Toàn Chức Pháp Sư

Chương 265: Chương 265: Mạc Phàm VS Mục Ninh Tuyết




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Chỉnh sửa: ashacorea

“Ninh Tuyết, cậu đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu lắm, không lẽ cậu quen biết tiểu tử kia sao?”

Lục Chính Hà ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không vui nói.

Những học viên từ các trường khác đang quan sát trận đấu khi nghe câu nói của Mục Ninh Tuyết xong cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, bị nhốt như vậy rồi, cho dù có ẩn giấu thực lực đi chăng nữa thì có thể làm nên chuyện gì sao?

“Đúng vậy, trận đấu đã kết thúc rồi. A, tại sao ta lại nhìn thấy ánh sáng màu đỏ hiện lên vậy.” Minh Thông nói.

Huyết hồng!!

Bên trong khu vực bị băng toả tuyết trắng tỏa khóa lại đã lộ ra một màu đỏ vô cùng tà dị, nhìn qua quả thực giống một trái tim đang đập thình thịch thình thịch!

Thế nhưng, màu đỏ bên trong đó so với huyết dịch càng thêm nóng bỏng, sôi trào!

“Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!! Kẽo kẹt kẽo kẹt!!!!”

Phía trên băng khóa cứng rắn như sắt kia đã xuất hiện vết nứt, ban đầu chỉ là vài đường nứt nhỏ, nhưng theo màu đỏ bên trong chuyển động càng ngày càng kịch liệt, những vết nứt xuất hiện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài ra!!

“Băng ~~~~~~~~!”

Đột nhiên, tất cả Băng khóa bên ngoài hợp lại đều không thể trói buộc được nguồn năng lượng đang cuồn cuộn sôi trào bên trong nữa, toàn bộ bị đứt đoạn vỡ tung ra!!

Hầm mộ hàn băng vừa vỡ, Liệt diễm màu đỏ bên trong liền rừng rực phun trào lên, điên cuồng rơi xuống khắp mặt băng!!

“Vù vù vù vù ~~~~~~~~~ “

Hoả khí vô cùng dữ dội, vô số ngọn lửa cùng hàn băng lĩnh vực đánh nhau đã chia sàn đấu thành 2 nửa thế giới.

Từ trung tâm của khu vực hỏa diễm đỏ bừng đẹp đẽ kia, một bóng người từ từ đi ra.

Lực lượng hoả diễm phá tan cái hầm băng kiên cố kia chính là đến từ trên người của hắn, cả người hắn bao phủ bởi những tinh linh lửa màu đỏ đang bùng cháy, nhìn qua tựa như một Hỏa Diễm Quân Vương đến từ nơi nóng bỏng không gì sánh được - dung nham chi địa bước ra, người khác nhìn vào đều cảm thấy hắn đang muốn dùng một mồi lửa đem toàn bộ nơi này đốt cháy!

Sóng nhiệt cuồn cuộn cuốn ra xung quanh, muốn cuốn trôi đi Băng sương lĩnh vực đang chiếm giữ toàn bộ chiến trường này, tuy rằng không thể tiêu diệt hết băng sương lĩnh vực, nhưng cũng khiến băng tuyết trong một khoảng không gian không thể ngưng kết được nữa, toàn bộ biến thành hơi nước màu trắng dày đặc bốc lên không trung.

Trong hỏa diễm dần lộ ra dung mạo của một người, thế nhưng không ai có thể tin đó thật sự là hắn!

“Chuyện này..... Đây là Mạc Phàm???”

Triệu Mãn Duyên, Trịnh Băng Hiểu, lão sư Cố Hàn, lão sư Vũ Hoa lão sư đều nhìn đến ngây dại.

Mà người của học phủ Đế đô bên kia, mỗi người đều trợn tròn hai mắt.

Nếu như mọi người không nhớ lầm thì tên Mạc Phàm này trước đó rõ ràng đã thi triển ta Lôi hệ cùng Triệu hoán hệ. Bây giờ làm cách nào hắn có thể khống chế được lực lượng Hỏa Diễm, hơn nữa còn là loại hỏa diễm cực kì bá đạo như vậy nữa!!

