Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
“Bình tĩnh đừng nóng, bình tĩnh đừng nóng, Chúc Mông nghị viên, ngươi cũng không phải không biết Ma Thiên Xà có bao nhiêu bản lãnh, nếu như ngươi cứ đằng đằng sát khí đi tìm nó phiền toái, chỉ có thể đưa tới phiền toái lớn hơn nữa mà thôi, có chuyện gì thì cũng có thể từ từ giải quyết được mà.” Một vị thẩm phán trưởng lớn tuổi cười nói.
“Đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, lần này các ngươi đừng nghĩ có thể bênh vực nó được nữa!” Chúc Mông vô cùng cường ngạnh nói.
“Bênh vực, chúng ta lại cần phải bênh vực nó sao. Đồ Đằng Huyền Xà đã thủ hộ tòa thành thị này không biết bao nhiêu năm, nơi này vốn là nhà của nó, ta thật không rõ chúng ta có tư cách gì mà đem nó đuổi ra ngoài đây?” Một vị trưởng lão theo lập trường bảo vệ đồ đằng thú lòng đầy căm phẫn nói.
“Đó là đồ đằng của các ngươi, có quan hệ gì với chúng ta. Ta chỉ cần biết là đầu yêu vật đó có thể cổ động làm loạn hay không!” Chúc Mông như cũ khí thế không giảm nói.
“Ta xem ngươi không phải là lo lắng Đồ Đằng Huyền Xà làm loạn, mà là lo lắng nó còn tồn tại trên đời này một ngày, thì âm mưu của ngươi mãi mãi sẽ không có cách nào hoàn thành được, ngươi cũng không có cách nào đạt được sự ủng hộ của càng nhiều người hơn nữa, liền không có cách nào để ngồi lên chiếc ghế hội trưởng của Ma Pháp Cung Đình!” Một vị Thủ Hộ Giả lâu năm của Đồ Đằng Huyền Xà nổi giận nói.
Chúc Mông nhìn sang lão giả có chòm râu dê vừa lên tiếng, không những không giận mà còn bắt đầu bật cười mỉa mai.
Trưởng lão râu dê hừ lạnh một tiếng, trong đám người đang ngồi đây không có người nào dám đi đắc tội vị nghị viên của Thẩm phán hội này, duy chỉ một mình La Miện hắn có thể được xem như là một ngoại lệ.
Bởi vì La Miện cũng đồng dạng là một vị nghị viên. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Chúc Mông xem Đồ Đằng Huyền Xà như một hòn đá kê chân trên con đường truy danh trục lợi của hắn!
“Ngươi nên hiểu rõ, La Miện nghị viên, thứ đả thương người chính là Yêu Thần mà bọn hắn cung phụng. Ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ, thích nghĩ rằng là ta là cố tình làm vậy cũng được. Vậy ngươi đi làm dịu mớ khủng hoảng do con cự xà đó gây ra đi, đi giải quyết tình hình rối loạn hiện tại đi, các ngươi đại khái có thể thử hướng dân chúng thừa nhận rằng các ngươi đang cấp dưỡng đầu đại xà đó thử xem, nhìn xem công chúng liệu sẽ phản ứng ra sao!” Chúc Mông nói.
Đường Nguyệt một mực thủ hộ phong ấn của Đồ Đằng Huyền Xà rốt cuộc không thể tiếp tục nhịn được nữa, mở miệng nói, “Đồ Đằng Huyền Xà sẽ không vô duyên vô cớ làm người khác bị thương, ngươi dựa vào cái gì mà nói hai cổ thi thể kia là do Huyền xà làm ra?”
“Ở đâu ra một tiểu nha đầu không hiểu quy củ như vậy, đây là nơi ngươi có quyền lên tiếng sao!” Một tên cung đình thị vệ đứng bên cạnh Chúc Mông nghị viên lớn tiếng quát tháo nói.
Chúc Mông liếc mắt nhìn Đường Nguyệt một cái, tựa hồ là cũng nhận biết nàng. Hắn khoát tay một cái, ra hiệu cho tên thị vệ bên cạnh không cần phải manh động như vậy.
