Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
“Tinh phách, ngươi hiện tại cần phải có lượng lớn tinh phách!”
“Bây giờ ngươi vô luận như thế nào cũng phải cầm cự, thủ vững bản tâm! Như vậy thì ta mới có thể đem ngươi về cho quân bộ, để quân đội cung cấp cho ngươi thật nhiều tinh phách, bảo đảm cho linh hồn của ngươi sẽ không bị phản phệ…”
Ác Ma hệ quả thực là một con Ác Ma chân chính. Đó là bởi vì khi ngươi cùng Ác Ma hệ ký kết hiệp nghị, nó sẽ cho ngươi sức mạnh của Ác Ma. Có điều cái giá là sau đó, nó sẽ tới lấy đi linh hồn của ngươi!” Trảm Không vội vàng nói với Mạc Phàm.
Cho dù Mạc Phàm nắm giữ bốn hệ. Thế nhưng vì hắn bộc phát ra lực lượng vô cùng cường đại cho nên hắn cũng phải gánh chịu cắn trả mãnh liệt tương xứng.
Để có thể bảo vệ được linh hồn, phương pháp duy nhất chính là lấy được một số lượng lớn tinh phách!
Tinh phách chính là một trong những bảo vật dưỡng hồn trọng yếu nhất. Nếu như nói Ác Ma hệ ban cho Mạc Phàm lực lượng để đổi lấy linh hồn tươi trẻ của hắn, như vậy thì dùng thật nhiều tinh phách để thay thế thì cũngcó thể làm ra một chút hiệu quả triệt tiêu.
Số lượng tinh phách để đánh đổi sẽ là vô cùng khổng lồ! Trảm Không cũng không xác định được quân bộ bên kia sẽ đồng ý cung cấp không giới hạn cho Mạc Phàm hay không…
Nguyên nhân bởi vì chính hắn cũng không biết sẽ cần bao nhiêu tinh phách mới có thể bảo trụ được linh hồn của Mạc Phàm.
Có điều bấtluận như thế nào, Trảm Không đều sẽ giữ cho Mạc Phàm sống sót!
“Khống chế chính mình xong, ta sẽ mang ngươi đến quân bộ...” Trảm Không nói.
“Rống rống ~~~~~~~!!!!!!”
Mạc Phàm dường như đã mất đi ý thức, tựa như một đầu hung lang ngửa mặt lên trời gào thét.
Đột nhiên, hắn nhảy lên một cái, tựa như tên rời dây phóng vào rừng cây, lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Trảm Không.
Trảm Không biến sắc, ngay lập tức thi triển ra Phong Chi Dực để truy đuổi. Có điều, khí lưu xung quanh hắn vừa mới ngưng tụ thoáng cái liền tan rã.
Lúc này Trảm Không mới phát hiện ra chính mình thụ thương cũng không hề nhẹ. Dựa vào tình trạng hiện tại, hắn rất khó có thể thi triển ra Phong Chi Dực vốn tiêu hao rất nhiều ma năng kia.
“Mạc Phàm!!!” Trảm Không hướng về thân ảnh đang điên cuồng rong ruổi trong Kim Lâm thành thị hô một tiếng thật lớn.
Tuy vậy, bóng người đó căn bản không có dừng lại. Hắn nhắm về một hướng khác tiếp tục phóng đi, có cảm giác không bao lâu là sẽ chạy ra khỏi Kim Lâm thành thị để tiến vào khu rừng gần đó.
Vấn đề là… nếu hắn cứ chạy lung tung không có mục đích tiến vào rừng sâu núi thẳm thì thứ chờ đợi hắn chỉ có thể là bị tế hồn luyện phách tới chết!
Trảm Không nhìn theo bóng dáng Mạc Phàm dần dần biến mất, sự khổ sở dâng lên trong lòng không có cách nào tả xiết được.
Trên thực tế, sau tai nạn diệt vong của Bác thành, Trảm Không vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Mạc Phàm, bao gồm cả việc nhờ vả Tiêu viện trưởng phá lệ chiếu cố hắn một chút.
Trảm Không biết thiên phú trời sinh song hệ của Mạc Phàm sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ hào quang vạn trượng khiến cho người người chú mục.
Bởi thế cho nên sau khi hắn biết được tin tức về thí nghiệm Ác Ma hệ khủng khiếp được âm thầm giật dây trong quân đội, Trảm Không vẫn luôn một mực chú ý đường đi nước bước của tên Lục Niên ở đầu quân bộ bên kia.
Quả thực đúng như hắn dự đoán, bọn họ đã ra tay đối với Mạc Phàm!