Tống Hà cũng là ma pháp sư Hỏa Hệ trung cấp, nhưng lại bị Mục Ninh Tuyết thì triển Băng hệ lĩnh vực cùng Linh cấp Băng chủng áp chế gắt gao, căn bản không thể thi triển ra được chân chính uy lực của Hỏa hệ, ấy vậy mà ngọn lửa trên người tên Mạc Phàm này lại không hề sợ hãi một chút nào Băng chủng huyết thống cao quý của Mục Ninh Tuyết.

Đó hình như cũng là Linh cấp hỏa diễm a!!

“Ba.... Ba..... Ba hệ, Mạc Phàm có ba hệ!!”

Không biết ai đã hô lớn lên.

Trong lúc này toàn bộ khán đài thi đấu đã ồ lên.

Ma Pháp Sư chỉ có đến cao cấp mới có khả năng điều khiển ba hệ, tên học viên này rõ ràng không có đạt được cảnh giới cao như vậy lại có được ba hệ hoàn chỉnh. Lẽ nào hắn là trời sinh song hệ trong truyền thuyết??

Trời sinh song hệ vừa xuất hiện, tuyệt đối nghiền ép tất cả thiên phú khác khiến người khác ngưỡng mộ.

Liệt hỏa cháy hừng hực, Mạc Phàm chân đạp hỏa diễm từ trong mảnh Băng vụn đi ra, bất luận mọi người có khó tin như thế nào, Trung cấp Ma Pháp sư sở hữu ba hệ đã hiện ra trước mặt bọn họ.

Có linh chủng hỏa diễm ngạo nghễ tôn lên, ánh sáng lửa của Mạc Phàm càng làm nổi bật mấy phần tà dị trên gương mặt hắn, đôi mắt hắn hiện lên hoả diễm nhìn chăm chú vào Băng ngạo cao quý Mục Ninh Tuyết, nở nụ cười.

“Còn tưởng rằng cậu biết hạ thủ lưu tình đối với tình lang. Thật không ngờ cậu vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy.”

Mạc Phàm lắc vai, đem một ít mãnh vụn băng còn lại quét rơi xuống, đem toàn bộ chúng nó hóa thành khí màu trắng.

Mục Ninh Tuyết vốn đã quen với chuyện Mạc Phàm miệng lưỡi không biết chừng mực, cũng lười đi phản bác, chỉ cần một lần nữa ngưng tụ lại một cổ hàn băng lĩnh vực, tránh khỏi hồng viêm của Mạc Phàm đánh tới.

Thể chất băng tuyết của nàng không thích hỏa diễm, tiếp xúc nó sẽ khiến cho cả người nàng cảm thấy không khỏe!

“Tình..... Tình lang??”

Lục Chính Hà nghe thấy như vậy vô cùng choáng váng.

Có thể đối với hắn mà nói, đây mới là sự đả kích lớn nhất. Chỉ có hắn rõ nhất bản thân mình là có một tấm chân tình đối với Mục Ninh Tuyết!

Mục Ninh Tuyết căn bản là lười giải thích điều gì, nàng rõ ràng đã cảm giác được Linh cấp hỏa diễm bá đạo của Mạc Phàm đang tập kích. Nếu như đứng yên không làm gì, bản thân chưa chắc đã bình yên vô sự trước ngọn lửa này.

“Tôi biết cậu đang thăm dò thực lực của tôi, cũng được thôi. Nếu như cậu đã cố gắng như vậy, tôi là nam nhân sao lại thể không có một chút bản lĩnh đây, cậu muốn tôi xuất ra thực lực chân chính đến như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!”

Mạc Phàm cười nói, hắn vừa cười xong thì cả khuôn mặt tà dị nghiêm nghị kia đều bị ngọn lửa nuốt mất!

