Dịch: Hoangforever
Khu cách ly bệnh dịch.
Bên trong lều vải màu trắng từng hàng giường bệnh được sắp xếp thành từng hàng, từng dãy. Bệnh nhân nằm trên giường bệnh, tất cả đều bị lở loét lít nha lít nhít trên cánh tay, trên khuôn mặt.
Khuôn mặt của bọn họ bị ám ban nghiêm trọng. Da thịt vô cùng khô và không ngừng đòi uống nước. Nhưng bất kể bọn họ có uống bao nhiêu nước, thì bệnh tật của họ đều không thể giảm bớt được. Ngược lại, họ còn khiến cho chất lỏng lở loét không biết tên ở bên trong lan tràn ra rộng hơn.
Từng tiếng kêu đau đớn vang lên khắp khu cách ly. Có người già, có phụ nữ, có trẻ em, cũng có cả người có quyền lực nữa. Người trưởng thành bị bệnh dịch này hành hạ khổ sở đau đớn. Ánh mắt của bọn họ đối với bệnh dịch không biết tên này tràn đầy sự sợ hãi.
Thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn những vị ma pháp sư hệ Chữa trị đi tới đi lui kia. Họ hi vọng mình có thể được những vị này chữa trị cho. Nhưng những vị tinh thông y thuật, bốc thuốc trị bệnh mà họ chờ mong này cũng bó tay vào lúc này.
Còn đám con nít ngây thơ, vô tội kia. Bọn nó ở trong khu cách ly chạy tới chạy lui, đùa giỡn với nhau. Bọn nó cũng không biết, sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đối với mình.
Bên ngoài khu vực cánh ly, trong một cái lều được xây dựng tạm thời, mấy nhân vật được mọi người kính trong hệ Chữa trị đang ngồi vây quanh một cái bàn họp. Bọn họ có thể làm lúc này cũng không phải là đang ngồi bàn bạc phương pháp để chữa trị căn bệnh kia. Mà đó là đang ngồi tính toán xem có bao nhiêu người bệnh sẽ bị chết. Chưa bao giờ giống như lúc này, bọn họ lại bó tay chịu trói tới như vậy.
“Lộc tiên sinh, thời gian bọn họ cấp cho chúng ta, cũng chỉ còn lại có 3 ngày. Ba ngày sau, nhóm người lây nhiễm đầu tiên, toàn bộ đều sẽ chết ở trước mắt chúng ta, đáng lẽ số người phải…”
Một nam tử trung niên, mặc bộ trang phục màu trắng, nói.
Lộc tiên sinh giơ tay lên, ý bảo hắn không cần báo cáo tiếp nữa. Hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, nhóm đầu tiên có bao nhiêu người bị lây nhiễm. Chuyện này còn chưa phải là điều khiến cho hắn cảm thấy bất an. Chân chính làm cho hắn cảm thấy bất an chính là số lượng người chết ở nhóm thứ hai và nhóm thứ ba còn gia tăng gấp mấy lần so với lần đầu. Số lượng người chết hoàn toàn không thể thống kê hết được. Đây cũng mới chỉ là một góc nhỏ của thành phố Hàng Châu mà thôi.
“Lộc tiên sinh! Nếu như có thể tìm ra nguyên nhân bệnh dịch. Chúng ta có thể thông qua nó nghiên cứu, chế tạo ra thuốc chống cự lại bệnh dịch này. Nếu mọi người đều biết nguyên nhân bệnh dịch lần này đều là do con rắn to lớn từng xuất hiện ở phố xá sầm uất kia mà ra, tại sao không lựa chọn hành động ngay lập tức đi?”
Nam tử mặc quần áo màu trắng hỏi.
Những lời này vừa nói xong, chánh án Đường Trung vừa khéo đi vào trong lều họp hội nghị. Lộc tiên sinh nhìn hắn một cái. Nhưng cũng không có lên tiếng. Bởi vì Lộc tiên sinh biết nó cũng không phải là yêu ma. Mà là thần bảo hộ của bọn họ.
Đi theo chánh án Đường Trung vào lều họp còn có nghị viên Chúc Mông. Ánh mắt của hắn lúc này càng thêm ngưng trọng hơn so với lúc trước. Ánh mắt của hắn mang theo một sự tức giận. Có lẽ mới vừa rồi, hắn và chánh án Đường Trung có tranh chấp với nhau.
