Toàn Chức Pháp Sư

Chương 442: Chương 442: Kinh diễm




Trong sân trường đều tràn đầy sức sống thanh xuân, cũng không phải tất cả học viên đều giống như Mạc Phàm mới học đến đại học đã trãi qua các loại yêu ma đáng sợ.

Không phải trãi qua sự sợ hãi khi đối mặt với yêu ma, cũng không có sự ô nhiễm của xã hội. Toàn bộ trường học phép thuật trước sau đều duy trì một phần thánh khiết, tất cả tràn ngập hi vọng và chờ mong.

Ngồi trên ghế dài đầy lá rụng, Liễu Như không khỏi có chút ước ao giống như học sinh trường phép thuật.

Nàng chỉ là một cô gái bình thường, cũng không có đi theo con đường phép thuật điều tuyệt đại đa số người xem là một con đường cao quý. Nhìn người ở nơi này khống chế sức mạnh phi phàm lại liên tưởng đến khuôn mặt đáng ghét của Dracula có thực lực mạnh mẽ kia. Liễu Như có chút hối hận lúc trước không kiên trì thi vào học viện phép thuật, như vậy chính mình không đển nổi giống như bây giờ không hề có một chút năng lực nào.

Nhà trọ Mạc Phàm ngay bên Minh Châu học phủ. Liễu Như cũng là lần đầu tiên vào bên trong học phủ phép thuật. Nàng mang theo vài phần u buồn ngồi ở cái thế giới không thuộc về mình, có chút ngóng trông, cũng có chút tiếc nuối, càng nhiều chính là cô đơn không biết tiếp theo nên đi con đường nào.

Vẫn ngồi ngốc đến vào đêm, không khí càng ngày càng lạnh lẽo, tình cờ có mấy nam học viên muốn đilàm quen với Liễu Như có khí chất đặc biệt cùng hương thơm ngát này, đổi lại thường ngày Liễu Như sẽ thật cao hướng làm quen với những Pháp Sư trụ cột này. Nhưng hiện tại xác thực nàng không có cái tâm tìnhkia, ngay cả một chút tinh thần cũng không nhấc lên nỗi.Nhắm mắt lại đều có thể nhìn thấy nam nhân mặc áo gió bên trong sương mù hắc ám, đột nhiên mở mắt ra thân ảnh kia giống như ở trước mặt nàng.

“Ngươi tan học rồi?” Rốt cục, Liễu Như nhìn đến nam tử không tính là quen thuộc kia đi tới, trên khuôn mặt buồn bã có vẻ tươi cười.

” Ta đang tìm tư liệu, trong thư viện Minh Châu học phủ có rất nhiều thư tịch về yêu ma, ta đều xem nhưng không nhìn thấy ghi chép có quan hệ với Dracula.” Mạc Phàm bất đắc dĩ nói.

“Ta giúp ngươi đi, một mình ngươi tìm, lượng công việc sẽ rất lớn.” Vốn nàng cũng muốn làm chút gì đó.

“Cũng được, ngày mai ta mang ngươi đến thư viện.” Mạc Phàm gật gật đầu.



Sáng sớm ngày thứ hai Mạc Phàm liền mang theo Liễu Như đi thư viện bất quá xảy ra một bất ngờ nhỏ chính là Ngả Đồ Đồ cũng theo tới.

Ngả Đồ Đồ phi thường tức giận, bên trong nhà trọ văn minh quy định không cho phép dưới bất kỳ tình huống nào dẫn người vào bên trong nhà trọ, Mạc Phàm dẫn theo, không chỉ dẫn theo còn cho ở lại nữa!

Có thể tưởng tượng được sáng sớm hôm đó Ngả Đồ Đồ mặc áo ngủ tóc tai bù xù mở cửa phát hiện có một nữ nhân có mấy phần mệt mỏi đi ra từ bên trong phòng của Mạc Phàm thì trên mặt là vạn phần sợ hãi. Nàng tương đối tức giận, đồng thời cũng nói cho Mục Nô Kiều biết, muốn cho Mục Nô Kiều thấy rõ bộ mặt thật của Mạc Phàm.

Mục Nô Kiều đúng là tương đối trấn định, chỉ là không hiểu tại sao nếu Mạc Phàm rất cần nữ nhân thì cũng không cần thiết phải mang về nhà trọ chứ.

Mạc Phàm giải thích khái quát, hai nữ vẫn là nửa tin nửa ngờ, đặc biệt là Ngả Đồ Đồ, lần này dĩ nhiên trực tiếp theo đến.

“Ta nói này đại tiểu thư, ta đây là đi làm việc, ngươi cũng đừng gây thêm rắc rối cho ta.” Mạc Phàm rất chăm chú nói với Ngả Đồ Đồ.