Một tiếng hét to, tựa như Quân Vương ra lệnh cho tướng quân, binh sĩ, toàn bộ ngọn lửa mãnh liệt dâng trào nghe theo hiệu lệnh, trong nháy mắt toàn bộ co lại thành vòng, ngưng tụ trên cổ tay Mạc Phàm, kèm theo hoả diễm nhảy nhót lóng lánh khi sáng khi tối nhìn mà choáng váng!

Hoả diễm nóng rực, Tống Hà đứng sau Mạc Phàm có thể cảm thụ được Hồng Viêm này rất bá đạo, bản thân phàm Hỏa e rằng phải thần phục khi đứng trước mặt nó.

Hỏa diễm toàn bộ thu lại, chỉ còn một cái thân ảnh ngạo nghễ đứng ở đó, còn có một cánh tay phải hiện lên hỏa diễm!

Hồng viêm!

Liệt quyền!!

Địa sát!!!!

Một tiếng nối liền một tiếng, liệt hỏa một sóng nối liền một sóng, Mạc Phàm đem năng lượng tụ lại trong nắm tay đánh xuống mặt đất.

Năng lượng dung nham truyền vào, thoáng chốc nhìn thấy mà giật mình một đoá Địa Sát Chi Hoa xuất hiện trên mặt đất, nó nở rộ rồi nổ tung ầm ầm.

Ngọn lửa bay lượn, mãnh liệt như những cánh hoa liệt diễm!

Cột lửa bay lên trời, sức nóng đủ để làm bốc hơi mọi thứ!

Lắp bắp mở dung nham càng là đem đất này sát lồng quát phạm vi trở nên rộng hơn, vô cùng đánh vào thị giác.

Trong bốn người của học phủ Đế Đô, Lục Chính Hà ngoài năng lực triệu hoán ra cũng không có bản lĩnh gì khác tất nhiên sẽ bị cái đoá hoa địa sát kinh người này nuốt chửng.

Minh Thông, Tiểu Phong hai người vô cùng hoảng loạn, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ đến hoả diễm của Mạc Phàm lại có thể bá đạo đến mức độ này, hệ khác của Tiểu Phong là Thổ hệ, quá trình hắn thi triển ma pháp phòng ngự của thổ hệ đã trở nên lộn xộn.

Nham chướng của hắn phóng thích ra bị chậm một chút, căn bản chưa thể thiết lập hoàn toàn lớp bảo vệ đã bị Địa Sát Chi Hỏa nuốt chửng toàn bộ.

Vì bảo toàn tính mệnh, Tiểu Phong bất đắc dĩ sử dụng ma cụ của bản thân.

Minh Thông cũng giống như thế không có khả năng ngăn cản được cái Hồng Viêm Liệt Quyền Địa Sát này, bản thân liệt quyền địa sát uy lực cũng đủ để pháp sư cấp bậc cỡ như hắn sml, mà hồng viêm lại gia tăng uy lực gấp đôi nên có thể dễ dàng thiêu huỷ ma cụ của hắn.

May mà cả hai bên đều có lão sư đang bảo vệ, vừa nhìn thấy tình huống không ổn thì lập tức triển khai bảo vệ, Minh Thông bị ngọn lửa công kích nhanh hơn đã bất tỉnh thì lão sư phụ trách bảo vệ đã nhanh chóng đem hắn đi cấp cứu.

Địa Sát Chi Hỏa cũng nuốt chửng luôn Mục Ninh Tuyết, Lô Nhất Minh thấy Mục Ninh Tuyết gặp nguy hiểm, vừa định xuất thủ đã phát hiện Mục Ninh Tuyết đang cưỡi trên Phong Quỹ - Phiêu Ảnh bay tránh sang bên rìa của Địa Sát Chi Hoa.

Uy lực của Địa Sát Chi Hoa bên rìa cũng không thể coi thường, mà những khối băng nàng đã ngưng tụ trước đó ở phía sau đã mang đến tác dụng cực kỳ trọng yếu, chúng đã che chắn được toàn bộ những dung nham phun trào bắn sang đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.