“Đường Trung, ngươi thật sự muốn Hàng Châu biến thành xác chết đầy đường, đúng không??? Vậy thì chỉ cần ngươi tiếp tục ngồi yên không quan tâm tới giống như lúc này, nguyện vọng của ngươi có thể được thực hiên ngay lập tức! Tới lúc đó, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Hàng Châu. Lúc này, ta cũng không muốn đôi co với người cái gì gọi là chiến lược tai họa ngầm nữa. Ta cũng như ngươi, cũng không muốn lấy thân phận nghị viên áp đặt bất cứ thứ gì lên người ngươi cả. Ta chỉ muốn giải quyết sự kiện bệnh dịch lần này một cách nhanh chóng.”
Thái độ Chúc Mông thấp xuống một chút.
Còn Đường Trung nghe thấy hắn nói vậy, cũng không được thoải mái cho lắm. Hắn cũng muốn chuyện này sớm được giải quyết. Nội tâm của hắn lúc này đang bị dao động.
Nghị viên Chúc Mông định nói tiếp, đột nhiên một gã thị vệ cung đình bước vào, nhẹ giọng nói vào bên tai hắn một câu.
Nghị viên Chúc Mông nghe xong, khuôn mặt lập tức thay đổi, có chút kích động hỏi:
“Đồ Đằng Châu có mang về được không?”
Tên thị vệ cung đình kia cúi thấp người xuống, nói:
“Bọn thuộc hạ làm việc không tốt, xin đại nhân trách phạt!”
Nghị viên Chúc Mông nghe thấy vậy, trên gương mặt liền hiện ra tức giận. Hắn phái đi nhiều Thẩm Phán viên tập sự như vậy. Thế nhưng lại không bắt được hai người kia. Toàn bộ đều là một đám phế vật.
Thị vệ cung đình Lý Cẩm cúi đầu xuống càng thấp hơn nữa. Hắn đợi tới lúc cảm xúc của nghị viên Chúc Mông bình tĩnh hơn một chút, lại nói tiếp:
“Đường Nguyệt và Mạc Phàm đã được bắt về, đại nhân xem nên xử lý bọn họ như thế nào?”
“Hiện tại, đem bọn họ dẫn tới nơi này!”
……….
Không lâu sau, Mạc Phàm và Đường Nguyệt bị bắt trói liền bị dẫn tới khu vực cách ly này. Hai người cùng nhau đi tới đây và cùng nhau nhìn thấy cảnh tượng ở nơi này mà cảm thấy khó tin ở trong lòng. Mấy ngày qua, hai người tìm mọi cách để chạy trốn, không ngờ bệnh dịch đã nghiêm trọng tới loại trình độ này.
Sau khi hai người đi tới trước mặt nghị viên Chúc Mông. Nghị viên Chúc Mông quan sát hai người một chút. Sau đó tức giận, trợn mắt lên, môi run run, cười lạnh nói:
“Hai người các ngươi vẫn khỏe chứ? Nếu như có thể, ta thật sự lúc này rất muốn giết chết các ngươi! Các ngươi có cần ta dẫn các ngươi đi tham quan khu cách ly này một chút không? Để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng địa ngục nhân gian là như thế nào? Tới lúc đó, các ngươi mới tỉnh ngộ ra được và biết được rằng mình đã mắc vào một tội nghiêm trọng như thế nào không?”
Mạc Phàm không nói một lời nào.
Đường Nguyệt thì cắn chặt môi dưới.
Tất cả quá mức đột ngột. Chuyển biến xấu cũng chuyển diễn quá nhanh chóng đi. Sau khi hai người đem con rắn cao chọc trời kia rời đi. Tới lúc trở về, cả Hàng Châu đã bị bao phủ trong dịch bệnh. Người người cảm thấy bất an.
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy có một loại ôn dịch nào có thể lan truyền với tốc độ nhanh tới như vậy. Nó có thể đem một thành phố bình an, phồn vinh trong nháy mắt biến thành một vùng đất đầy rẫy vi khuẩn lây bệnh, một vùng đất kinh khủng.