“Phàm là việc trên đời đều phải nói chứng cớ, tùy tiện lôi ra hai cổ thi thể, liền nói là do Đồ Đằng Huyền Xà giết chết, ngươi có cảm thấy đây là một chuyện rất buồn cười không!” Đường Nguyệt tiếp tục nổi giận nói.
“Đường Nguyệt, không được vô phép như vậy, lui về cho ta.” Thẩm phán trưởng Đường Trung đứng lên, nhìn chằm chằm vào Chúc Mông, nói tiếp, “Cháu gái ta nói cũng không có sai, chuyện gì cũng phải nói bằng chứng. Bằng vào bản lĩnh của đồ đằng, nếu nó thật sự muốn giết người, thì cũng không cần phải lưu lại thi thể làm gì, mà còn là hai cổ thi thể thối rữa một tuần lễ sau mới bị phát hiện... Bằng vào hai cổ thi thể này liền muốn đổ tội danh lên trên người đồ đằng của chúng ta, ngươi cũng không khỏi khinh người quá đáng rồi!”
“Đúng vậy, chuyện này chỉ vừa mới phát sinh mà thôi, cần thêm thời gian để tiếp tục điều tra làm rõ mới đúng.” Một người lên tiếng hòa giải nói.
“Tra án không phải là chuyện của ta, chức trách của ta vốn là diệt trừ mầm họa. Nó dám công khai xuất hiện ở phố xá sầm uất, chỉ riêng điều này đã đủ để cho nó bị liệt vào nhóm tai họa ngầm hàng đầu. Bây giờ ta cho các ngươi hai ngày thời gian, hoặc là tự các ngươi đem Đồ Đằng Huyền Xà giao ra, hoặc là để ta tự mình động thủ!” Chúc Mông đưa ra hai ngón tay, thể hiện thái độ không nhân nhượng một chút nào.
“Ngươi đúng là đồ không nói lý lẽ, không nên dùng cái sách lược tai họa ngầm gì đó của ngươi để đổ tội lên đầu đồ đằng của chúng ta!” Râu dê lão giả đã tức giận đến nỗi mặt đỏ mang tai.
“Ta là nghị viên. Được Ma Pháp Cung Đình cùng với Minh Châu Pháp Sư Tháp trao cho quyền thi hành chức trách diệt trừ tai họa ngầm cấp cao nhất. Bây giờ Chúc Mông ta nói nó là tai họa ngầm, thì nó nhất định đúng là như vậy!” Chúc Mông căn bản không muốn tiếp tục nói nhảm với mấy cái lão đầu đang hợp lực tử thủ bảo vệ đồ đằng này nữa.
Đồ Đằng Huyền Xà xuất hiện ở nơi phố xá sầm uất, đã tạo thành uy hiếp vô cùng lớn cho người dân, hiện tại còn chết mất hai mạng người, vô số dân chúng đang yêu cầu chính phủ cấp cho bọn họ một trả lời xác đáng. Vô luận là luật lệ, hay là ý dân, đều là nghiêng về hướng đem đầu Đồ Đằng Huyền Xà này diệt trừ!
...
Chúc Mông mang theo một đám cung đình thị vệ rời đi, khiến cho những người lưu lại đều á khẩu không nói được lời nào.
Những vị pháp sư trung lập, cùng với những người ủng hộ Chúc Mông, sau đó đều rối rít đứng dậy rời đi.
Chuyện này đã thành định cục rồi. Chúc Mông lần này đã có đầy đủ lý lẽ để quy tội, xem ra Đồ Đằng Huyền Xà rất khó thoát được một kiếp này.
Những người tham gia hội nghị dần dần đi khỏi, trong phòng hiện tại chỉ còn có Thẩm phán trưởng Đường Trung, Nghị viên râu dê La Miện, tóc xõa như thác nước Ưng Nhãn Hắc Vũ, Đường Nguyệt cùng với Mạc Phàm năm người rồi.