Chẳng qua là, Trảm Không đã đánh giá thấp sự điên cuồng của tên ma quỷ Lục Niên. Để bắt được Mạc Phàm, hắn thậm chí không từ một thủ đoạn nào… Từ việc để cho một đám bộ hạ trung thành tháo xuống quân hàm đến việc thảm sát một đám thiên tài trụ cột của đất nước…
Hiện tại thì sao, các học viên thì chết gần nửa, ngay cả Mạc Phàm cũng bởi vì tinh thần cắn trả mà không còn tung tích, sinh tử không biết.
Điều này làm cho Trảm Không vô cùng phẫn nộ đấm một quyền xuống mặt đất, tự trách tại sao mình lại không sớm đề phòng tới chuyện này!!
Đuổi theo Mạc Phàm là không có khả năng, Trảm Không bây giờ căn bản không còn khí lực để đuổi theo nữa rồi.
Bản thân hắn từ một thành phố khác gấp rút bay tới đây, ma năng của Phong hệ đã tiêu hao rất nhiều trước đó để duy trì Phong Chi Dực.
Huống chi ở giữa nơi rừng hoang núi thẳm này, cho dù hắn có thể toàn lực thi triển Phong Chi Dực thì cũng chưa chắc có thể theo kịp Ác Ma Mạc Phàm đang bùng nổ tốc độ kia.
Một lần nữa đứng dậy, Trảm Không không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiến về khu vực trung tâm thành phố đã hoàn toàn biến đổi sau cuộc chiến của Ác Ma Mạc Phàm và đám yêu ma.
Rất nhanh chóng, Trảm Không đã tìm được đám học viên kia, ngoài ra còn có mấy tên thủ hạ của Lục Niên.
“Nếu các ngươi dám phản kháng, ta cũng không ngại liền đem bọn ngươi xử tử ngay bây giờ.” Trảm Không lạnh lùng nhìn chăm chú đám người Tưởng Nghệ nói.
Tưởng Nghệ lắc đầu, làm ra một bộ dạng thúc thủ chịu trói, mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ không phản kháng! Chỉ là ngài có thể nói cho chúng tôi biết hiện tại quân thống như thế nào rồi không?”
“Hắn đã chết, bị thành quả Ác Ma của các ngươi giết chết.” Trảm Không trả lời.
Tưởng Nghệ cùng mấy vị sĩ quan kia đều ngơ ngẩn, cương quyết phải nhìn thấy được thi thể Lục Niên thì bọn họ mới nguyện ý tin tưởng.
Kết quả là, bọn họ thấy được một cái thi thể cháy đen không rõ hình thù, trên ngực có một lổ hỗng đâm xuyên ra phía sau.
Khuôn mặt của hắn vặn vẹo tới mức biến dạng, giống như tại thời điểm hắn tử vong đã phải thừa nhận một loại thống khổ vô cùng to lớn.
Theo như lời Trảm Không nói, linh hồn của hắn đã bị Ác Ma Mạc Phàm xé vụn!
Tưởng Nghệ cùng mấy cái sĩ quan đều khóc ồ lên nhưng khi cảnh này rơi vào trong mắt Triệu Mãn Duyên, Bạch Đình Đình, Mục Nô Kiều thì đều khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng thống khoái vì đại thù đã được báo.
Tên ma quỷ Lục Niên quả thực là chết tốt. Đường đường là Quân Pháp Sư, vậy mà lại là một kẻ cuồng sát vô nhân tính, vì ảo tưởng của chính mình mà bỏ qua mọi nhân nghĩa đạo lý, lạm sát người vô tội.
Bọn họ chỉ là một đám học viên đi lịch luyện, đến tột cùng đã làm sai điều gì mà lại bị tên ma quỷ này quy vào dã tâm điên cuồng của hắn?
Cũng còn tốt hiện tại, kẻ đáng chết đã phải đền tội… Người nơi chín suối đã có thể ngậm cười an nghỉ rồi!
“Mạc... Mạc Phàm cậu ấy đang ở đâu rồi? Không phải là cậu ấy đã bị thương sao, ta có thể tới giúp cậu ấy chữa thương!” Bạch Đình Đình vội vàng hỏi.
“Trở về rồi hãy nói!” Trảm Không thiết nghĩ không nên nhiều lời vào lúc này.
“Xin hãy nói cho ta biết!” Mục Nô Kiều vậy mà biểu lộ một thái độ kiên quyết.
“Ta sẽ thông báo cho người nhà của hắn!” Trảm Không thấp giọng nói, vành mắt đã có chút đỏ bừng nhìn về phía đám người Tưởng Nghệ.
Trảm Không đang vô cùng tức giận. Hắn tức giận bởi vì loại hành động vô cùng ngu ngốc các đám người này, bọn họ đã đem một thiên tài vô cùng sáng giá trong lĩnh vực ma pháp biến thành một đầu Ác Ma tà ác.
