buồn chính là, bọn nó không phải chết trên chiến trường, mà chết dưới tay tuần thú sư, người từng chăm lo, thương yêu bọn nó hết mực.
Hắn không đành lòng nhìn cảnh này tiếp nữa. Liền nhắm thật chặt hai mắt lại.
Mặc dù không có rơi lệ. Nhưng tâm lại rỉ máu!
………………..
Phòng hợp Linh ẩn Thẩm Phán. Tin tức về cứ điểm phía Tây liền nhanh chóng được truyền tới nơi này đầu tiên. Các chánh án, nghị viên trên bàn hội nghị hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, trầm mặc. Nhưng vẫn duy trì sự nghiêm túc.
Ai ngồi ở đây cũng không ngờ tới được tình thế lại chuyển biến nghiêm trọng tới như vậy. Bất kể là đột nhiên xuất hiện ôn dịch. Hay là vô duyên vô cớ, quân đoàn Bạch Ma Ưng tập kích quy mô lớn vào địa phận Hàng Châu.
“Có lẽ Bạch Ma Ưng là địch nhân mà quân đội không muốn đối địch nhất. Đâu chỉ hệ thống Thiên Ưng hoàn toàn bị tê liệt. Mà bọn nó còn sẽ trở thành mầm họa bên trong cứ điểm nữa. Cũng may tuần thú sư đứng đầu cứ điểm đã hạ lệnh giết chết tất cả Thiên Ưng đầu tiên. Nếu không hậu quả khó mà lường được.”
Chánh án Lê Thiên nói.
“Hiện tại, chúng ta lúc này chính là loạn trong giặc ngoài. Lộc tiên sinh, ngài đã nghiên cứu, chế tạo ra thuốc chống cự lại bệnh dịch được chưa?”
Nghị viên Chúc Mông hỏi.
“Thuốc thì có. Nhưng chúng ta cũng chỉ là thông qua máu của Đồ Đằng Huyền Xà để nghiên cứu, chế tạo ra. Với lại, thuốc này cũng chỉ có tác dụng chống cự, chứ không có tác dụng chữa trị hoàn toàn tận gốc. Chúng ta cần có thêm mật của Đồ Đằng Huyền Xà nữa..”
Lộc tiên sinh trả lời.
Đường Trung nghe thấy vậy liền nhíu mày. Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đường Nguyệt bị hai gã thị vệ cung đình giám sát, nói:
“Ngươi nhanh chóng đi Bạch Sơn một chuyến. Cố gắng lấy được mật từ thần ở nơi đó.”
Nghị viên Chúc Mông mạnh mẽ đứng lên, nói:
“Nếu máu của nó có thể nghiên cứu, chế tạo ra thuốc chống cự. Thì sự kiện ôn dịch lần này, chắc chắn là do nó gây ra. Chẳng lẽ, ngươi không biết tình hình hiện tại như thế nào sao?? Đến tột cùng, các ngươi muốn lãng phí bao nhiêu thời gian cho cái truyền thừa cổ xưa của các ngươi nữa?? Mấy thứ cổ hủ, ngu muội này của các ngươi còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa??”
Đường Trung nghe thấy vậy liền lâm vào trầm mặc.
Nghị viên Chúc Mông liền đứng dậy, rời khỏi vị trí hắn đang ngồi. Hắn tức giận đi tới trước mặt Đường Nguyệt đang đứng ở kia.
Đường Trung thấy vậy, liền vội vàng đứng dậy. Hắn tưởng Chúc Mông đem sự tức giận của mình trút hết lên người Đường Nguyệt đang đứng ở kia.
Nhưng không, nghị viên Chúc Mông chẳng qua chỉ đứng ở đó. Hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đường Nguyệt.
Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên cúi đầu. Trong nháy mắt, liền giải trừ sự uy nghiêm, cao cao tại thượng của mình.
Hắn hoàn toàn cúi thấp người xuống, giống như đang cầu xin một người khác vậy.
“Ta có thể hiểu lòng thủ hộ của các ngươi. Nhưng lúc này Hàng Châu đang lâm vào một nguy cơ khổng lồ….”
Trong đôi mắt nghị viên Chúc Mông tràn đầy tia máu, nói. Có thể thấy được mấy ngày qua, hắn căn bản không có chợp mắt.
“Quân đoàn Bạch Ma Ưng tập kích sẽ là một trận ác chiến. Nếu chúng ta không thể giải quyết trận dịch này trong vòng một ngày. Cả Hàng Châu sẽ biến thành xác chết đầy đồng. Vì vậy….”
Đầu của Nghị viên Chúc Mông càng cúi thấp hơn nữa. Quả thực, hắn lúc này cúi một góc vuông 90 độ trước mặt Đường Nguyệt, nói tiếp:
“Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, lúc này hãy gọi Đồ Đằng Huyền Xà về đi. Ta xin thề với ngươi, nếu như tìm được phương thức giải cứu, ta chắc chắn sẽ không có giết nó.”
Đường Nguyệt lui về phía sau mấy bước. Nhìn nghị viên Chúc Mông đang trước mặt mình mà không dám tin.
Sau khi kinh ngạc trôi qua, nàng dần lấy lại bình tĩnh, lại nhìn thoáng qua Đường Trung.
Đường Trung không biết làm thế nào nữa, cũng đành phải gật đầu!
Hắn làm sao có thể không quan tâm tới Hàng Châu được cơ chứ??? Làm sao muốn biến mình thành tội nhân tày trời được kia chứ?? Nếu như nghị viên Chúc Mông nguyện ý thỏa hiệp, để cho Đồ Đằng Huyền Xà một con đường sống. Đương nhiên, hắn không nên trì hoãn tiếp nữa.
“Được. Ta bây giờ sẽ đi gọi nó trở về. Ta sẽ gọi nó trở về Tây Hồ.”
Đường Nguyệt nói.