Nàng đưa tay ra, đem bình máu của con rắn cao chọc trời cho nghị viên Chúc Mông, nói:
“Đây là máu của thần. Nếu như bệnh dịch này do nó gây ra. Máu này sẽ có tác dụng chống cự lại.”
Chúc Mông quay về phía Lộc tiên sinh, ý bảo Lộc tiên sinh dẫn mấy vị ý bác sĩ đức cao vọng trọng kia đem máu này mang vào mật thất nghiên cứu. Thời gian dành cho bọn họ để ngăn chặn bệnh dịch này chỉ có 3 ngày. Trong 3 ngày này, bọn họ phải nghiên cứu, chế tạo ra thuốc chống cự bệnh dịch.
“Ngươi, trước tiên đem hai người này nhốt lại.”
Chúc Mông ra lệnh.
Thị vệ cung đình Lý Cẩm áp giải hai người rời đi.
Hai người vừa được mang đi. Ngay sau đó liền có một vị nam tử mặc quần áo quân đội vội vàng bước vào. Hắn đi tới trước nghị viên Chúc Mông hành lễ một cái. Sau đó ghé vào lỗ tai hắn, nói nhỏ một câu.
Người quân nhân kia sau khi nói xong, nghị viên Chúc Mông liền nhìn hắn chằm chằm, nói:
“Ngươi nói cái gì???”
Mọi người nhìn thấy Chúc Mông đột nhiên nói như vậy, ánh mắt vội vàng quay về phía hắn nhìn một cái. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho nghị viên Chúc Mông khiếp sợ tới như vậy?
“Cứ điểm bên kia vừa mang tới một tin tức, tình huống vô cùng khẩn cấp, xin nghị viên lập tức triệu tập hội nghị, trợ giúp chiến đấu bất ngờ lần này.”
Tên quân thống kia nói.
“Được.”
Nghị viên Chúc Mông vẫn vẻ mặt không dám tin như cũ, gật đầu nói tiếp:
“Ta lập tức đưa ra mệnh lệnh.”
Thị vệ cung đình trưởng Vũ Bình Cảnh ở một bên, thấy sắc mặt nghị viên Chúc Mông đại biến, dò hỏi:
“Nghị viên đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Họa vô đơn chí, họa vô đơn chí a!!!”
Nghị viên Chúc Mông ngửa mặt lên trời, thở dài nói một câu,nói. Bộ râu ria của hắn bị gió thổi loạn cũng không có thời gian chỉnh sửa lại.
Tên quân thống kia thấy xung quanh đều là chánh án và một số người có địa vị khá cao. Lúc này liền đem tin tức vừa mới nhận được, khiến cả thành phố Hàng Châu phải khiếp sợ kia, nói ra:
“Cứ điểm Tây Lĩnh ở phía Tây thành phố Hàng Châu vừa mới xuất hiện một đoàn Bạch Ma Ưng. Bọn nó đói bụng, điên cuồng, không có một chút gì gọi là cố kỵ tấn công chúng ta. Bất kể chúng ta phát động oanh tạc ma pháp như thế nào, bọn cũng cũng không có ý định quay về sào huyệt. Lúc này, tập thể bọn nó đang bay về phía thành phố này….”
Đường Trung ở một bên nghe thấy vậy, vẻ mặt hiện ra sự khiếp sợ!!
Theo hắn biết, sinh sống ở Tây Lĩnh chính là tộc quần nhất mạch Bạch Ma Ưng.
Nhưng bọn nó dù sao cũng biết thân biết phận ở trong lãnh địa của mình. Bọn nó cũng không có hoạt động mạnh giống như những yêu ma khác.
Đường Trung không hiểu tại sao nhất mạch Bạch Ma Ưng này lại không có một chút dấu hiệu nào báo trước tập kích địa phận Hàng Châu. Yêu ma tập kích thành phố, loại chuyện này cũng không phải bộc phát nhiều lần được. Nhất là thành phố Hàng Châu được phòng thủ nghiêm ngặt như thế này.
“Chúng ta gặp phải rắc rối lớn rồi….”
Nghị viên Chúc Mông có chút thất hồn lạc phách, nói.
Đường Trung cau mày gật đầu. Dịch bệnh đã khiến cho thành phố này lâm vào khủng hoảng. Lúc này, lại thêm yêu ma tập kích thành phố càng thêm họa vô đơn chí hơn nữa……….