Giống như lúc trước Trảm Không đã từng nói qua. Cho dù không cần đến loại vật này, chỉ cần chờ đợi thêm một thời gian, Mạc Phàm chắc chắn vẫn sẽ khiến cho cả thế giới đều biết danh hào của hắn! Cần gì phải uổng công thúc ép vô ích như vậy?
Nếu chỉ xét riêng về thái độ đánh giá… không có ai trên đời này coi trọng Mạc Phàm bằng Trảm Không!
… … …
Thi thể của Lục Niên vẫn được mang về…
Vốn chỉ là một cuộc lịch luyện khám xét thành phố bình thường, vậy mà số người sống sót trở về tới Đế Đô Học Phủ lại chỉ còn có bốn người…
Lần lịch luyện này thế mà lại trở thành cuộc lịch luyện có tỷ lệ sống sót thấp nhất trong lịch sử. Đây là một kết quả mà không ai có thể ngờ tới được…
Quân bộ đã phái người tới nhận thi thể Lục Niên cùng với Tưởng Nghệ nguyện ý ra tòa án quân sự làm chứng.
Chỗ quân bộ của Lục Niên muốn đem sự tình bại hoại trong quân giới này dìm xuống để tránh tạo thành ảnh hưởng xấu cho hình ảnh của quân đội.
Y theo lời Trảm Không yêu cầu, hai bên nhà trường cũng không công bố tin tức liên quan tới Ác Ma hệ. Đối với truyền thông, bọn họ cũng chỉ thông báo rằng các học viên lúc đi lịch luyện đã vướng vào một thí nghiệm tà ác.
Sự tình Mạc Phàm Ác Ma hóa cũng được cẩn mật che giấu. Người biết tới chuyện này cũng chỉ có Trảm Không, Tùng Hạc viện trưởng, Tiêu viện trưởng và thầy giáo Thu Vũ Hoa cùng với bốn người bạn đồng hành được Mạc Phàm cứu sống mà thôi.
Những người biết được chân tướng còn lại như Tưởng Nghệ cùng với mấy vị sĩ quan kia toàn bộ đều bị xử tử. Tưởng Nghệ coi như trước khi chết cũng làm được một việc tốt, đó là biến Mạc Phàm trong mắt thế nhân thành một vị anh hùng xả thân cứu bạn mà không phải là một đầu Ác Ma không biết đã chết ở phương nào.
… … …
Bên tai là tiếng chim hót quen thuộc, hình như là mấy tiểu nghịch ngợm sống trên cây ngô đồng lớn ở giữa sân. Bọn chúng giống như đã trưởng thành không ít, thanh âm cũng thành thục hẳn lên.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là bồn hoa có thể tỏa ra hương thơm thoang thoảng cả đêm bên cửa sổ. Có vẻ như trong khoảng thời gian mình rời đi, mấy cô hầu gái vẫn một mực tưới nước cho chúng… Hiện tại, bọn chúng đều khỏe mạnh phát triển…
Trong căn phòng này vẫn có mùi thơm chăn mền quen thuộc, còn có… túi thơm quen thuộc bên gối…
“Tiểu thư tỉnh lại, tiểu thư tỉnh lại!”
Mục Ninh Tuyết mới vừa xuất hiện một ít ý thức liền nghe những cô hầu gái liên tục hướng về bên ngoài kêu lên.
Ngay sau đó nàng liền nghe được âm thanh ầm ầm vang dội từ phía cầu thang. Không lâu sau, Mục Trác Vân mặt mũi lộ ra chút vẻ tiều tụy cùng già nua vô cùng kích động xông vào.
“Đã tỉnh rồi, con gái ngoan của ta, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Mục Trác Vân vô cùng ân cần nói.
“Ba...” Mục Ninh Tuyết phù phù khóe miệng, coi như là mỉm cười đáp lại.
“Từ nay về sau cho không bao giờ cho con đi bất cứ cái lịch luyện nào nữa, tuyệt đối không được!” Mục Trác Vân nói.
Mục Ninh Tuyết từ từ nhớ lại sự tình trước khi mình bất tỉnh. Nàng chỉ thoang thoáng nhớ được một khuôn mặt khiến mình giận sôi lên, chính mình đã dùng hết khí lực để bắn ra một mũi tên đóng băng bọn họ.
Chẳng lẽ là mình đã chạy thoát??
Nhưng mà… thật giống như cũng không có đơn giản như vậy!
Trong ý thức mơ hồ của nàng dường như có loáng thoáng nghe thấy tiếng người khóc nức nở, còn có một giọng nói trầm trầm thương tâm đang kể chuyện, hình như là có liên quan tới Mạc Phàm…
Truyện được dịch tại
———————————————————————————————————————————————————–
*Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.