“Ai, không nghĩ tới lần này chúng ta đã thận trọng bảo vệ nó, vậy mà vẫn bị kẻ xấu bắt được nhược điểm.” Đường Trung thở dài một cái, lộ ra vẻ vô cùng phiền muộn.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, Chúc Mông lần này đã quyết tâm đối phó đồ đằng cho bằng được, hơn nữa lần này là hắn chiếm lý, cho dù chúng ta dâng thư lên hội nghị cấp cao hơn, chỉ sợ cũng không cách nào làm lắng sự việc này xuống được.” Hắc Vũ nói.
“Thật ra thì tên Chúc Mông kia cũng chỉ là đùa bỡn uy phong nhất thời mà thôi. Hắn muốn đối phó đồ đằng, thì cứ để cho hắn đối phó. Nếu hắn thật có bản lãnh có thể địch nổi Đồ Đằng Huyền Xà, thì đã sớm thi hành, cần gì phải đợi tới hôm nay... Còn không phải là kiêng kỵ thực lực của đồ đằng hay sao.” La miện nghị viên sờ sờ chòm râu của mình nói.
“La nghị viên, ngươi có chỗ không biết a... Đồ đằng mỗi mười năm đều sẽ phải trải qua một lần lột da, nó sở dĩ xuất hiện ở giữa phố xá sầm uất, chính là vì xao động bất an trong thời kỳ này đưa đến. Trong lúc nó lột da, thì thực lực của nó sẽ suy giảm một cách đáng kể.” Đường Trung nói.
“Ý ngươi nói, thời kỳ lột da mỗi mười năm chính là ở mấy ngày này?” La miện kinh ngạc hỏi lại.
“Chính là như vậy.”
“Nếu như vậy thì phiền toái lớn rồi. Tên Chúc Mông này lựa chọn thời điểm cũng quá thích hợp đi...”
“Chúng ta hoài nghi bên trong tộc có nội gián.” Hắc Vũ trầm giọng nói.
Không phải bất cứ chuyện gì cũng tồn tại sự trùng hợp, Chúc Mông lần này dám đứng lên nói ẩu nói tả, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi.
Chắc hẳn tên nội gián kia đã nói cho Chúc Mông biết về sự tình lột da kỳ.
“Đường Nguyệt, ta muốn con trước thời hạn hai ngày mang theo đồ đằng rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ an toàn để nó an tâm trải qua thời kỳ lột da.” Đường Trung nói.
” Vâng, con biết rồi.” Đường Nguyệt gật đầu một cái.
“Con sẽ phụ trách bảo vệ Đường Nguyệt cùng đồ đằng rời đi.” Hắc Vũ mở miệng nói.
Thẩm phán trưởng Đường Trung lắc đầu một cái, mở miệng nói: ” Đồ đằng tại thời điểm lột da kỳ vô cùng nhạy cảm, phàm là sinh vật thống lĩnh cấp cùng với cao cấp pháp sư nhân loại xuất hiện trong phạm vi hai mươi km xung quanh, đều sẽ đưa tới địch ý của nó. Đường Nguyệt là người duy nhất có thực lực vượt qua giới hạn này mà không bị đồ đằng xà coi là địch nhân...”
Thời điểm vừa nói xong lời này, thẩm phán trưởng Đường Trung cố ý nhìn sang Mạc Phàm một phát, không cần hỏi cũng biết, hắn đã nhìn thấu được tu vi của Mạc Phàm, vì vậy nói tiếp, “Vị tiểu huynh đệ này không phải là cao cấp pháp sư, đi theo đồ đằng bên người hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì.”
“Hắn? Tại sao có thể để cho một ngoại nhân đi làm chuyện trọng yếu như vậy... Huống hồ, hắn chỉ là một tên trung cấp pháp sư, trong cục diện này thì có thể lật lên được tác dụng gì. Cung đình thị vệ trong tay Chúc Mông cũng được xem là cao thủ trong cao thủ đấy.” Hắc Vũ lập tức nêu lên ý kiến phản đối.
“Hắc Vũ, ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Vị tiểu huynh đệ này không chừng có thể giúp cho chúng ta một đại ân đó.” Thẩm phán trưởng Đường Trung nói.
Mạc Phàm đứng ở một bên nghe được những lời này, đầu óc giống như rơi vào trong sương mù vậy.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.