Công việc của thợ săn đa số đều mang theo nguy hiểm, Mạc Phàm đang thi hành nhiệm vụ thợ săn không phải tình huống đặc biệt thì không nên dính dáng đến người bên cạnh. Huống chi Liễu Như trốn ra đã bị Dracula ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, sáng sớm ngày thứ hai Mạc Phàm đã sắp xếp Liễu Như ở một nhà trọ khác, chính mình tạm thời cũng sẽ chuyển tới ở.

“Ai thêm phiền, các ngươi không phải muốn tìm tư liệu của Dracula sao, ta có thể giúp ngươi tìm, ta còn có thể giúp ngươi đánh Dracula đây.” Ngả Đồ Đồ nói.

Ngả Đồ Đồ chính là muốn làm rõ có phải Mạc Phàm có quan hệ không thể cho ai biết với Liễu Như hay không, như vậy nàng sẽ làm cho bản thân và chị Mục không nhớ đến cái nam nhân phụ lòng này.

“Hồ đồ! Khoảng thời gian này ngươi không nên tiếp xúc với cái gì, có nghe hay không!” Ngữ khí Mạc Phàm chìm xuống, càng không cho Ngả Đồ Đồ có cơ hội dính líu vào.

Ngả Đồ Đồ thấy dáng vẻ hung thần ác sát như vậy của Mạc Phàm, không khỏi sửng sốt.

Qua một hồi lâu, Ngả Đồ Đồ mới tức giận quyền đấm cước đá với Mạc Phàm, trong đôi mắt mang theo nước mắt chạy đi.

Đuổi Ngả Đồ Đồ đi, Mạc Phàm cũng không khỏi thở dài.

Ngược lại Mạc Phàm không lo lắng Ngả Đồ Đồ sẽ làm phiền mình, mà từ lâu Mạc Phàm đã biết yêu ma sinh hoạt ẩn nấp trong nhân loại đều không phải loại hiền lành gì, chúng nó thường thường có thù tất báo. Núp ở trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra tung một đòn trí mạng cho thợ săn và người bên cạnh của thợ săn.

Có thể sống ở thành thị Nhân Loại, yêu ma đều hiểu được cách ngụy trang, phần nguy trang này đủ để cho Pháp Sư có thực lực cao cường nhưng thiếu kinh nghiệm chết không có chỗ chôn.



Thư viện rất lớn, lại chia làm rất nhiều tầng.

Bởi vì tầng cao nhất đều là có một chút thư tịch thiên môn tương đối xa xưa, tầng này có học viên rất ít. Mạc Phàm và Liễu Như bắt đầu tiếp tục xem sách, đồng thời cũng là chờ tin tức của Linh Linh.

Gần đoạn thời gian này Linh Linh đều dùng những phương pháp khác nhau nhìn chằm chằm câu lạc bộ Bắc Quốc, nhưng đáng tiếc con Dracula kia không xuất hiện, không nhận được tin tức gì.

Linh Linh là một Tiểu la lỵ, buông xuống khí thế như ông cụ non cùng chỉ số thông minh trác việt, thì nàng chính là một tiểu manh vật tuyệt thế, nàng đi làm bất cứ chuyện gì đều sẽ không làm cho người khác hoài nghi, kể cả yêu ma đang sống ẩn trong nhân loại.

Ai sẽ liên tưởng một Tiểu la lỵ hồn nhiên vô tà cùng với thợ săn đại sư giàu kinh nghiệm hàng yêu trừ ma là cùng một người?

Bên kia Linh Linh không có tin tức gì, Mạc Phàm chỉ có thể chờ, thuận tiện tra tư liệu, tìm kiếm nhược điểm của Dracula…

Mạc Phàm không thể quên con Dracula kia tự móc trái tim mình ra, lỗ máu có vẻ như không lâu lắm đã tự mình khép lại. Loại sinh vật quái lạ như vậy biện pháp tầm thường sợ là đối phó không được, chỉ mong sách cổ có ghi chép liên quan.



Mạc Phàm tìm kiếm một loạt giá sách, xuyên qua giá sách điêu khắc bỗng nhiên hắn nhìn thấy bóng lưng mỹ lệ có mấy phần quen thuộc.

Tóc đen thùi động lòng người, cũng không giống như bình thường để rơi lả tả mà là buộc tóc lên một đoạn giống như đuôi chim tước tinh xảo sau lưng tản ra đường cong mỹ nhân ngư, có một loại khí chất nhãn nhã yên tĩnh khó nói. Khi nàng chăm chú lựa chọn sách cũng không chú ý đến phía sau giá sách có một đôi mắt chăm chú nhìn nàng.

Chỉ nhìn bóng lưng, Mạc Phàm liền nhận ra nàng.

“Đinh Vũ Miên, không ngờ lại gặp nàng ở đây…” Mạc Phàm lầm bầm lầu bầu nói.

Vị này cài hoa trên tóc không giống với các nữ nhân khác có màu cùng với quần áo, mỗi ngày mang lại cho người ta sự kinh diễm khác nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.